Huyền Thiên

chương 197: báo đáp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phụp phụp phụp...

Trong lúc Vu Tiểu Ức còn đang ngây người, thân ảnh của Dương Thiên Lôi đã như tia chớp, Vu Tiểu Ức căn bản không nhìn rõ chuyện gì đã xảy, chỉ trong thoáng chốc, mấy con địa ma phía sau hắn đã bị nổ tung đầu, chết không toàn thây, hóa thành từng viên ma tinh.

Vu Tiểu Ức còn chưa kịp ngạc nhiên và cảm tạ thì liền cảm thấy trước mắt loé lên một cái, một sức mạnh thật lớn đã nâng hắn lên, trực tiếp ném về phía sau, sau khi bay tít ra ngoài hơn mười trượng, hắn mới chật vật rơi xuống đất.

Mà nơi hắn vừa đứng khi nãy lại vang lên tiếng nổ ầm ầm, khói bụi mịt mù, năng lượng bùng nổ, hắn nhìn thấy được một con địa ma càng khủng bố hơn, vượt xa máy con địa ma vừa đuổi theo hắn, nó đang gầm rú chiến đấu với Dương Thiên Lôi.

Vu Tiểu Ức liền sợ đến toát mồ hôi lạnh, hắn biết rõ, nếu người cứu mạng mình kia cứu không kịp thời ném mình ra xa, hoặc không kịp thời xuất hiện, thì hắn sẽ phải đối mặt với hậu quả thế nào.

Thế nhưng, địa ma mà Thương Kế Tùng ma hóa thành lại càng kinh khủng hơn nữa.

Khi hắn trở thành địa ma thì đã đánh mất hết nhân tính rồi, trong đôi mắt đỏ tươi toát lên vẻ khát máu, thân thể không còn cảm giác đau đớn gì, cho dù bị phanh thây thành tám mảnh thì vẫn có thể nhanh chóng tái hợp trở lại, khí âm sát bàng bạc khủng bố quanh thân kinh khủng hắn khiến Dương Thiên Lôi căn bản không thể tập kích tới gần, càng nói chi là chém đầu hắn.

Trong nháy mắt đã giao thủ mấy lần, Dương Thiên Lôi lại bị bức thoái lui liên tiếp trăm trượng.

Theo Vu Tiểu Ức nhận xét thì không bao lâu nữa, Dương Thiên Lôi nhất định sẽ bị địa ma giết chết.

- Không được, hắn cứu ta một mạng, ta không thể cứ như vậy mà trốn đi.

Cơn hoảng sợ qua đi, trong mắt Vu Tiểu Ức toát lên vẻ kiên, lại hung hãn không sợ chết xông đến chỗ Dương Thiên Lôi và Thương Kế Tùng.

Đồng thời, hắn móc ra hết tất cả phù văn vốn dùng để giữ mạng cất trong trên người, có đến mấy mươi tấm phù văn.

- Đại ca, ta đến giúp.

Vu Tiểu Ức hét lớn một tiếng, tinh thần lực quanh thân liền vận chuyển điên cuồng, đồng thời rót vào trong mấy mươi phù văn, dưới sự thôi thúc của tinh thần lực, năng lượng pháp lực bàng bạc vốn ẩn chứa trong phù văn liền được đốt cháy toàn bộ, trong thoáng chốc, một luồng khí tức khủng bố tuôn ra từ trong tay của Vu Tiểu Ức.

- Đi chết đi.

Vu Tiểu Ức gầm lên giận dữ, bỗng nhiên hắn khom người, xoay lưng, ném ra.

Liệt hỏa phù, cấm không phù, hàn băng phù, thủy long phù, kim thương phù, thổ nguyên phù... Bao hàm đủ cả thuộc tính ngũ hành và mấy loại thuộc tính diễn sinh, ngưng luyện ra được các phù văn trân quý với đủ loại thần thông, trong thoáng chốc liền bao trùm cả trời đất, oanh kích về phía Thương Kế Tùng. Nguồn:

Ầm ầm...

Một tràng tiếng nổ kinh thiên, Thương Kế Tùng gầm lên, khói đen liền tuôn ra cuồn cuộn, năng lượng thiên địa trong phương viên hơn mười trượng, bùng nổ ra sức mạnh kinh khủng.

Vu Tiểu Ức khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, ngay cả hắn cũng không ngờ rằng linh phù trong tay mình đồng thời khởi động lại có thể sinh ra uy lực khủng bố như vậy.

Thân thể Thương Kế Tùng gần như tại trong nháy mắt liền biến thành từng mảng sương máu, chỉ có đầu của hắn lại được tinh mang màu đen như thực thể bảo vệ, không bị vỡ nát trong trận nổ kinh khủng như vậy.

Địa ma, chỉ cần phần đầu không chết thì có thể ngưng tụ trở lại, hơn nữa thực lực nào không giảm chút.

Thương Kế Tùng đã hóa thành địa ma, cho nên hắn, còn chưa có chết.

Hiển nhiên Vu Tiểu Ức cũng biết rõ điều này, vội vàng hét lớn:

- Đại ca, chạy mau.

Sau đó liền vắt chân lên cổ chạy ra ngoài.

Nhưng Dương Thiên Lôi bỗng nhiên lại hét lớn một tiếng, niệm lực tăng lên đến cảnh giới cực hạn, toàn bộ ngưng tụ trên mũi kiếm của Quang Minh Pháp Kiếm, dưới hai chân hắn phát ra tiếng nổ râm rang, nước đi từng bước nhỏ nhưng hữu lực, trong nháy mắt liền tích trữ lực lượng quanh thân đến trạng thái đỉnh phong, cuối cùng hắn bỗng nhiên bước một bước cường đại nhất, toàn thân giống như một viên đạn pháo, lại giống như một mũi khoan điện, mũi kiếm đi trước, người lao theo sau, bay xoắm ốc bắn thẳng vào đầu của địa ma.

Cùng lúc đó, niệm lực của hắn điên cuồng ngưng tụ lại, không ngừng đè nén xuống, tình trạng ngưng tụ và đè nén niệm lực đó khiến Lăng Hi đang cảm ứng mọi thứ xung quanh cũng phải khiếp sợ không thôi.

Mặc dù nàng đã từng là cường giả Thần Đạo, cho dù nàng đã từng chứng kiến Dương Thiên Lôi dùng phương thức xoắn ốc này, nhưng vẫn cảm thấy kinh hãi.

Đối với phương thức dùng lực kỳ dị này, Lăng Hi cũng tìm hiểu được chút ảo diệu trong đó. Nhưng Dương Thiên Lôi, một tên tiểu tử Tinh giả hậu thiên, niệm lực sao có thể cô đọng như vậy, nén chặt được như vậy?

Ầm ầm... Vèo vèo vèo vèo...

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, thân thể Dương Thiên Lôi bằng thế như chẻ tre đâm xuyên qua vòng tròn năng lượng xung quanh đầu của Thương Kế Tùng, niệm lực có hình mũi khoan như vật chất thực trên Quang Minh Pháp Kiếm, dưới sự xoay tròn điên cuồng của Dương Thiên Lôi, phát ra tiếng vèo vèo, mạnh mẽ khoan xuyên qua sọ não cứng rắn nhất của địa ma.

Bụp.

Khi Quang Minh Pháp Kiếm xuyên thủng sọ não của địa ma, Dương Thiên Lôi gầm lên một tiếng kinh thiên, năng lượng quanh thân liền như nước vỡ bờ, cuồn cuộn như núi như biển tuôn trào ra, xuyên thấu qua Quang Minh Pháp Kiếm, trực tiếp rót vào trong đầu địa ma.

Ầm.

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, thân thể Dương Thiên Lôi như một viên đạn, trực tiếp bị năng lượng bùng lên loạn xạ đánh văng ra xa trong tiếng nổ kinh khủng đó.

Oẹ.

Một ngụm máu tươi trào ra khỏi miệng Dương Thiên Lôi, hắn bay ra xa mấy trăm trượng mới ầm một tiếng một tiếng rơi xuống đất. Toàn thân như gãy vụn ra, nằm trên mặt đất thở hổn hển, nhưng trong mắt lại thoáng loé lên sự hưng phấn, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng.

Không bị địa ma làm trọng thương, lại bị quả bom đầu người mà mình kích nổ làm cho ói máu. Bất quá, chút thương tích này rõ ràng vẫn trong phạm vi chịu đựng được của Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi thở dốc trong chốc lát, sau đó liền lật người bò dậy, lảo đảo vọt tới chỗ viên ma tinh to cỡ nắm tay trước mặt, nhặt lên xem qua mấy cái, sau đó cất vào Càn Khôn giới, tiếp đó lại chạy đến chỗ cách đó vài trăm thước, chỗ Thương Kế Tùng bị ma hóa lúc nãy, nhặt bảo kiếm và nhuyễn giáp trên mặt đất lên, quan sát một lúc mới mừng rỡ ném vào trong Càn Khôn giới.

Vu Tiểu Ức trợn tròng hai mắt, không thể tưởng tượng được nhìn Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi xếp bằng ngồi xuống, thấy Vu Tiểu Ức hưng phấn chạy trở lại, đang trừng mắt nhìn mình liên tục, hắn liền nghiêm mặt khiển trách:

- Nhìn cái gì? Con nít con nôi mà chạy đến đây làm gì? Không biết người lớn đang lo lắng sao?

Theo Dương Thiên Lôi đánh giá, nhân phẩm của tên tiểu tử này cũng không tệ lắm, lúc mình ngăn cản được Thương Kế Tùng, hắn hoàn toàn có thể một mình chạy đi, nhưng hắn không làm vậy, ngược lại còn trở lại, không chút tiếc nuối ném ra một xấp dầy phù văn để giúp mình. Quả thực cũng đã giúp được mình rất nhiều, nếu không có một kích khủng bố kia, Dương Thiên Lôi muốn giết chết Thương Kế Tùng, e rằng trong thời gian ngắn khó mà làm được, thậm chí căn bản không làm được.

Vu Tiểu Ức gãi đầu, đỏ mặt nói:

- Ặc... Đại ca, hình như đại ca cũng không lớn hơn ta đâu...

Dương Thiên Lôi nói:

- Ca ca ta có tướng mạo trẻ trung mà thôi. Ngươi có một tỷ tỷ phải không? Ừm, hình như là cao thủ Tiên Thiên cấp năm trở lên.

- Ý? Đại ca, sao đại ca biết? Tỷ tỷ của ta là người nổi tiếng, đại ca biết tỷ ấy cũng không có gì lạ, nhưng ngươi sao lại biết ta là đệ đệ của tỷ ấy, ta rất ít ra ngoài, lần này là...

Vu Tiểu Ức xấu hổ gãi đầu, không tiện nói tiếp.

Cái tên tiểu tử này từ nhỏ đã được nuông chìu như bảo bối, có tám vị tỷ tỷ, ngày này còn lợi hại hơn người kia, nhất là bát tỷ, đại danh đỉnh đỉnh trong giới tu luyện. Có thể nói, tên tiểu tử này lớn lên trong son phấn nhung lụa, tập trung hết ngàn vạn sủng ái lên người hắn, tiên đan, pháp bảo chưa bao giờ thiếu, người theo tu luyện, lão sư nhiều không kể xiết, mới mười bốn tuổi đã thăng cấp đến Tinh Giả cấp chín đỉnh phong.

Dương Thiên Lôi nói:

- Mau trở về đi, ở đây không phải là nơi ngươi nên đến. Tỷ tỷ ngươi đã tiến vào tìm ngươi.

- Hả? Tỷ tỷ nào?

Vu Tiểu Ức liền cả kinh, ánh mắt vội vàng nhìn sang chung quanh, may mà chưa phát hiện được gì.

Dương Thiên Lôi cảm thấy bất ngờ, hỏi:

- Ngươi có rất nhiều tỷ tỷ sao?

- Nhiều lắm, ta có tám tỷ tỷ cơ... Người này còn phiền hơn người kia, cứ quản thúc ta. À, đúng rồi, người mà đại ca nói khẳng định là bát tỷ, chỉ có tu vi của bát tỷ mới vượt hơn mức Tiên Thiên cấp năm, thảm rồi... Khó khăn lắm ta mới chuồn ra được... Hay là... Đại ca nói với bát tỷ của ta một chút, ta theo đại ca lăn lộn giang hồ có được không? Đại ca ngươi mạnh như vậy, khẳng định ta sẽ không có việc gì... Không đúng, đại ca không phải là do bát tỷ của ta phái đến tìm ta đấy chứ?

- Tám vị tỷ tỷ... Cha của ngươi thật lợi hại. Ngươi đừng theo ta, ta cũng không rảnh mang theo một đứa con nít như ngươi, hơn nữa, ta với... Bát tỷ của ngươi, cũng không có quen biết gì, chỉ là bình thủy tương phùng. Ta chỉ là thấy nàng ta đi tìm ngươi, cho nên nói với ngươi một tiếng mà thôi. Nếu ngươi không muốn chết thì mau chóng rởi khỏi đây, nếu như chán sống rồi thì ngươi cứ tiếp tục, ta chẳng quản ngươi làm gì, hẹn gặp lại.

Dương Thiên Lôi nói xong liền đứng lên, vỗ mông chuẩn bị rời đi.

- Chờ một chút.

Vu Tiểu Ức liền kéo cánh tay Dương Thiên Lôi lại, nói rằng:

- Đại ca, nam tử hán đại trượng phu, có ân báo ân, có thù báo thù, ân oán phân minh. Đại ca ngươi đã cứu ta một mạng, Vu Tiểu Ức ta phải báo đáp cho ngươi.

- Báo đáp?

Dương Thiên Lôi hơi ngẩng người, liền nhớ đến phong thái hào phóng của Vu Tiểu Ức lúc hắn quăng phù văn ra, trong lòng khẽ động, nhưng khi nghĩ đến thiếu nữ với tư thế oai hùng hiên ngang kia, lại nhìn thiếu niên với ánh mắt chân thành trước mặt, Dương Thiên Lôi dằn lòng lại, lãnh đạm lắc đầu, nói rằng:

- Chỉ là thuận tiện nhấc tay mà thôi, không đáng nhắc đến, trở về đi, đừng để cho tỷ tỷ ngươi lo lắng.

- Không được, đại ca, ta không báo đáp cho đại ca thì trong lòng hổ thẹn, trong lòng hổ thẹn thì ý niệm không thông suốt, sẽ ảnh hưởng đến tu luyện của ta về sau, cho nên, đại ca, van xin đại ca, để ta báo đáp đại ca đi... Trên người ta cũng không có đồ gì quý giá, chiếc nhẫn này xin mời đại ca tạm thời nhận lấy, nhất định phải nhận lấy.

Vu Tiểu Ức nói xong liền tháo xuống một chiếc Càn Khôn giới trông có vẻ bình thường từ trên tay của mình xuống, nhét vào trong tay Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi nín thinh một hồi, khó khăn lắm mới học khiêm tốn một lần, nhưng người ta cứ nằng nặc đưa cho, lý do lại đầy đủ như vậy, mình còn cự tuyệt nữa thì không tốt cho lắm? Càn Khôn giới cũng coi như là thứ đồ tốt, tuy mình cũng có một chiếc, nhưng không gian quá nhỏ, không đủ dùng.

- Đại ca, chiếc nhẫn này là vật trân quý nhất trên người ta rồi, bên trong có một chút đan dược và trang bị vũ khí, đối với ngươi mà nói đều là rác rưởi. Bất quá cũng có thể bán được chút đan dược, có lẽ đại ca có thể dùng được.

- Ừm, được rồi, vì sự thông suốt của ý niệm trong đầu ngươi, ca ca ta đành phải nhận lấy. Ngươi...

Dương Thiên Lôi nhận lấy chiếc nhẫn, niệm lực khẽ động, liền bức khí tức của Vu Tiểu Ức trong chiếc nhẫn ra, cắt đầu ngón giữa, trích ra một giọt máu, tôi luyện chiếc nhẫn. Chỉ là, khi chiếc nhẫn này được tôi luyện xong, khi Dương Thiên Lôi cảm nhận được không gian trong đó, hắn giật mình nói không ra lời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio