Huyền Thiên

chương 325: ba con yêu thú tiền đa đa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mang vứt bỏ cái mặt nạ cừu hận theo nàng hơn bốn trăm năm, nhưng tình cảm của nàng đã dừng lại vào đúng cái tuổi mười tám năm đó của nàng. Nàng không còn cảm giác với tình cảm, kỳ thật tình cảm lúc đó cũng không được tính là tình đầu của thiếu nữ. Dương Thiên Lôi hèn mọn bỉ ổi, trong lúc vô hình, dưới đủ loại cơ duyên xảo hợp, là nam nhân chân chân chính chính xâm nhập được vào trái tim của nàng, cũng là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự che chở ôn hòa của nam nhân.

Nàng rất thích cảm giác này, nhưng bây giờ nó đã mất đi.

Một làn nước mắt óng ánh, trong nháy mắt nàng quay lại, từ trên khuôn mặt thê mỹ của nàng rơi xuống.

Nhưng mà, đúng lúc này, một đôi tay hữu lực, lại giống như một cái gọng kiềm thép, đột nhiên theo ôm lấy nàng từ phía sau, không có bất kỳ ngôn ngữ nào, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Tiêu Như Mộng không có phản kháng, thân thể phát ra từng đợt run rẩy nho nhỏ, nước mắt óng ánh, trong giây phút đó, nó đã rơi xuống đất, những giọt nước mắt này giống như những hạt châu nhỏ... Hai người cứ thế ôm nhau thật chặt, qua một phút sau, Tiêu Như Mộng mới từ từ giãy ra được, quay đầu nhìn lại, ngẩng khuôn mặt bị nước mắt phủ kín lên, nhìn Dương Thiên Lôi, âm thanh trong lời nói run run:

- Ngươi... Vì sao không đi?

- Vì sao ta phải đi?

- Ta nói rồi, ta là nữ nhân xấu, ta thu ngươi làm đồ đệ cũng là muốn...

- Suỵt!

Bỗng nhiên Dương Thiên Lôi dùng ngón tay ngăn trước đôi môi mềm mại của Tiêu Như Mộng, ngăn cản Tiêu Như Mộng nói tiếp. Hắn từ từ duỗi hai bàn tay ra, từ từ lau nước mắt trên mặt Tiêu Như Mộng, nhưng Dương Thiên Lôi càng làm thế, nước mắt của Tiêu Như Mộng chảy ra càng nhiều.

- Ngoan, Tiểu Mộng Mộng, mộng nên tỉnh. Ngươi nhìn ngươi xem, khóc như mưa rồi thế này, ca lau cũng mệt quá...

- Sư phụ nói thật, khong phải đang diễn trò.

- Rõ ràng là giả, ngươi sợ ta đi, cũng không muốn ta đi, cho nên ngươi mới khóc.

Dương Thiên Lôi nói ra bản tâm của mình, bỗng nhiên trên mặt lộ ra một nụ cười hèn mọn lúc bình thường của mình, nhìn Tiêu Như Mộng, nói ra:

- Tiểu Mộng Mộng, ngươi đáp ứng ta một điều kiện, ta vĩnh viễn không rời đi!

- Cái gì... Điều kiện gì?

- Nhìn xem, Tiểu Mộng Mộng bị ta lừa rồi, rõ ràng là không muốn ca đi nha, hắc hắc!

- Được...

- Điều kiện của ca rất đơn giản!

Bỗng nhiên Dương Thiên Lôi đem miệng của mình kề vào bên tai của Tiêu Như Mộng, thấp giọng nói ra:

- Từ nay về sau, ngươi không bao giờ thi triển tà công này với bất cứ người nào nữa! Hắc hắc, đương nhiên... Ta là ngoại lệ. Tiểu Mộng Mộng, có thể không?

Miệng của Dương Thiên Lôi miệng kề vào bên tai của Tiêu Như Mộng, nhưng chỉ như thế cũng đủ làm Tiêu Như Mộng cảm thấy khác thường, chớ đừng nói chi thằng này nói vào tai của nàng.

Nhưng Tiêu Như Mộng lộ ra một tia thần sắc khó có được, nhẹ nói:

- Ngươi không hiểu, ngươi biết sư phụ tu luyện tà công gì hay không?

- Nếu như ta đoán đúng, hẳn là một loại tà công lợi dụng sắc đẹp, dụ địch nhân sinh ra thần thông ảo cảnh, đúng không?

- Ngươi chỉ nói được một nửa.

Tiêu Như Mộng nói ra, giống như đang hồi tưởng lại:

- Hơn bốn trăm năm trước, nếu sư phụ không được một vị kỳ nhân truyền thụ cho công pháp này, hẳn là đã chết. Đạo tâm của sư phụ lúc đó bị hủy, rốt cuộc không thể tu luyện bất cứ công pháp nào nữa. Sở dĩ có thể tu luyện tới cảnh giới hiện nay, hoàn toàn không chỉ nhờ công lao của tà công này.

- Loại tà công này, dù là kẻ nào cũng không thể cảm ứng được nó từ trên người ta. Chỗ tà ác của nó không thua gì khỏa Ngưng Huyết Đan mà ngươi đưa cho sư phụ. Trừ phi niệm lực viễn siêu sư phụ, hoặc trong nội tâm không có chút dục niệm nào, bằng không tuyệt đối không thể nào nhìn thấu ảo cảnh của sư phụ, nếu rơi vào ảo cảnh sẽ không tự kiếm chế được, cuối cùng tinh phách, tu vi và năng lượng thuộc tính toàn thân, đều bị sư phụ lấy được, đây chính là nguyên nhân vì sao sư phụ từ một phế nhân, lại có thể tu luyện lại đạt tới Thiên Thiên Bát cấp đỉnh phong.

- Bốn trăm năm đến nay, sư phụ thôn phệ một trăm tám mươi ba người, đều là người có dục niệm với sư phụ, tuy trong bọn họ có rất nhiều người không đáng chết, nhưng sư phụ vì báo thù, muốn tăng tu vi của mình lên, cho nên không chút lưu tình... Kể cả ngươi, sư phụ...

- Ngừng!

Dương Thiên Lôi lại ngăn cản tiếp, nói:

- Sư phụ, ngươi nói tu luyện lại một lần nữa là ý gì? Đạo tâm bị hủy, như vậy là ý gì?

Dương Thiên Lôi không muốn nghe Tiêu Như Mộng nói về ý đồ của nàng với mình, mặc kệ trước kia thế nào, ít nhất hiện giờ nàng đã nói với mình, đã chứng minh nàng không nỡ ra tay với mình.

Hơn nữa, Dương Thiên Lôi từ trong lời nói của Tiêu Như Mộng, ẩn ẩn phát hiện, trước kia nàng từng chịu tổn thương rất khủng bố. Tuy nàng chỉ nói đến chữ "Báo", liền vội vàng chuyển đổi lời nói, nhưng lòng dạ của Dương Thiên Lôi sáng như tuyết. Liên tưởng thời điểm Tiêu Như Mộng nói đến mình bị trọng thương thì thay đổi sắc mặt, càng xác định cách nghĩ của hắn.

Nghe được câu hỏi của Dương Thiên Lôi, vẻ mặt Tiêu Như Mộng rất sầu thảm, lắc đầu nói ra:

- Không nên hỏi, sư phụ đáp ứng ngươi, sau này sẽ không thi triển loại tà công này với bất cứ ai nữa.

- Được rồi.

Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Tiêu Như Mộng, Dương Thiên Lôi biết rõ, hỏi cũng phí công mà thôi, cho nên tạm thời biết thế.

- Còn nữa... Thiên Lôi, quên sư phụ đi...

- Quên? Sư phụ, đây là ý gì?

Dương Thiên Lôi lập tức cả kinh.

- Ý của sư phụ là... Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Trên gương mặt tuyệt mỹ của Tiêu Như Mộng xuất hiện một đạo đỏ ửng:

- Bảo ngươi quên sư phụ đi, sư phụ đã từng thi triển tà công với ngươi, nếu cứ tiếp tục nó sẽ biến thành tâm ma của ngươi...

Nghe được lời này của Tiêu Như Mộng, trong nội tâm của Dương Thiên Lôi lập tức vui vẻ, điều này có thể trách mình sao? Rõ ràng là sư phụ hấp dẫn ta trước, lúc gặp thì gieo tâm ma khắp nơi, nhìn vẻ mặt của sư phụ thì làm sao mà Dương Thiên Lôi không biết được cách nghĩ của nàng a.

Huống chi hai ngày nay mình cả gan, lợi dụng thân phận đạo lữ giả dối, lúc nào cũng kích thích thần kinh của sư phụ, làm ra những động tác mà nàng không thể nào phản đối được.

Lại nói, mình và sư phụ hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, yêu thì yêu, luyến thì luyến, có cái gì phải sợ? Ca muốn tùy tâm mà làm, chẳng lẽ còn muốn làm thần điêu đại hiệp bị cụt một tay sao? Những cái lễ nghi chó má phiền phức này, ca quan tâm cái rắm a.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio