Huyền Thiên Tôn Đế

chương 159: mù mắt chó (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một người trong đó mặc cẩm bào phủ thành chủ, chính là đại quản gia Mộ Sơn của phủ thành chủ, người còn lại thì mặc khôi giáp, mày rậm mắt to, chính là phó thống lĩnh thành vệ quân Lâm Hùng.

Sau lưng Lâm Hùng chính là mấy người Kỷ Linh theo sát mà tới.

Nhìn thấy Mộ Sơn thì sắc mặt Mạnh Sơn lập tức thay đổi.

Trước mặt bao người, chỉ thấy mấy người Lâm Hùng rảo bước thật nhanh đi tới trước mặt mấy người Diệp Huyền, vẻ mặt cung kính nói:

- Huyền thiếu.

Một màn này lập tức khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây kinh ngạc ngỡ ngàng.

Gần đây Lâm Hùng ở Lam Nguyệt thành có thể nói là ngày càng phất lên, phế bỏ Cổ Phương, bắt Vương gia, giúp Diệp gia tiêu diệt Huyết Đao trại, bất kỳ chuyện nào cũng khiến có ảnh hưởng vô cùng lớn.

Phó thống lĩnh thành vệ quân bình thường mà dám làm ra những chuyện như vậy, nhất định sẽ bị khiển trách một phen.

Nhưng Lâm Hùng chẳng những không hề bị trách phạt mà còn được thành chủ tự mình ngợi khen.

Về sau lại có tin tức truyền ra, hoá ra Lâm Hùng này không biết từ khi nào cư nhiên đã đột phá tới địa võ sư nhị trọng, hơn nữa võ hồn cũng đã đột phá từ nhất tinh lên nhị tinh.

Tin tức này vừa truyền ra thì lập tức khiến cho mọi người giật mình hiểu ra, đồng thời cũng khiến cho Lâm Hùng nhất thời nổi như cồn ở Lam Nguyệt thành.

Số lượng cường giả địa võ sư tam trọng của Lam Nguyệt thành không tới mười người, lấy thực lực địa võ sư nhị trọng và võ hồn nhị tinh của Lâm Hùng tuyệt đối có thể xem như một trong những người mạnh nhất trong số đó.

Nhưng đây cũng không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là Lâm Hùng năm nay chỉ mới hơn ba mươi tuổi, tuổi vẫn còn trẻ, thành tựu tương lai không thể lường được.

Nhưng hôm nay, một vị cao thủ tiền đồ vô lượng, lại là nhân vật có thực quyền ở Lam Nguyệt thành, khi đối mặt với một đệ tử Diệp gia lại cung kính gọi một tiếng Huyền thiếu, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc rớt tròng mắt.

Nếu như là một cường giả nào khác, đứng trước mặt mọi người xưng hô với một thiếu niên khác như vậy thì trong lòng mọi người nhất định cảm thấy kỳ kỳ.

Nhưng Lâm Hùng thì lại không có nửa điểm gượng gạo, mà là phóng phong thái của mình xuống rất thấp.

Gã biết rõ, nếu như không nhờ có Diệp Huyền thì trên đời này đã không còn người tên Lâm Hùng tồn tại rồi.

Thân làm người hầu, Lâm Hùng cũng không vì bản thân mình phát đạt liền có chút bất kính nào với Diệp Huyền, ngược lại trong lòng của gã càng thêm cảm kích Diệp Huyền.

Gã chính là người như vậy, không biết làm bộ làm tịch, càng không bao giờ vong ân phụ nghĩa.

- Mộ Sơn đại nhân, xem ra vãn yến của phủ thành chủ lần này tại hạ không có may mắn tham gia được rồi.

Nhìn thấy mấy người Diệp Huyền đứng lên, Lâm Hùng lúc vừa vào tiền thính liền nghe thấy nội dung nói chuyện của hai bên, trực tiếp mở miệng nói như vậy với Mộ Sơn.

- Lâm thống lĩnh cớ sao lại nói vậy!

- Ha ha, nếu như quản sự của phủ thành chủ các ngươi đã không chào đón Huyền thiếu thì Lâm Hùng ta đây cũng không cần phải tham gia nữa.

Lâm Hùng thở dài lắc đầu.

- Mộ Sơn đại nhân, mấy ngày trước ngươi còn một mực lải nhải bên tai ta, muốn ta đưa ngươi đi gặp hảo hán Diệp gia đã tiêu diệt Huyết Đao trại một phen, bây giờ hảo hán Diệp gia đã tới phủ thành chủ các ngươi thì lại bị quản sự của phủ thành chủ các ngươi đuổi đi như đuổi ruồi, Lâm Hùng ta thật không hiểu nổi.

- Chẳng lẽ các vị này chính là hảo hán Diệp gia đã tiêu diệt Huyết Đao trại?

Ánh mắt của Mộ Sơn thoáng cái liền trở nên kích động.

Diệp gia đã tiêu diệt Huyết Đao trại, gã vẫn luôn muốn gặp Diệp gia để nói một tiếng cảm ơn, cảm ơn bọn họ đã giúp cháu của mình trả thù, chỉ là khổ nỗi không có cơ hội.

Nhưng lại không ngờ, hảo hán Diệp gia đi tới địa bàn của gã ở phủ thành chủ cư nhiên lại bị đối đãi như vậy.

Trong lòng Mộ Sơn đột nhiên bừng bừng lửa giận.

- Các vị hảo hán, thật sự xin lỗi, lúc nãy tại hạ bận việc, chậm trễ an bài khách quý, mong các vị đừng nên trách tội.

Mộ Sơn vội vàng bước lên, tươi cười đầy mặt, nắm tay từng người.

- Khụ khụ, tại hạ Mộ Sơn, là đại quản gia của phủ thành chủ, luôn luôn bội phục sự tích anh dũng tiêu diệt Huyết Đao trại của các vị, không ngờ hôm nay được gặp, quả nhiên là oai hùng thần vĩ, không phụ uy danh.

Mộ Sơn vừa nói xong thì mấy người Diệp Triển Hùng lập tức giật mình.

Chẳng những bọn họ, ngay cả những khách mời khác có mặt ở đây cũng đều sửng sốt.

Tình huống này là thế nào? Mặc dù Mộ Sơn chỉ là một quản gia ở phủ thành chủ, nhìn qua có vẻ không có thực quyền gì, nhưng quyền lực trong tay gã mới thực sự là lớn.

Trong phủ thành chủ, lớn thì từ mua sắm sổ sách, nhỏ thì nhổ cỏ tưới nước, có chuyện gì mà không phải thông qua gã?

Có thể nói gã chính là đại tổng quản phủ nội vụ ở phủ thành chủ này, ngoại trừ chuyện chính vụ gã không quản được thì tất cả chuyện lớn nhỏ khác trong phủ thành chủ đều do gã quản hết.

Hơn nữa gã bình thường không hay nói cười, cho dù là nhìn thấy gia chủ của tam đại gia tộc cũng chỉ gật đầu chào hỏi một cái mà thôi, hôm nay sao lại nhiệt tình với Diệp gia như vậy?

Những người khác thì kinh ngạc, chỉ có mỗi mình Mạnh Sơn là hoảng sợ.

- Đại tổng quản, ta đây…

Gã bước lên trước, muốn nói vài câu.

Nhưng còn chưa dứt lời thì chỉ thấy Mộ Sơn bước vài bước tới trước mặt Mạnh Sơn, tát một cái thật mạnh.

- Đồ chết tiệt, mắt chó của ngươi mù rồi sao, tên nô tài chết bầm, mắt ngươi mọc trên mông sao?

- Diệp gia chính là gia tộc vinh dự cho thành chủ đích thân phong tặng, giết Huyết Đao trại, lập công lớn với Lam Nguyệt thành ta, đây là khách quý của thành chủ đại nhân.

- Ngươi xem ngươi đi, đối đãi với người ta như thế nào? Có biết tinh thần phục vụ hay không? Có biết gì là tôn ti khác biệt hay không?

Mạnh Sơn bị tát cho một cái nổ đom đóm mặt, ôm mặt, gần như sắp khóc tới nơi.

- Đại tổng quản, ta…

- Ngươi cái gì mà ngươi!

Mộ Sơn lại tát thêm một cái.

- Ta không muốn nghe ngươi giải thích, ngươi cũng không cần giải thích làm gì, bây giờ ta nói rõ cho ngươi biết, ngươi không còn là quản sự nữa, hạn cho ngươi cút khỏi tầm mắt của ta trong vòng ba giây, cút!

Mộ Sơn rống lên một cái, liền phát huy uy phong của đại quản gia nội vụ lên tới cực hạn.

Mạch Sơn không dám nói gì nữa, lập tức ảo não chạy đi.

- Khụ khụ, xin các vị bớt giận, hạ nhân không hiểu chuyện, tới đây, các vị, chỗ ngồi của các ngươi chính là ở trong này.

Mộ Sơn phát uy xong thì lập tức mang mấy người Diệp Triển Hùng tới vị trí ở phía trước nhất, sau đó sắp xếp cho mấy người ngồi xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio