Đế quốc Thanh Khâu.
Phụ cận trấn Thanh Sơn.
Cách Thương Lang Lĩnh khoảng hai trăm năm mươi dặm.
"Giết!"
Lúc này.
Trong một sơn cốc thấp bé.
Hơn một ngàn võ giả quần áo khác nhau, đang vung vẩy binh khí khác nhau, ra sức chém giết.
Bốn phía.
Hơn hai vạn bộ binh trọng giáp Thanh Khâu Huyết Vân Quân.
Sắp xếp chiến trận chỉnh tề, không ngừng đè ép những võ giả này về phía trung tâm.
Bốn phía chiến trường.
Mấy trăm chiếc xe ngựa vận chuyển lương thảo tản bộ.
Phàm là võ giả muốn xông qua chiến trận.
Liền có thiên phu trưởng, vạn phu trưởng trong quân ra tay, bức những cao thủ trong võ giả này trở về.
Những võ giả này liều mình chém giết.
Nhưng nhân số chênh lệch thật lớn vẫn khiến đội ngũ ngàn người này tràn ngập nguy cơ.
Bên cạnh chiến trường.
Một võ giả sử dụng Lang Nha bổng.
Giống như điên, Lang Nha bổng dưới, từng tên Thanh Khâu quân không ngừng bị đánh bay.
Bỗng nhiên!
Võ giả lảo đảo một cái, mặt đất bị máu nhuộm ướt sũng dị thường trơn trượt.
Một thanh trường thương nhanh như chớp đâm ra từ trong quân Thanh Khâu.
Võ giả né tránh không kịp, vèo.
"A!"
Trong tiếng kêu đau đớn, vừa định xoay người.
Phốc phốc phốc...
Bốn phía mười mấy cây trường thương nối gót tới, trong chớp mắt, ở trên thân võ giả đâm ra mười mấy lỗ thủng.
Võ giả bị đánh xoay tròn, ngã vào trong vũng máu khí tuyệt mà chết.
Một màn này.
Không ngừng trình diễn trong chiến trường.
Hơn ngàn võ giả bị những quân trận này, không ngừng mài đi từng tầng từng tầng.
Có võ giả muốn vứt bỏ vũ khí đầu hàng.
Quân Thanh Khâu không để ý tới, lập tức chém giết tại chỗ.
Một khắc đồng hồ!
Hai khắc đồng hồ!
————
Thi thể nằm khắp nơi trong chiến trường, hơn một ngàn võ giả chỉ còn lại không đến một phần ba.
Dị biến nảy sinh.
Ầm ầm...
Mặt đất khẽ rung động.
Chém giết trên chiến trường vì thế mà chậm lại, vô số người ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía cuối sơn cốc.
Mặt trời chói chang.
Một đội trọng giáp kỵ binh màu vàng lợt đột nhiên hiện thân.
"Giết!"
Lập tức, sĩ khí của những Thanh Khâu này càng tăng lên, mà mấy trăm võ giả còn lại, thì hoàn toàn tuyệt vọng.
Quân tuần thiên!
Quân tốt tinh nhuệ nhất của đế quốc Thanh Khâu.
Mỗi một người đều là võ giả lấy một địch trăm.
Tốc độ của một vạn quân tuần tra cực nhanh.
Chỉ trong chớp mắt.
Trong quân Thanh Khâu, đại tướng thống quân vốn còn có chút vui vẻ nhìn quân Tuần Thiên đang dần dần tiếp cận, ánh mắt dần dần ngưng trệ.
Chiến mã không giảm tốc độ chút nào.
Hướng về phía hai vạn trọng giáp bộ binh sững sờ xông tới.
"Không tốt!"
Đại tướng thống lĩnh quân cao giọng quát lớn.
"Giết!"
Trong đội kỵ binh chợt bộc phát ra tiếng hô giết rung trời.
Lúc này biến trận đã không kịp rồi.
Một vạn trọng giáp kỵ binh, như một thanh chủy thủ sắc bén, cắt vào trong bánh ngọt.
Quân trận vốn chỉnh tề, trong nháy mắt sụp đổ.
"Các huynh đệ, giết đi!"
Giữa chiến trường, mấy trăm võ giả từ trong tuyệt vọng tỉnh ngộ lại, bộc phát ra khí thế kinh người.
Đồng dạng đánh tới Thanh Khâu quân đang hoảng loạn ở bốn phía.
Bộ binh bị kỵ binh đột phá phòng ngự kết cục có thể nghĩ, huống chi những bộ binh này còn không có bất kỳ sự chuẩn bị nào.
Một số Bách phu trưởng, Thiên phu trưởng trong quân cũng muốn đánh lén tướng lãnh đối phương.
Lại bi ai phát hiện.
Thực lực của đối phương cao hơn bọn họ quá nhiều.
Chỉ không đến nửa nén hương.
Hai vạn trọng giáp bộ binh lập tức sụp đổ.
Hướng về phía một đầu khác của sơn cốc đoạt mệnh mà chạy, ở bên này, đương nhiên cũng bao gồm hai vạn trọng giáp bộ binh thống lĩnh.
Ầm ầm...
Đáng tiếc.
Một màn càng làm cho bọn họ tuyệt vọng xuất hiện.
Ở một nơi khác trong sơn cốc.
Mặt đất lần nữa khẽ run rẩy.
Đồng dạng một chi trọng giáp kỵ binh màu đen, cuốn theo sát ý khôn cùng, đón đầu bọn họ mà đến.
Đại tướng thống lĩnh còn chưa cầu xin tha thứ.
Bị một tướng lĩnh dùng thương của đối phương đâm xuyên yết hầu.
Chạy cũng chạy không lại, đánh cũng đánh không lại.
Sau một lát.
Trong toàn bộ sơn cốc, quân sĩ quỳ đầy đầu hàng.
"Đa tạ chư vị tướng quân cứu giúp, chúng ta vô cùng cảm kích, không biết chư vị tướng quân là đại quân của Di Tội Đảo?"
Hơn mười võ giả được cứu.
Vui mừng vì sống sót sau tai nạn, cảm ơn mấy người Mạc lão.
Trên địa giới Giang Lăng Phủ.
Người dám tập kích quân đoàn chính quy Thanh Khâu, có thực lực đấu tay với đối phương cũng chỉ có người của Di Tội Đảo.
"Các ngươi cũng đến Giang Lăng phủ ám sát quân Thanh Khâu?"
Mạc lão nhìn mấy người trước mắt hỏi.
"Vâng, hổ thẹn, thực lực của chúng ta không đủ, vốn dĩ muốn tập kích đội ngũ áp tải lương thảo của đối phương.
Chưa từng nghĩ tới, đây là cạm bẫy của đối phương.
Nếu không phải chư vị cứu giúp, những người chúng ta hôm nay chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ."
"Biết tin tức Thương Lang lĩnh không?"
Mạc lão vội vàng hỏi.
"Từng nghe qua, nghe qua, ngày hôm qua, Thiết Diện đã xông lên Thương Lang Lĩnh, nhưng mà Thanh Khâu có mấy chục vạn đại quân ở dưới Thương Lang Lĩnh.
Những thứ này cũng là ta nghe những võ giả khác nói.
Tình huống cụ thể, thứ cho chúng ta cũng không biết."
Lê Chử ở bên cạnh lấy ra bản đồ.
Suy tư một lát sau, "Các ngươi có biết doanh trại lương thảo lớn nhất của quân Thanh Khâu ở nơi nào không?"
"Biết rồi!"
Ánh mắt mấy tên võ giả sáng lên, chỉ chỉ mấy chỗ trên bản đồ.
Rầm!
Lê Kính thu bản đồ lại, " Tính cả thành vệ quân ở trong, hơn trăm vạn quân đội Thanh Khâu tập kết trong phạm vi trăm dặm quanh Thương Lang lĩnh.
Lượng lương thảo tiêu hao mỗi ngày không phải là một con số nhỏ.
Mạc lão, nếu như có thể hủy diệt những nơi này, bọn họ cũng không kiên trì được mấy ngày."
Mạc lão gật đầu.
Sau một lát!
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt.
Một vạn quân sĩ Huyết Vân quân Thanh Khâu bị cắt đứt hai tay.
"Muốn khôi phục, vậy thì tới Di Tội đảo."
Mạc lão triều hơn vạn hàng binh tàn phế ném xuống một câu.
Mang theo hai vạn trọng giáp kỵ binh chạy như bay.
Truyện Được Đăng Bởi Mèo Nhà Meo.
Mèo Nhà Meo: Cầu Đánh Giá, Cầu Đề Cử, Cầu Xe Hơi Nhà Lầu Gạch Đá Mua Pa Tê...