Huyền Thiên

chương 193: địa ma

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cao thủ Tiên Thiên cấp năm trở lên sẽ có dung nhan không thay đổi, giữ mãi tuổi thanh xuân. Người ngoài căn bản không nhìn ra được tuổi thật sự của họ, nhưng chí ít cũng nói lên một điều, thiếu nữ này đã cấp lênh cảnh giới Tiên Thiên cấp năm lúc chỉ mới hai mươi tuổi. Hơn nữa nàng vừa nói là đi tìm đệ đệ của, tuổi cũng không chệnh lệch với mình lắm, thế thì nàng ta cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu.

Đây mới là thiên tài chân chính.

Trương Tử Hàm, Lôi Hoành, thậm chí là bản thân hắn so với thiếu nữ này thì quả thực là cách xa một trời một vực, căn bản không thể gộp chung với nhau mà nói được.

- Thực lực, dùng tốc độ nhanh nhất nâng cao thực lực của mình, đó mới là vương đạo, là đỉnh cao võ đạo mà ta tìm kiếm, chạm đến chân tướng bản nguyên, ta phải chuyên tâm tu luyện, thì mới có thể hoàn thành chí nguyện to lớn của mình. Tuyệt đối không thể bị cảm tình ràng buộc, để mà chán chường không màng tất cả... Đều thuận theo tự nhiên vậy.

Nhìn vào thân ảnh của thiếu nữ ngự kiếm bay đi, trong mắt Dương Thiên Lôi toả ra tinh quang lấp lánh như sao trên trời, lúc này, tâm cảnh vây khốn hắn hơn một tháng nay bỗng nhiên tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Theo sự đột phá của tầng tâm cảnh này, trong thoáng chốc, Dương Thiên Lôi cảm thấy thể xác và tinh thần nhẹ nhõm chưa từng thấy, một tia tinh khí, như làn khói báo hiệu giữa rừng núi, xông thẳng lên trời, toả ra một cỗ khí thế cường đại thôi thúc hắn dũng cảm tiến tới.

Điều này khiến Dương Thiên Lôi không nhịn được ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, tiếng hú vang dội, xé rách trường không, giống như sấm sét vang rền trên trời, truyền đi thật xa.

- Cuối cùng ngươi cũng đột phá rồi...

Đúng lúc này, Lăng Hi vốn yên lặng hơn một tháng nay, bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi liền mừng rỡ kêu lên:

- Lăng Hi?

Âm thanh của tiểu linh thú cũng vang lên trong đầu Dương Thiên Lôi, giọng thơ ngây đáng yêu nói:

- Chúc mừng chủ nhân vượt qua tâm kiếp, hì hì... Chủ nhân, mau thả Tiểu Bạch ra đi, Tiểu Bạch buồn bực nhiều ngày lắm, Lăng Hi không cho Tiểu Bạch quấy rối người đấy...

Chẳng trách nào trong khoảng thời gian này tiểu linh thú không kêu gào đòi đi ra, thì ra là do nguyên nhân Lăng Hi.

Dương Thiên Lôi cũng đành bó tay, quay sang hỏi nàng:

- Ặc... Không phải chứ, Lăng Hi, nàng đã sớm tỉnh lại?

Đối với Dương Thiên Lôi mà nói, Lăng Hi là một sự tồn tại đặc biệt, vừa là thầy vừa là bạn, hơn nữa cho dù như thế nào thì cũng đều đứng về phía mình, không rời không bỏ. Thậm chí, trước khi mình tiến lên Thần Đạo, nguyên thần của Lăng Hi không thể rời khỏi thân thể của mình, mà vẫn mãi ngưng tụ không tiêu tan. Cho nên, đối với Lăng Hi, Dương Thiên Lôi không dấu diếm bất kỳ bí mật gì.

- Ừm, mỗi ngày ngươi ăn nhiều thuần dương đan như vậy, ta có thể không tỉnh lại sao? Bất quá, ta cũng không thể giúp ngươi, đột phá tâm kiếp, chỉ có dựa vào chính mình mới có thể chân chính đột phá, bất kỳ nhân tố bên ngoài nào cũng không dùng được. Được rồi, mau rời khỏi nơi đây đi.

- Rời khỏi? Vì sao phải rời khỏi? Hai trăm viên thuần dương đan lận, cứ thế này mà rời khỏi thì quá lãng phí... Nói như thế nào cũng phải để ta thể nghiệm một chút cảm giác Ma Vực, lẽ nào Ma Vực thực sự rất nguy hiểm?

Lăng Hi nói:

- Ý ta là muốn ngươi rời khỏi lối vào này, đi sâu vào bên trong. Tuy ở đây là Ma Vực cấp hai, nhưng lại là địa đồ cấp thấp nhất. Vẫn chưa làm khó được ngươi và ta. Nếu đã đến rồi thì tu luyện một chuyến ở đây, gột rửa tâm thần, rèn luyện ý chí trong Ma Vực là thích hợp nhất. Hơn nữa còn có thể lấy được một ít ma tinh và linh tinh. Tiểu Bạch, ta, và tồn tại thần bí kia trong cơ thể ngươi đều rất cần.

Trong lúc nói chuyện, Dương Thiên Lôi đã triển khai thân hình, nhanh chóng đi sâu vào trong Ma Vực.

Dương Thiên Lôi hiếu kỳ hỏi:

- Ma tinh, linh tinh là vật gì vậy?

- Ma tinh, tất nhiên là kết tinh năng lượng trong cơ thể địa ma, giống như ma hạch của ma thú, nội đan của yêu thú, kim đan của con người vậy, ẩn chứa năng lượng bàng bạc, có thể luyện chế đan dược, cũng có thể dùng làm vật liệu luyện chế trang bị vũ khí.

- Mà linh tinh thì lại là tinh khí của bất kỳ sinh linh nào, bao gồm cả con người sau khi chết lưu lại mà biến thành, ẩn chứa năng lượng bổn nguyên tinh thuần, cũng ẩn chứa ý chí của các loại sinh linh, loại ý chí này bao gồm thất tình lục dục, trộn lẫn vào nhau thì được gọi là khí âm sát. Bất kỳ sinh linh nào ở Thủy Nguyên Tinh đích sau khi chết đi, tinh khí của nó cũng sẽ bị trung tâm của Thủy Nguyên Tinh hút lấy, mà Ma Vực chính là trung tâm của Thủy Nguyên Tinh.

Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày nói:

- Thủy Nguyên Tinh? Ý của nàng là thế giới này của chúng ta gọi là Thủy Nguyên Tinh?

Thân là sinh viên thời hiện đại, trong đầu Dương Thiên Lôi đương nhiên là có khái niệm về tinh không, vũ trụ, về điểm ấy đối với hắn mà nói thì căn bản không khó hiểu lắm, hơn nữa hắn cũng biết đại lục Thiên Huyền nhất định là một tinh cầu, chỉ là cứ tưởng rằng đại lục Thiên Huyền chính là tên gọi của tinh cầu này. Cũng cho rằng đại lục Thiên Huyền chính là toàn bộ của tinh cầu này. Dù sao đại lục Thiên Huyền thật sự là mênh mông vô bờ, hễ động một cái là dùng mấy vạn dặm làm đơn vị, trên Địa Cầu căn bản không thể có chuyện thế này, bán kính của Địa Cầu cũng chỉ là hơn sáu ngàn km mà thôi. Căn bản không thể so sánh với đại lục Thiên Huyền được.

Lăng Hi nói:

- Ừm, đại lục Thiên Huyền chỉ là một đại lục trên Thủy Nguyên Tinh. Toàn bộ Thuỷ Nguyên Tinh chia thành hai đại lục ở đông và tây. Đại lục Thiên Huyền là đông đại lục. Tây đại lục ở bên kia bờ đại dương, diện tích mênh mông, không thua gì đông đại lục. Còn có vô số đảo nhỏ. Bất quá, trên toàn bộ Thuỷ Nguyên Tinh, khu vực lớn nhất vẫn là biển rộng vô bờ. Hầu như bao trùm cả bảy mươi phần trăm diện tích Thuỷ Nguyên Tinh.

- Mà linh tinh, lại chỉ tồn tại trong Ma Vực.

Dương Thiên Lôi hỏi tiếp:

- Thế thì địa ma lại là cái gì vậy?

- Địa ma, là tên gọi chung của các sinh vật hắc ám trong Ma Vực, hung tàn vô cùng, không hề có chút nhân tính. Các loại sinh linh sau khi chết đi, tinh khí sẽ bị hút vào trong Ma Vực, hình thành khí âm sát, trở thành thức ăn của địa ma. Địa ma ăn khí âm sát càng nhiều, tu vi lại càng cao.

Lăng Hi nói:

- Cấp bậc của địa ma phân chia như của con người, địa ma trong Ma Vực cấp hai, cũng có địa ma cấp bậc Hậu Thiên Tinh Giả, nhưng tuyệt đại đa số đều là cấp bậc Tiên Thiên. Tấm địa đồ này là địa đồ cấp thấp nhất trong cấp hai, địa ma trong đó phần lớn sẽ không vượt quá tu vi Tiên Thiên cấp hai. Ngươi tu luyện đây là thích hợp nhất.

Trong lúc nói chuyện, Dương Thiên Lôi đã chạy được mấy nghìn mét.

Tiểu linh thú đứng trên vai của Dương Thiên Lôi, tham lam hút lấy linh khí thiên địa bàng bạc, bộ lông trắng muốt của nó bị khí âm sát xâm nhiễm, lại thấu lộ ra một chút hắc khí, bất quá, tiểu linh thú lại chẳng hề quan tâm. Linh trí của nó đã được diễn sinh không biết bao nhiêu năm tháng, khí âm sát cấp bậc này, đối với tư tưởng đơn thuần, không chút gì vấn vương của nó mà nói, căn bản không gây đượ uy hiếp gì cho nó.

Càng đi sâu vào, Dương Thiên Lôi cũng cảm thấy linh khí thiên địa xung quanh trở nên càng thêm nồng đậm, khí âm sát cũng tăng cường hơn rất nhiều. Thường nhìn thấy những người tu luyện nhóm thành từng đội đang chém giết với địa ma.

Những địa ma này đúng như lời Lăng Hi nói, mỗi một con đều có vẻ nanh ác khủng bố, giống như lệ quỷ, trên thân thể chúng đều tỏa ra khí âm sát nồng đậm như làn khói đen, khiến người ta không rét mà run. Hơn nữa đều là những sinh vật không có bất kỳ trí tuệ và sinh khí nào, đều chỉ biết giết chóc hung tàn.

Dương Thiên Lôi cũng không dừng lại, trong lúc bay nhanh về phía trước, giống như tiểu linh thú, hắn cũng hút lấy linh khí thiên địa nồng đậm xung quanh, hắn vốn có năng lực hấp thu cường đại, lúc này lại càng thể hiện ra hiệu quả kinh người, dưới tốc độ chạy với cường độ cao, tốc độ hấp thu năng lượng lại còn nhanh hơn nhiều so với tốc độ tiêu hao. Toàn thân thủy chung vẫn đạt trạng thái đỉnh phong.

Hơn nữa, đối với khí âm sát, Dương Thiên Lôi căn bản không cần dụng tâm chống đỡ, gần như cảm thấy không có gì không ổn cả.

Dương Thiên Lôi nhịn không được nói:

- Lăng Hi, khí âm sát ở đây dường như đối với ta không có ảnh hưởng gì, hình như không lợi hại gì cho lắm.

Theo như lời Lăng Hi và thiếu niên gặp ở lối vào kia, khí âm sát ở đây hẳn là rất kinh khủng mới đúng, sao mình không có cảm giác gì hết? Lẽ nào lại là do nguyên nhân thể chất đặc thù của mình?

- Ngươi vừa mới tiến vào không bao lâu, đương nhiên không có gì. Khí âm sát giống như mưa dầm thấm đất, nghìn vạn lần không được sơ ý, bằng không chờ đến khi ngươi nhận ra được thì đã rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Lăng Hi nhẹ giọng nói tiếp:

- Người tu luyện dù có tâm trí kiên nghị đến đâu, cũng không có thể ở lâu trong Ma Vực, như tấm địa đồ này, người tu luyện Tiên Thiên cấp hai nhiều nhất cũng chỉ cầm cự không quá nửa tháng ở đây. Cho nên, chỉ cần ngươi thoáng có chút ảo giác hay dấu hiệu tâm thần bất an thì chúng ta nhất định phải đi ra thật nhanh. Chờ khi ngươi dung nhập khí âm sát vào trong tâm thần, hoàn toàn luyện hóa chúng thì niệm lực và tâm trí của ngươi sẽ tăng lên. Đương nhiên, ngươi cũng có thể luyện hóa ở đây.

- Âm sát khí có thể luyện hóa?

Dương Thiên Lôi cảm thấy âm khí sát khác với các loại năng lượng khác, cũng không thể được đan điền hấp thu, hóa thành năng lượng của mình. Nó dường như là một hình thái tồn tại độc lập.

- Đương nhiên có thể. Chỉ cần thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên, có thể thôi thúc niệm lực thì có thể luyện hóa khí âm sát. Tinh Giả Hậu Thiên lại chỉ có thể tự mình tiến hành hấp thu.

- Cần phải luyện hóa thế nào?

Lăng Hi trầm giọng nói:

- Niệm lực dung nhập vào khí âm sát rồi cảm ngộ. Khi ngươi có thể không bị ảo giác mà nó sản sinh ra mê hoặc thì có thể dùng niệm lực của ngươi để đồng hóa nó thành niệm lực của mình, từ đó nâng cao bản thân. Bất quá, không thể luyện hóa trong Ma Vực, bằng không khí âm sát vô cùng vô tận sẽ đồng thời ùa vào tâm thần của ngươi, cho dù là cường giả Thần Đạo cũng sẽ đánh mất tâm thần, rơi vào tình trạng điên cuồng, không thể tự kềm chế.

Dương Thiên Lôi vừa nói chuyện với Lăng Hi để tìm hiểu thông tin của Ma Vực, vừa chạy tới trước như một tia chớp. Mãi đến hai canh giờ sau, cuối cùng cũng không còn nhìn thấy bất kỳ người tu luyện nào nữa.

- Giết!

Nhìn thấy con người và địa ma đều xa dần ra, Dương Thiên Lôi nãy giờ chỉ lo chạy đi, đã bức bí từ lâu, lúc này, lại gặp thêm một con địa ma Tiên Thiên cấp một, cuối cùng hắn cũng bắt đầu chém giết.

Tiểu linh thú cũng gầm lên một tiếng kinh thiên, lông tóc dựng đứng lên hết, hung hãn dị thường, theo sát Dương Thiên Lôi cùng nhau chém giết.

Địa ma Tiên Thiên cấp một, cùng cấp với yêu thú cấp một, nhưng so với yêu thú, sức chiến đấu của địa ma rõ ràng thấp hơn rất nhiều. Sự cường đại chân chính của Địa ma chính là lợi dụng khí âm sát của mình để phát ra công kích tinh thần, nhưng lúc này Dương Thiên Lôi vẫn chưa bị bất kỳ khí âm sát nào ảnh hưởng, đang ở vào trạng thái đỉnh phong, dù là gặp phải địa ma Tiên Thiên cấp hai cũng có thể chém giết.

Nhưng sự hung hãn của địa ma lại vượt quá sự tưởng tượng của Dương Thiên Lôi, kinh khủng hơn yêu thú rất nhiều. Nó là sinh vật tử vong không có khí tức của sự sống, cho dù chém giết hết tứ chi của nó, thậm chí là ngũ tạng lục phủ, nó cũng không có cảm giác gì, chỉ trong chốc lát liền có thể khôi phục như lúc ban đầu, như thể giết không chết vậy, vẫn có thể hung hãn không sợ chết xông vào trận địa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

Chiến đấu hơn mười phút, địa ma trước mặt vẫn cứ sống nhăn răng như cũ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio