Huyền Thiên

chương 360: hai năm quá dài, đuổi theo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tu luyện ra, Tiêu Như Mộng nhìn Dương Thiên Lôi tu luyện, chậm rãi ngồi xuống trước mặt hắn, ôn nhu nói:

- Thiên Lôi, ngày mai là kết thúc thời gian lịch lãm rồi.

Sau khi nói xong, Tiêu Như Mộng liền lặng lặng chờ đợi.

Quả nhiên, sau một lát, Dương Thiên Lôi liền thở ra một hơi thật dài, mở mắt. Hai trong mắt đen láy thâm thúy của hắn trong nháy mắt khi mở ra liền phát ra hai đạo quang mang bảy màu, lóe lên một cái rồi biến mất.

- Mộng Mộng!

Dương Thiên Lôi nhìn Tiêu Như Mộng đang ngồi trước mặt mình, trực tiếp giang hai cánh tay ra ôm Tiêu Như Mộng vào lòng/

- Thiên Lôi, vì sao ngươi lại tấn cấp tới Tiên thiên cấp tám nhanh như vậy?

Nhãn thần của Tiêu Như Mộng mang theo một tia kinh ngạc mà hỏi. Vấn đề này đã đè nặng trong lòng nàng mấy ngày nay, tuy rằng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tiêu Như Mộng có thể khẳng định, Dương Thiên Lôi nhất định đã gặp phải cơ duyên gì đó.

- Hắc hắc…. không có gì, chẳng qua là ca tình cờ gặp phải một con yêu thú Tiên thiên cấp chín, sau khi giết chết nó, luyện hóa Nguyên ảnh của nó xong liền trực tiếp đột phá lên tới Tiên thiên cấp tám.

Dương Thiên Lôi nói:

- Mộng Mộng, ngươi đánh thức ca là có chuyện gì? Có phải là vì nhớ ca không?

- Ai mà thèm nhớ ngươi? Đừng lộn xộn.. Thiên Lôi, ngày mai Phá Lãng hào sẽ lên đường trở về Bồng Lai tiên đảo, chúng ta vẫn theo kế hoạch âm thầm rời khỏi Phá Lãng hào chứ?

Tiêu Như Mộng hỏi.

- Rời khỏi cũng được, không rời khỏi cũng chẳng sao… Vẫn là rời khỏi đi! Tuy rằng đã không còn sự uy hiếp nào nữa, nhưng không khoảng thời gian này, chúng ta đã quá nổi danh rồi, vẫn là lặng lẽ rời khỏi sẽ tốt hơn!

Dương Thiên Lôi thoáng suy tư rồi nói.

- Ân, vậy Lâm Tâm Di thì sao bây giờ?

Tiêu Như Mộng cất tiếng, hỏi.

- Ách… chuyện như vậy nếu không nói cho tiểu nha đầu biết thì không được, nói với nàng thì… nàng nhất định sẽ đi theo chúng ta, tới chừng đó nhất định sẽ bị mấy người Long Phá Lãng biết được…. Mộng Mộng, chi bằng chúng ta rời khỏi bây giờ đi! Để lại lời nhắn cho tiểu nha đầu biết là được rồi!

- Để lại lời nhắn?

- Ừ, nàng đối tốt với chúng ta như vậy… Ca chung quy không thể quá tuyệt tình đúng không? Nói cho nàng biết thân phận thật sự của chúng ta, sau này gặp lại cũng dễ! Về phần hai cái tên giả Tiêu Thiên và Dương Mộng này thì cứ để cho chúng tự biến mất đi! Trong khoảng thời gian này ca gặp phải tai tiếng nhiều quá, quả thực không hợp với tính cách của ca….

Dương Thiên Lôi nói.

- Thiên Lôi… thân phận thật của chúng ta….. nếu nàng biết chúng ta…. Ta….

Trên mặt Tiêu Như Mộng hiện lên vẻ rối rắm. Nếu nàng và Dương Thiên Lôi thật sự là đạo lữ thì thật sự không thành vấn đề, mặc dù không phải đạo lữ đi nữa mà là sư huynh muội bình thường hay gì đó thì cũng không sao, nhưng hai người lại là sư đồ.

Những ái muội và mấy lần song tu của hai người đã bị Lâm Tâm Di biết rõ, nếu như nàng biết được thân phận thật sự của hai người thì Tiêu Như Mộng nên làm sao mới phải?

Nguyên bản đây chỉ là giao hẹn của nàng và Dương Thiên Lôi, sau khi lịch lãm kết thúc thì sẽ khôi phục quan hệ bình thường, thế nhưng hiện tại quan hệ của hai người đã vượt xa dự liệu của Tiêu Như Mộng, bất tri bất giác đã đi tới chỗ không thể vãn hồi. Ngoại trừ bước cuối cùng ra thì có cái gì mà hai người còn chưa làm?

Quan trọng nhất chính là lúc hai người bọn họ làm những chuyện này, Lâm Tâm Di đều đã tận mắt nhìn thấy, thậm chí còn làm nười thứ ba tham gia cùng.

Thế này khiến Tiêu Như Mộng làm sao chịu nổi?

- Không sao, biết thì biết, sư đồ thì đã sao? Tiểu nhi đầu đó sẽ không nói bậy đâu. Nếu nàng ta dám nói ra thì ca sẽ là người đầu tiên xử lý nàng ta! Tính cách của nàng so ra còn thoáng hơn Mộng Mộng ngươi nhiều, nàng cần phải học hỏi đó!

Dương Thiên Lôi nói.

- Đừng có nói bậy.

Ynm bỗng nhiên đỏ mặt, nói:

- Tạm thời đừng nói ra thân phận sư đồ. Ngươi chỉ cần cho nàng biết thân phận thật sự của ngươi là được rồi!

- Ừ.

Dương Thiên Lôi lên tiếng, liền lấy thông tấn phù của hau người ra, đặt lên giữa giường, sau đó quán nhập niệm lực của mình vào bên trong thông tấn phù, khoảng mười phút sau mới cười bỉ ổi một cái, đã để lại lời nhắn xong. Tới lúc đó, Lâm Tâm Di đi lịch lãm trở về xong sẽ tự động đi tới phòng của hai người, nhất định sẽ phát hiện thông tấn phù trên giường. chỉ cần nàng mở ra thì tự nhiên sẽ nhận được lời nhắn của mình.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng liền lén lút đi tới trên boong tàu, trực tiếp hóa thành hai đạo kiếm quang, biến mất tại chân trời.

Bóng đêm dần dần phủ xuống, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lung chiếu xuống mặt biển khơi đen ngòm và thâm trầm. Từng cơn gió biển ập tới, mặt biển dưới ánh trăng phản chiếu một loại quang mang trong suốt.

Đúng lúc này, một đạo kiếm quang liền sượt qua bầu trời đêm trong trẻo lạnh lung, chậm rãi đáp xuống trên boong tàu Phá Lãng hào.

Tuy toàn thân Lâm Tâm Di hơi chật vật, nhưng trong đôi mắt to tròn lại tràn ngập vẻ hưng phấn và vui vẻ. Tuy rằng pháp lực và thể lực của nàng đã tiêu hao gần hết, nhưng khí tức trên người nàng đã có một tia biến hóa vi diệu.

- Tiểu thư, rốt cuộc thì người đã trở về… chúc mừng tiểu thư!

Đúng lúc này, Bạch Hà mỗi ngày đều phải chờ nàng trở về thì mới yên tâm nhất thời vội bước tới bên cạnh Lâm Tâm Di rồi nói.

- Có thấy Dương a di về hay chưa?

Lâm Tâm Di mỉm cười rồi vội hỏi. Tiểu nha đầu phi thường kỳ quái, ngày hôm nay, lúc nàng hoàn toàn đắm chìm vào trong tu luyện, mãi cho tới lúc nàng bỗng nhiên lĩnh ngộ được sự huyền ảo của "Phá đan thành anh" mới tỉnh táo lại từ trận chiến điên cuồng, phát hiện sắc trời đã tối đen.

Khi đó, Lâm Tâm Di liền vội lấy thông tấn phù ra gọi Tiêu Như Mộng. Chỉ là khiến nàng kỳ quái chính là cư nhiên lại không thu được hồi âm của Tiêu Như Mộng. Bất quá nàng cũng không lo lắng. Đoán là có thể Tiêu Như Mộng đã về lâu rồi, lúc này hẳn là còn đang tu luyện.

- Dương tiểu thư đã về từ lâu!

Bạch Hà đáp.

- A, vậy là tốt rồi, cảm tạ Bạch thúc, gặp lại sau!

Lâm Tâm Di nói xong liền chạy thẳng xuống boong tàu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ hưng phấn, vội vàng chạy xuống tầng ba, sau đó nàng liền rón rén đi tới, sợ kinh động tới Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng, lúc bước vào gian phòng, đôi mắt to đáng yêu lại lộ ra một tia nghi hoặc. Đọc Truyện Online

Bởi vì nàng không thấy thân ảnh của Tiêu Như Mộng. Vội vàng chạy tới nhà tắm cũng phát hiện bên trong trống rỗng.

- A, lẽ nào a di và thúc thúc cùng nhau tu luyện trong phòng tu luyện sao?

Lâm Tâm Di thầm nghĩ, khoes miệng nhất thời hơi nhếch lên lộ ý cười:

- Vậy mà a di không cho người ta quấy rầy thúc thúc, hì hì…

Chỉ là, khi Lâm Tâm Di mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng nhẹ nhàng mở của phòng tu luyện ra thì nhất thời mở to hai mắt ra nhìn, trong phòng tu luyện nào có bóng dáng của Tiêu Như Mộng và Dương Thiên Lôi?

- Kỳ quái… vì sao thúc thúc và a di lại không có trong phòng?

Lâm Tâm Di nghi hoặc rời khỏi phòng tu luyện, ánh mắt vô ý quét qua cái giường, lúc ánh mắt của nàng lơ lẵng nhìn tới thông tấn phù nằm trên giường thì trong mắt nhất thời lộ ra vẻ kinh hỉ. Hiển nhiên, thông tấn phù này chính là loại mà Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng đã để lại cho nàng.

Sở dĩ nàng kinh hỉ là vì nàng không nghĩ tới Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng sẽ rời đi. Theo như nàng nghĩ thì có lẽ Tiêu Như Mộng và Dương Thiên Lôi đã lên tầng năm để thư giãn không chừng.

Khi Lâm Tâm Di nhẹ nhàng rót niệm lực vào trong đó thì nhất thời truyền ra thanh âm quen thuộc của Dương Thiên Lôi.

- Tiểu nha đầu, thúc thúc nói cho ngươi nghe một bí mật. Ngươi không nên kinh ngạc, cũng không được kích động đâu đó! Bây giờ thúc thúc nói cho ngươi một chuyện, đó là thúc thúc đã thích ngươi, thế nào, hẳn là cảm thấy rất vinh hạnh có đúng không?

Thanh âm của Dương Thiên Lôi cất lên, nói rất vô sỉ.

Nhưng lọt vào trong tai của Lâm Tâm Di thì cặp mắt thật to của tiểu nha đầu lại cong cong thành hình bán nguyệt, nhất là cái câu "thúc thúc đã thích ngươi" kia, khiến cho trong lòng nàng tràn ngập cảm giác ngọt ngào.

- Bí mật này chính là, thúc thúc không phải tên Tiêu Thiên, cũng như thúc thúc cũng không phải tán tu gì cả. Tiêu Thiên chỉ là tên giả của thúc thúc mà thôi. Đương nhiên, a di của ngươi cũng dùng tên giả giống như thúc thúc.

- Sở dĩ nói cho ngươi biết bây giờ chính là …. ừm… ngươi hít sâu một hơi trước đi, ngoan!

Nghe tới đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đang tràn ngập vẻ ngọt ngào của Lâm Tâm Di nhất thời hơi đổi, tuy nàng có vẻ ngoài ngây thơ, nhưng kỳ thực rất thông tuệ, nhất thời có một tia dự cảm không tốt, bất quá cũng không hề do dự gì cả, liền làm theo lời Dương Thiên Lôi nói, nhất thời hít vào một hơi thật sâu.

Dương Thiên Lôi giống như có thể thấy được nàng vậy, sau khi Lâm Tâm Di vừa hít vào một hơi thật sâu thì thanh âm của hắn lại tiếp tục vang lên:

- Ừm, ngoan lắm… thúc thúc rất thích ngươi như vậy! Ngươi kiên nhẫn nghe thúc thúc nói xong nha, đừng kích động, thúc thúc và a di lấy thân phận giả thế này chẳng qua là vì ngoài ý muốn thôi, sợ rằng quá nổi tiếng trên Phá Lãng hào này thì tất cả phải chết, bằng không nhất định sẽ có người tra ra thân phận thật sự của thúc thúc và a di. Đây là chuyện mà thúc thúc và a di không muốn thấy. Thế nên thúc thúc và a di phải rời khỏi đây trước, chờ khi Phá Lãng hào bắt đầu thống kê số lượng thương vong thì chúng ta sẽ trở thành người mất tích. Đương nhiên là thúc thúc và a di không có chuyện gì hết, thực lực của thúc thúc ngươi biết rõ mà, đúng không?

- A Di của ngươi vẫn hay nói thúc thúc biến thái, kỳ thực nàng nhầm rồi, thúc thúc là siêu cấp biến thái mới đúng! Thế nên ngươi không cần lo lắng, không có Phá Lãng hào thì thúc thcus vẫn có thể đưa a di trở về đại lục an toàn. Nhớ kỹ thân phận thật sự của thúc thúc đây, là Thiên Đan Phong đệ tử của Trảm Không kiếm phái, Dương Thiên Lôi! Trên giang hồ có lẽ đại danh của thúc thúc đã sớm nổi đình nổi đám rồi, không biết ngươi đã từng nghe qua chưa? Nếu vẫn chưa nghe nói qua thì sau khi trở về ngươi có thể đi hỏi sau. Tạm thời ca không thể giải thích với ngươi. Nếu như có thể, nếu hai năm sau thúc thúc vẫn còn sống thì nhất định sẽ tới Bồng Lai Tiên Đảo tìm ngươi! Cho thúc thúc thời gian hai năm! TRong hai năm này, ngươi phải nhớ kỹ, cái miệng nhỏ nhắn của ngươi chỉ thuộc về mỗi mình thúc thúc thôi! Từ bước đầu tiên tới bước thứ sáu của ngươi tuyệt đối không được phép dùng với bất kỳ kẻ nào! Hai năm sau, nếu như thúc thúc không có cơ hội tìm ngươi để hoàn thành bước thứ sáu thì ngươi cứ việc quên thúc thúc đi cũng được, ngoan, lau nước mắt đi, ngoan ngoãn tu luyện, chờ thúc thúc hai năm!

Khi câu nói cuối cùng của Dương Thiên Lôi vang lên xong thì thông tấn phù tự động hóa thành tro bụi. Mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tâm Di đã ướt lệ, nhưng trong mắt lại phát ra một cỗ thần sắc điên cuồng nhưng rất kiên định!

Dương Thiên Lôi, nàng đã nghe qua cái tên này, nguyên bản nàng chỉ cho rằng đó là một tên ngốc, hơn nữa còn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có bất kỳ quan hệ gì với cái tên này.

Nhưng giờ khắc này, nàng lại không ngờ là người bị nàng coi là ngốc nghếch, thách đấu với Thương Huyền Bắc hoàn toàn là hành vi tìm chết lại trở thành người nàng vừa nhìn thấy một lần liền yêu điên cuồng, cũng dũng cảm vì hắn trả giá hết thảy!

- Không, thúc thúc, người ta không muốn chờ hai năm!

Lâm Tâm Di đột nhiên siết chặt nắm tay lần nữa, trong mắt hiện ra một tia quang mang kiên định, nói:

- Lâm Tâm Di, cố lên, ngươi nhất định có thể đuổi theo thúc thúc!

Hai năm, mẫu thân đã từng nói, bất luận là tình yêu thế nào đi nữa thì khi cách xa, nam nhân nhất định cũng sẽ đi tìm tình yêu mới, chẳng đoái hoài gì tới người cũ.

Lâm Tâm Di không biết Dương Thiên Lôi có yêu người nào nữa hay không, nhưng nàng chỉ quan tâm tình yêu của mình sau khi xa cách có trở nên mờ nhạt hay không.

Nàng hoàn toàn không muốn thấy chuyện như vậy xảy ra.

Nữ nhân của Bồng Lai Tiên Đảo nhiệt tình như hỏa, phóng khoáng rộng rãi, nhưng đối với tình yêu lại có một sự kiên trinh mà người thường khó mà có được. Một khi các nàng thích ai rồi thì sẽ bằng lòng trả giá tất cả, thậm chí cả mạng sống của mình.

Lúc Lâm Tâm Di tống xuất tình kiếp chi tâm, đã định trước cuộc đời này của nàng sẽ gửi gắm cả cho Dương Thiên Lôi.

Lâm Tâm Di trầm tư một chút, rốt cuộc cũng vội vàng rời khỏi phòng của Tiêu Như Mộng, trực tiếp đi thẳng về phía phòng hạm trưởng.

- A? Tiểu thư, chúc mừng chúc mừng!

Long Phá Lãng vừa thấy Lâm Tâm Di thì vừa cười khẽ vừa nói.

- Long thúc thúc, xin thúc giúp ta một việc!

Lâm Tâm Di dùng một loại ngữ khí rụt rè hỏi.

- Tiểu thư, có chuyện gì thì người cứ nói, nếu Long thúc có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành!

Trong lòng Long Phá Lãng có chút kỳ quái, nhưng vẫn vỗ ngực nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio