Huyền Thiên

chương 103: chân mệnh thiên tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Rống….!

Trường tí linh viên bỗng nhiên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rống giận ngập trời, kéo dài tới nửa phút mới dừng lại được. Đồng thời trong lúc này, tinh thần lực hệ kim hùng hậu điên cuồng mà dũng mãnh hướng về phía hai tay của nó. Một tia hơi nước nồng đậm từ hai tay linh viên thoát ra. Chỉ trong chốc lát, hai tay vốn bị đóng băng không ngờ đã khôi phục hoàn toàn như cũ. Chỉ là ánh mắt vốn vô cùng hung hãn của nó khi nhìn về phía Trương Tử Hàm đã mang theo một tia sợ hãi.

Đồng dạng, Trương Tử Hàm cũng không chịu nổi. Khi cùng Trường tí linh viên va chạm một quyền cường bạo vừa rồi, một tia tinh thần lực hệ kim sắc bén như đao không ngờ lại có thể quán chú đến hai tay của nàng, xiết chặt gân mạch, khiến Trương Tử Hàm phải lùi lại mấy bước mới ổn định được thân hình, khí huyết trong ngực nhộn nhạo.

Một người một thú, không ngờ thực lực tương đương, kỳ phùng địch thủ. Truyện Tiên Hiệp

Nhưng mà, khiến Trương Tử Hàm nghĩ không ra chính là, tiếng kêu của linh viên vừa dứt, cách đó không xa không ngừng lại truyền đến một tiếng thú rống khác càng rõ ràng, hùng hậu và hữu lực hơn.

Hầu như trong nháy mắt Trương Tử Hàm liền đưa ra quyết định. Tuy rằng trong lòng tiếc nuối, bỏ qua cơ hội tôi luyện tuyệt hảo này, nhưng cũng không thể không mau chóng thoát đi. Chỉ một Trường tí linh viên nàng còn có thể ứng phó, nếu lại thêm một con nữa, vậy thì không phải tôi luyện, mà chính là tìm vạ rồi, thậm chí còn phải trả giá bằng chính tính mạng của mình.

Nghe thấy tiếng tru đó, Trường tí linh viên trước mặt Trương Tử Hàm nhất thời lại trở nên hưng phấn ngửa mặt lên trời kêu lớn một tiếng. Bỗng nhiên, đôi mắt hung ác, độc địa nhìn về phía Trương Tử Hàm đã không còn bất luận chút sợ hãi nào nữa. Tinh thần lực cuồng bạo từ trên người nó phát ra, thân hình nhoáng lên, chủ động tấn công về phía Trương Tử Hàm.

Trương Tử Hàm biết, một khi thêm một con ma thú khác tới, ngay cả đào tẩu e rằng nàng cũng không có khả năng. Cho nên, không hề có chút do dự gì, Trương Tử Hàm bỗng nhiên cố sức chém ra một kiếm, mau chóng xoay người, muốn nhân cơ hội này thoát đi.

Chỉ là, Trường tí linh viên tựa hồ nhìn thấu ý đồ của Trương Tử Hàm, không ngờ lại không tiếp chiêu, thân hình nhoáng lên vọt tới trước mặt Trương Tử Hàm, cứ thế chạy vòng quanh nàng, triệt để ngăn lại mọi đường lui của Trương Tử Hàm.

Trí tuệ của Trường tí linh viên đích xác rất cao. Nó hiểu rõ, tuy rằng nhân loại trước mắt này nhỏ bé nhưng lại có được thực lực mình không thể chiến thắng nổi. Hiện tại nó muốn làm chỉ là cầm chân nhân loại trước mắt này, chờ đồng bạn của mình tới. Tới lúc đó chính là lúc chết của con người này.

Trương Tử Hàm liều mạng điều động tất cả tinh thần lực, thế nhưng thủy chung vẫn không thoát khỏi dây dưa với Trường tí linh viên. Điều này khiến trong lòng nàng lo lắng vạn phần, nhưng lại không có bất luận biện pháp gì. Lúc này, nàng chỉ có thể liều mạng dốc hết toàn lực đánh một trận.

Ngắn ngủi không đến một ngày, Trương Tử Hàm lần thứ hai đối mặt với khảo nghiệm sinh tử. Lần trước là nhờ mình lĩnh ngộ được tinh thần lực thuộc tính băng mới may mắn chiến thắng. Nhưng lần này mình dựa vào cái gì để có thể tìm được đường sống đây?

Một tia tuyệt vọng xuất hiện trong lòng Trương Tử Hàm. Trong nháy mắt này, trong đầu nàng kìm không được lại lần nữa hiện lên hình ảnh Dương Thiên Lôi.

- Không, ta không thể chết được! Tiểu Lôi, ta nhất định sẽ không chết!

Bỗng nhiên, Trương Tử Hàm như điên cuồng kêu lên một tiếng. Nàng không ngờ lại không chạy trốn nữa, mà tấn công như vũ bão về phía Trường tí linh viên.

Trốn ở một nơi bí mật gần đó theo dõi cuộc chiến, khi Dương Thiên Lôi nghe thấy Trương Tử Hàm kêu to tên mình, hắn nhất thời ngạc nhiên há to miệng. Tuy rằng hắn biết trong lòng Trương Tử Hàm mình đã có một vị trí nhất định, nhưng không nghĩ tới trong thời khắc sinh tử này, nàng lại kêu tên của mình. Điều này nói lên cái gì?

Trong lòng Dương Thiên Lôi bỗng trào dâng một cảm giác hưng phấn và hạnh phúc dồi dào, hận không thể lập tức lao tới. hung hăng dẫm nát Trường tí linh viên kia dưới chân. Chỉ là, Dương Thiên Lôi hiểu rõ tình huống hiện tại của Trương Tử Hàm, muốn để nàng có thêm một chút thời gian tôi luyện, đành phải mạnh mẽ nén lại dục vọng trong lòng. Hắn biết rõ, tại thời khắc sinh tử này, đối mặt với ma thú có thực lực tương đương, đối với tu luyện giả mà nói có ý nghĩa như thế nào. Cho nên hắn phải kiềm chế khát vọng chiến đấu trong lòng.

Hắn đang đợi chờ một đầu ma thú khác đến.

- Rống….!

Một tiếng thú rống kinh thiên động địa lần thứ hai truyền đến. Đồng thời, một thân ảnh to lớn đang từ xa xa phóng nhanh lại. Ma thú còn chưa tới nơi, khí tức hùng hậu kinh khủng đã bao vây phương viên cả trăm trượng.

Trường tí linh viên, lại là một con Trường tí linh viên. Chỉ khác là, linh viên này so với đầu ma thú kia lớn hơn một chút. Nhất là hai chân trước, càng giống như một cái gầu xúc, to lớn dị thường. Còn có một điểm khác nhau nữa là, giữa hai chân của linh viên này không ngờ lại treo lủng lẳng một vật nữa, giống như là cái chân thứ ba. Hiển nhiên đây chính là con vượn đực. Có thể khẳng định, đây là một đôi linh viên thư hùng.

Cảm ứng được khí tức kinh khủng của ma thú vừa xuất hiện, thấy được bộ dáng của Trường tí linh viên kia, tuy Trương Tử Hàm ngàn vạn lần không cam lòng, nhưng nàng biết, hôm nay nàng khó có thể may mắn thoát được. Cảm giác tuyệt vọng lại một lần nữa trào dâng trong lòng nàng.

Nàng không muốn chết! Nàng thật sự không muốn chết! Vì gia tộc của mình, nàng không thể chết được!

Quan trọng hơn là, trong lòng nàng đã có một loại cảm xúc không nói nên lời, cảm xúc mà nàng không thể nào dứt bỏ.

Mặc dù niên kỷ của hắn còn rất nhỏ, chỉ là một tiểu hài tử, mặc dù hắn luôn luôn cợt nhả, nghĩ hết cách này tới cách khác để hắn đậu hũ của mình, nhưng nàng lại rõ ràng cảm nhận được, khi hắn nói tương lai muốn nàng trở thành tiểu tức phụ của mình là vô cùng kiên định.

Tuy rằng thừa nhận là rất xấu hổ, nhưng tại thời khắc sinh tử này, thứ quan trọng nhất không thể buông bỏ trong lòng nàng lại chính là hắn.

Nàng tham gia thí luyện vì sao lại điên cuồng như vậy? Liều mạng như vậy? Để tiến nhập Trảm Không Kiếm Phái sao? Để cứu vớt gia tộc thực sao?

Đó thực ra mới chỉ là một phần nguyên nhân. Quan trọng nhất chính là, vì hắn!

Bởi vì nàng tin tưởng rằng, hắn nhất định có thể dễ dàng tiến nhập Trảm Không Kiếm Phái. Nàng chỉ là vì muốn có thể cùng hắn tiến nhập, có thể đi theo bên người hắn, theo dõi hắn tu luyện, nhìn hắn từng bước trưởng thành.

Nàng trong lúc vô tình đã thích cảm giác ở với hắn cùng một chỗ. Nàng hiểu rõ hoàn toàn về hắn, cho nên trong lòng đối với hắn càng tràn ngập chờ mong.

Nàng biết một ngày nào đó, hắn sẽ đạt tới trình độ người thường khó có thể sánh kịp. Cho nên, nàng càng muốn liều mạng mà đề thăng thực lực của mình. Bởi vì nàng là sư phụ của hắn. Tuy rằng nàng biết, địa vị "Sư phụ" này giữ không được bao lâu nữa, nhưng nàng lại muốn tận lực duy trì, cho dù chỉ thêm một giây một phút cũng tốt.

Thế nhưng hiện tại, nàng lại biết, tất cả những thứ đó đang dần dần rời xa mình.

- Rống!

Trường tí linh viên còn đang chiến đấu kịch liệt với Trương Tử Hàm bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm rú hưng phấn, thân hình nhoáng lên, vọt ra phía sau Trương Tử Hàm, cùng đồng bọn của nó đang nhanh chóng chạy lại hợp thành một thế vây kín Trương Tử Hàm vào giữa.

Trương Tử Hàm buồn bã nhắm hai mắt lại.

Chỉ là, đúng lúc này, một thân ảnh giống như quỷ mị, không mang theo bất cứ tinh thần lực nào, lặng yên không một tiếng động, từ trong rừng bắn ra nhanh như thiểm điện, thoáng cái đã đi tới bên cạnh Trương Tử Hàm.

Một cánh tay nhẹ nhàng, vô thanh vô tức ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Trương Tử Hàm.

Thân thể Trương Tử Hàm bỗng nhiên run lên. Trong tuyệt vọng nàng đã chuẩn bị xong tâm lý chịu đựng công kích cuồng bạo của hai Trường tí linh viên. Thế nhưng, khiến nàng không nghĩ tới chính là, vậy mà lại chỉ có một cánh tay nhẹ nhàng mà ôn nhu ôm lấy vòng eo của chính mình. Nàng có thể chấp nhận cái chết, nhưng không thể chấp nhận bất cứ động tác khinh nhờn nào. Tuy rằng nàng rõ ràng cảm nhận được, kẻ đang ôm vòng eo của mình không phải là hai linh viên kia. Nhưng nàng vẫn đột ngột phát lực, muốn thoát khỏi cánh tay kia. Chỉ là, cánh tay đó bỗng nhiên biến thành hai, hơn nữa còn tăng thêm lực đạo, dường như là sắt thép, mạnh mẽ ôm chặt lấy mình.

Một cỗ khí tức quen thuộc bỗng nhiên truyền đến trong mũi Trương Tử Hàm. Nàng đột ngột mở bừng mắt, thấy được khuôn mặt quen thuộc, mang theo nụ cười vô sỉ thường ngày.

Vô luận như thế nào Trương Tử Hàm cũng không nghĩ tới sẽ gặp Dương Thiên Lôi ở đây. Hắn cũng không thể xuất hiện ở chỗ này. Nàng nghĩ, đây nhất định là ảo giác.

- Đây không phải là ảo giác! Ca chính là hoàng tử bạch mã đẹp trai phong độ, cưỡi trên dải mây bảy màu đặc biệt tới cứu tiểu tức phụ xinh đẹp, diễm lệ như hoa của mình. Ta đã sớm được định trước là chân mệnh thiên tử của nàng.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc, mờ mịt không thể tin được của Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lôi rõ ràng cảm nhận được suy nghĩ trong lòng nàng, phảng phất như nhìn thấu tâm tư nàng, vô cùng tự nhiên và hùng hồn nói. Đồng thời, vừa nói, tay hắn vừa nhẹ nhàng mà ôn nhu lau đi hai giọt lệ trong suốt đang lăn dài trên má nàng.

- Rống! Rống…

Hai tiếng thú rống điên cuồng vang lên, cắt đứt giây phút vuốt ve an ủi của hai người.

Dương Thiên Lôi bỗng nhiên ôm Trương Tử Hàm nhẹ nhàng lóe lên, liền tránh thoát được đòn giáp công của hai ma thú, đồng thời nói:

- Nàng hãy đối phó coi cái kia đi, còn con đực, hãy giao cho ta.

- Phật Sơn Vô Ảnh cước!

Không để Trương Tử Hàm kịp phản ứng, Dương Thiên Lôi liền rống to một tiếng, thân hình đột nhiên bạo phát. Toàn thân cứ thế bay lên trời, hai chân hướng về phía trước, hóa thành một đạo hư ảnh công kích về phía Trường tí linh viên mới tới kia.

Ngay sau đó liền truyền đến một hồi tiếng va chạm "Bình! Bình! Bình!..." liên tiếp vang lên. Đầu Trường tí linh viên hung hãn thân cao hai thước kia vậy mà "Bịch! Bịch! Bịch!...", sau khi lùi lại mấy bước, bỗng nhiên bay ngược ra sau, ầm ầm rơi trên mặt đất.

Trong lòng Trương Tử Hàm khiếp sợ không thể nào tưởng tượng được. Bất quá, thấy một màn như vậy nàng cũng yên lòng. Tuy rằng không biết vì sao mấy ngày gần đây Dương Thiên Lôi lại trở nên cường đại như vậy, nhưng bây giờ không phải lúc để hỏi. Giải quyết hai ma thú trước mắt mới là việc quan trọng nhất.

Vốn Trương Tử Hàm đã tuyệt vọng, trong nháy mắt liền khôi phục lại tự tin, kêu khẽ một tiếng. Huyền Băng Kiếm tản ra từng tia sắc lạnh, tấn công về phía con Trường tí linh viên cái kia.

- Rống!

Không nghĩ tới tên nhân loại bỗng nhiên xuất hiện này khi đối mặt với mình lại có thể đảo ngược tình thế như vậy. May mắn, đó chỉ là công kích bằng lực lượng thông thường, không chứa tinh thần lực, nó cũng không thực sự bị thương tổn thực sự nào nhờ da cứng thịt dày. Bỗng dưng trường tí linh viên phát sinh một tiếng rống giận thấu tận trời xanh. Nó xoay người một cái liền nhảy bật lên, tinh thần lực hệ kim hùng hậu quán chú trên cánh tay dài gần hai thước của nó, bay nhào một cái như thiểm điện về phía Dương Thiên Lôi.

- Tinh thần lực hệ kim, tốt!

Dương Thiên Lôi cũng đồng dạng tay không tấc sắt, trong nháy mắt hay bàn tay cùng cánh tay, giống như bàn tay linh viên, quán chú đầy tinh thần lực hệ kim.

- Bình! Bình! Bình!..

Thanh âm va chạm vang lên liên tiếp khắp nơi. Thân hình nhỏ gầy của Dương Thiên Lôi không ngờ có thể từng bước, từng bước bức lui Trường tí linh viên khổng lồ. Mỗi một lần va chạm, Trường tí linh viên đều nhe răng nhếch miệng tru lên không ngớt. Ngược lại, Dương Thiên Lôi lại tỏ ra rất hưng phấn, chiến ý bừng lên dào dạt.

Phương pháp thổ nạp, tuy rằng Dương Thiên Lôi mới tu luyện được không đến hai ngày, nhưng khiến cho hơi thở của hắn trở nên dài hơn, mỗi một lần hô hấp thân thể lại lực lượng và tinh thần lực cuồng bạo. Toàn thân cảm giác giống như tuấn mã, phảng phất như có được tinh lực vô hạn. Thật vất vả mới có thể đánh một trận với ma thú cấp sáu, hắn sao có thể không hưng phấn cho được?

Quả thực Dương Thiên Lôi là một quái nhân. Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, đã từ Tinh Giả cấp ba đỉnh phong tấn cấp lên Tinh Giả cấp bốn. Hơn nữa, chắc chắn rằng, chỉ cần cho hắn thêm một thời gian ngắn, một khi rèn luyện lục phủ ngũ tạng hoàn tất, hắn liền có thể thuận lợi tấn cấp đến cấp năm đỉnh phong.

Thân thể Huyền Thiên đã giúp hắn có được tốc độ tu luyện người thường khó có thể đuổi kịp. Tinh Giả Hậu Thiên, hầu như không có bất luận thứ gì có thể cản trở hắn đi tới. Càng kinh khủng chính là, niệm lực tiềm tàng trong đầu hắn vượt xa hơn thường nhân rất nhiều, theo đẳng cấp bản thân hắn tăng lên, năng lực thể hiện ra càng kinh khủng. Khí tức cùng uy áp mà sự chênh lệch đẳng cấp tạo ra đối với hắn sẽ càng nhỏ bé.

Không hề nghi ngờ rằng, lúc này nếu như gặp lại uy áp khủng bố do hộ vệ của Sở Hương Hương phát ra lúc trước, Dương Thiên Lôi hoàn toàn có thể không thèm để ý.

Cũng chính vì vậy, Trường tí linh viên cấp sáu đỉnh phong trước mặt Dương Thiên Lôi ngược lại trở nên yếu kém, quả thực không có bất luận sở trường gì.

Lấy kim khắc kim, dùng bạo chế bạo, hơn mười phút sau, Dương Thiên Lôi đã hoàn toàn quen thuộc với phương thức công kích và quỹ tích vận chuyển võ kỹ của Trường tí linh viên. Khi Trương Tử Hàm kết thúc trận chiến, cũng là lúc Dương Thiên Lôi hoàn thành nhiệm vụ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio