Huyền Thiên

chương 160: quyển quyền thần công

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ khi tiến nhập thế giới băng tuyết này, hắn liền nghĩ mau chóng tìm được Trương Tử Hàm, miễn cho phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Thế nhưng liên tục vài ngày điên cuồng tìm kiếm, tựa hồ căn bản không có bất luận tiến triển gì. Tâm linh cảm ứng thần kỳ kia tuy rằng vô cùng rõ ràng, phảng phất như Trương Tử Hàm cách đó không xa. Thế nhưng vô luận hắn nỗ lực thế nào cũng không thể tiếp cận dù chỉ một chút.

Đây chính là bi kịch, khiến Dương Thiên Lôi phiền muộn không gì sánh được.

- Ô ô ô…

Tiểu linh thú một lần nữa hấp tấp chạy tới trước mặt Dương Thiên Lôi, vươn một ngón tay chỉ vào tòa băng sơn nguy nga cao ngấy ở phía xa xa kia.

- Kháo! Rõ ràng cảm ứng được Tử Hàm muội muội ở bên cạnh, ngươi đưa ca tới tòa băng sơn đó làm cái gì?

Dương Thiên Lôi "Ba" một phát, không chút lưu tình mà vỗ mạnh lên đầu tiểu linh thú, tàn bạo nói. Chỉ là vừa mới nói xong, hắn liền ý thức được cái gì, thần sắc hơi đổi.

- Ta cảm ứng được phương hướng của Tử Hàm, nhưng truy đuổi mấy ngày lại không có được chút thu hoạch gì. Lẽ nào tiểu gia hỏa này nói đúng?

Ánh mắt Dương Thiên Lôi chậm rãi nhìn về phía tòa băng sơn nguy nga kia, hơi nhíu mày. Sau một lát, hắn quay nhìn tiểu linh thú, nói:

- Ca sẽ tin ngươi một lần.

- Ô ô…

Trên mặt tiểu linh thú nhất thời lộ ra một tia kinh hỉ, thoáng một cái liền một lần nữa nhảy lên vai Dương Thiên Lôi, đưa tay chỉ vào băng sơn, hưng phấn mà tru lên, rõ ràng là muốn Dương Thiên Lôi tranh thủ thời gian mau chóng xuất phát.

Điên cuồng chạy hơn hai canh giờ, Dương Thiên Lôi bay qua hai tòa núi băng nhỏ, tràng cảnh trước mặt xảy ra biến hóa thật lớn.

Thế giới băng tuyết nguyên bản mênh mông vô bờ, ngoại trừ băng tuyết cũng không có bất luận cái gì tồn tại, vậy mà lộ ra một tia sinh cơ.

Nguyên một đám đồ vật hình thù quái dị, ẩn chứa khí tức sinh mệnh gì đó vậy mà lại xuất hiện trước mắt hắn. Từ hình dạng mà thấy, hiển nhiên là một loại thực vật nào đó. Chỉ là chúng cũng không có một chút màu xanh nào. Trên mặt lốm đốm hình sao tản mát ra hào quang băng tinh nhu hòa, khiến cho trời đất vốn toàn tuyết trắng bỗng dưng xuất hiện một tia sinh cơ như mộng ảo.

Theo Dương Thiên Lôi dần dần tiếp cận, nhiệt độ xung quanh cũng đột ngột giảm xuống. Không khí vốn đã lạnh vô cùng càng trở nên băng lãnh đến thấu xương, giống như từng mũi băng châm đâm vào mỗi một lỗ chân lông, tiến nhập vào thân thể Dương Thiên Lôi.

Nếu như Dương Thiên Lôi không hấp thu được khối băng hàn trong sào huyệt của Kim Tuyền Xà Vương mà nói, e rằng căn bản không thể nào chịu đựng được loại băng lãnh đến mức độ này.

- Thực vật hàn băng vạn năm Băng Chi, Băng Diệp, Băng Can, Băng quả…Đây không phải là thiên tài địa bảo hiếm thấy sao? Mỗi một thứ đều có thể luyện chế vũ khí, pháp khí, thậm chí là linh khí cao cấp chuyên dùng cho Tinh Giả thuộc tính Băng. Trong đó ẩn chứa năng lượng thuộc tính Băng, đối với Tinh Giả hệ Thủy cảm ngộ thuộc tính Băng có chỗ tốt thật lớn. E rằng so với Huyền Băng Kiếm của Tử Hàm còn tốt hơn nhiều.

Dương Thiên Lôi dựa vào tư liệu ghi chép trong sách, nhất nhất xác minh thực vật hệ băng trước mắt, thầm nghĩ trong lòng.

Khi Dương Thiên Lôi sắp tiếp cận thực vật hệ băng đó, tiểu linh thú đứng trên vai hắn bỗng nhiên thoáng cái nhảy tới phía trước Dương Thiên Lôi, quay sang hắn ô ô kêu vài tiếng, đồng thời dùng móng vuốt chỉ chỉ về phía sau, thân hình nhoáng lên nhanh như thiểm điện chui vào trong rừng thực vật hệ băng, chỉ trong chốc lát liền biến mất vô tung vô ảnh.

- Kháo, ở bên trong chờ ta?

Dương Thiên Lôi hiểu rõ ý tứ của tiểu linh thú, hận không thể bắt nó trở lại, cuồng bạo mà hành hạ một hồi. Uổng công mình đối đãi với nó không tồi, tới thời khắc mấu chốt, tiểu linh thú vậy mà một mình bỏ đi. Tiểu gia hỏa này hiển nhiên rất quen thuộc nơi đây, vậy mà một chút cũng không giúp, thật sự là không có nghĩa khí.

Bất quá, điều này cũng khiến Dương Thiên Lôi minh bạch, đại vận khí, đại cơ duyên cũng không phải đơn giản như mình vẫn tưởng tượng. Muốn thu được, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Vẻ mặt Dương Thiên Lôi dần dần trở nên thận trọng lúc này cũng yên ắng lại, con ngươi xa xăm thoáng hiện hai đạo tinh quang, nhìn vào đám thực vật kỳ dị trước mặt, kiên định từng bước tiền về phía trước.

Một bước, hai bước…

Trong nháy mắt khi Dương Thiên Lôi bước vào giữa đám thực vật, mặc dù hắn đã sớm chuẩn bị sẵn trong lòng, lại vẫn thất kinh. Cảnh tượng trước mắt vậy mà một lần nữa xảy ra biến đổi thật lớn.

Từng nhóm thực vật hình thù kỳ quái, tản mát ra quang mang băng tinh phảng phất như sống lại, di động rất nhanh trước mắt hắn. Ngay cả mặt đất Dương Thiên Lôi đang đặt chân cũng đều là một hồi trời đất quay cuồng, mạnh mẽ quăng Dương Thiên Lôi lên, khiến hắn ngã đến thất điên bát đảo. Chờ khi hắn đứng lên một lần nữa, bốn phương tám hướng lại trở nên hết sức bình thường, không có chút mảy may khác biệt.

Dương Thiên Lôi ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, trong đầu kìm không được nghĩ tới Đảo Đào Hoa trong tiểu thuyết của Kim Dung. Hiển nhiên mình đã rơi vào bên trong trận pháp, căn bản không phân rõ phương hướng. Hơn nữa khí tức băng hàn xung quanh trong nháy mắt liền nồng đậm hơn gấp mấy lần. Vô số thực vật tản ra quang mang băng tinh rất nhanh xoay tròn xung quanh hắn, tốc độ càng lúc càng kinh người.

Cảm thụ được một tia khí tức nguy hiểm, Dương Thiên Lôi không dám có chút chần chờ, lực lượng đan điền cuồn cuồn nhất thời điên cuồng vận chuyển.

- Tê tê…

Trong nháy mắt từng đợt tiếng xé gió truyền đến. Những thực vật thuộc tính băng đang rất nhanh xoay tròn, bỗng nhiên điên cuồng bay lượn, phát ra từng đạo roi quất, nhanh như thiểm điện tấn công về phía Dương Thiên Lôi. Nguồn:

- Kháo!

Dương Thiên Lôi gầm lên một tiếng, thân thể nhất thời điên cuồng vặn vẹo, thi triển Lăng Ba Vi Bộ đến cực hạn.

Trong khoảng thời gian này, Dương Thiên Lôi đã luyện Lăng Ba Vi Bộ tới mức lô hỏa thuần thanh. Hơn nữa còn dung nhập những điều tâm đắc mà hắn lĩnh ngộ từ trong chiến đấu vào trong đó. Nhất là khi chiến đấu trong nước cùng Kim Tuyền Xà Vương, lại khiến hắn thu được thật nhiều lợi ích. Lăng Ba Vi Bộ vốn hư vô mờ mịt, biến hóa thất thường, lại được dung nhập một tia linh động như cá trong nước, khiến cho năng lượng xung quanh trở nên cường bạo. Mà Dương Thiên Lôi cũng giống như người cá, theo gió vượt sóng, dựa thế mà làm.

- Rầm rầm…

Từng đạo tiếng nổ kinh thiên không ngừng truyền ra. Kim Cương Pháp Kiếm trong tay Dương Thiên Lôi cuồng bạo sắc bén mà công kích tới, hóa thành từng đạo ánh sáng, chặt đứt một cành cây, đồng thời hai chân bỗng nhiên đạp xuống mặt đất cứng rắn. Lập tức bông tuyết bay khắp nơi, cả người bay lên tận trời cao..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio