- Tác dụng của nó chính là giao tâm của chính mình cho ngươi, hết thảy toàn bộ đều giao cho ngươi, đời này kiếp này, trong lòng nàng chỉ có một mình ngươi, cũng chỉ có thể sở hữu một mình ngươi, một khi nàng thay lòng đổi dạ thì người đầu tiên phải chết chính là nàng ta.
Lâm Vô Kỵ nói:
- Cũng thế, sau khi ngươi nhận Tình kiếp chi tâm, lúc ngươi và nàng trở thành đạo hữu chân chính, lòng của ngươi cũng sẽ tiến nhập vào Tình kiếp chi tâm, trừ khi ngươi chết, bằng không nếu có ngày ngươi thay lòng đổi dạ thì ngươi cũng sẽ chết, đây là một loại thần chú thần bí người xưa truyền lại…
- Hiện tại Tình kiếp chi tâm vẫn còn chưa khởi động, hơn nữa cũng sẽ không có cơ hội khởi động, ngươi còn muốn sao?
Lâm Vô Kỵ vẫn chăm chú nhìn Dương Thiên Lôi, nói rõ ràng rành mạch từng chữ.
- Vì sao lại không muốn?
Dương Thiên Lôi hỏi.
- Chẳng lẽ ngươi không sợ cấm chú của nó sao? Một khi nó khởi động thì chỉ cần ngươi có chút thay lòng đổi dạ, sẽ thất khiếu chảy máu, vạn tiễn xuyên tâm mà chết! Bây giờ vẫn chưa kịp khởi động, giao nó cho lão phu, lão phu có thể giúp ngươi giải trừ, từ nay về sau không liên quan gì tới ngươi nữa! Thế nào?
- Hừ, nói thật với ông, nếu như ông không phải gia gia của Lâm Tâm Di thì ta cũng không thèm để ý ông làm gì! Đúng vậy, đạo lữ của ta trong tương lai nhất định sẽ không ít, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là Dương Thiên Lôi ta là loại người bạc tình bạc nghĩa! Tiểu nha đầu có thể giao tâm cho ta, ta há lại có thể phụ nàng?
Nhãn thần của Dương Thiên Lôi mang theo một tia khinh thường mà nói:
- Xin thả nàng ra, trừ phi là do chính nàng ta muốn! Bằng không ông đừng mơ tưởng có thể lấy khỏi tay ta!
- Ha ha ha, lão phu muốn đoạt khỏi tay ngươi, ngươi còn có khả năng phản kháng hay sao?
Lâm Vô Kỵ lạnh giọng nói.
Dương Thiên Lôi cũng không trả lời, chỉ là cầm Tình kiếp chi tâm trực tiếp vỗ vào mi tâm của mình, một đạo ngũ sắc thần quang lập tức lóe lên, Tình kiếp chi tâm liền bị Dương Thiên Lôi bỏ vào trong Thanh Tĩnh Lưu Ly bình!
- A? Thần luyện đạo khí?
Trong lòng Lâm Vô Kỵ nhất thời cả kinh, tuy rằng ông đã sớm từ chỗ Long Phá Lãng biết được thực lực của Dương Thiên Lôi rất mạnh, nhưng ông lại không ngờ được trên người Dương Thiên Lôi cư nhiên lại có Thần luyện đạo khí.
Thần luyện, đó là dùng tâm thần để thối luyện đạo khí thành pháp bảo, có thể dung nhập đạo khí vào trong tâm thần của mình.
Loại cách thức rèn luyện pháp bảo này chỉ có Thần đạo cường giả mới có thể nắm trong tay. Đối với tiên thiên cao thủ mà nói thì căn bản không thể nào làm được. Bất quá, có một vài tu luyện giả may mắn gặp cơ duyên gì đó mà thu được Thần đạo truyền thừa, cũng mới có thể sở hữu được pháp bảo trực tiếp bị truyền thừa vào tâm thần.
Rõ ràng là theo như Lâm Vô Kỵ thấy thì Dương Thiên Lôi chính là người đã thu được pháp bảo truyền thừa.
Trong mắt Lâm Vô Kỵ hiện lên một tia kinh ngạc, nhãn thần nhìn Dương Thiên Lôi, sau khi hai người nhìn nhau khoảng vài phút, vẻ mặt băng lãnh của lão gia hỏa này cư nhiên thoáng một cái đã hòa hoãn xuống, lộ ra một tia mỉm cười, nói:
- Tốt lắm, hảo tiểu tử! Chẳng trách Long Phá Lãng lại coi trọng ngươi như vậy! Có khí phách! Ân, lớn lên cũng không tệ, chỉ là hơi ngốc nghếch một chút thôi… miễn cưỡng hợp cách! Tiểu quỷ đầu, mau ra đi!
Chuyển biến bất thình lình của Lâm Vô Kỵ khiến Tiêu Như Mộng đang vô cùng khẩn trương nhất thời thở ra một hơi. Còn Dương Thiên Lôi thì ngòa mặt dường như lộ ra vẻ phi thường kinh ngạc. Chỉ là người anh em này trong lòng lại thầm nghĩ một câu:
- Cái lão gia não tàn này, loại khảo nghiệm rắm thúi này mà cũng muốn qua mắt được ca sao?
- Gia gia! Ngươi đang nói bậy gì đó.
Lâm Tâm Di vừa khôi phục tự do nhất thời nhìn chằm chằm Lâm Vô Kỵ mà nói. Vừa nói cũng vừa đi tới bên cạnh Dương Thiên Lôi, vô cùng thân thiết mà ôm chặt lấy cánh tay của Dương Thiên Lôi, lộ ra vẻ đứng cùng chiến tuyến với Dương Thiên Lôi.
- Ha ha ha, gia gia bất quá là muốn giúp con thử hắn thôi mà! Tiểu tử, đừng nói là ngươi sẽ sinh khí với gia gia đấy chứ?
Lâm Vô Kỵ nhìn Dương Thiên Lôi đang im lặng không nói gì, mỉm cười hỏi Dương Thiên Lôi.
- Vì sao lại giận?
Dương Thiên Lôi phất tay nói.
- Ân, thế này còn được.
Lâm Vô Kỵ nói:
- Được rồi, lão phu sẽ không giữ các ngươi lại nữa, Thương Huyền Bác đã tấn chức Thần đạo, sợ rằng pvk đang rất lo lắng! Các ngươi mau trở về đi! Hi vọng sang năm các ngươi có thể tới Bồng lai!
- Yên tâm đi, chỉ cần không chết thì ta nhất định sẽ đến.
Dương Thiên Lôi thản nhiên đáp, sau đó quay đầu nhìn Lâm Tâm Di đang đứng bên cạnh mình, ôn nhu nói:
- Tới lúc đó chúng ta sẽ lại khởi động Tình kiếp chi tâm!
- Thúc… Thiên Lôi, ngươi đừng nghe gia gia nói lung tung, tác dụng của Tình kiếp chi tâm căn bản không phải như những gì gia gia đã nói đâu.
Lâm Tâm Di vội vàng giải thích. Trogn khoảng thời gian này, thân phận của Dương Thiên Lôi đã lộ rõ, quan hệ của hai người cũng đã rõ ràng, theo như quan hệ của hai người thì lúc này Lâm Tâm Di mà còn gọi Dương Thiên Lôi là thúc thúc thì đúng là không hợp lắm, cứ gọi tên thật là hơn, miễn cho người khác hiểu lầm.
- Phải hay không thì cũng không quan trọng. Được rồi, chúng ta phải đi rồi! Lão tiền bối, gặp lại sau!
Sau khi nhìn chmaw chú Lâm Tâm Di xong thì Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng đẩy nàng ta, quay đầu ôm quyền nói với Lâm Vô Kỵ.
Nói xong liền kéo Tiêu Như Mộng, cưỡi kiếm quang trực tiếp bay đi.
Lâm Vô Kỵ nhìn chằm chằm bóng lưng của Dương Thiên Lôi, vẻ tươi cười trên mặt cũng dần biến mất, lộ ra một chút ngưng trọng.
- Gia gia, đều là tại người, hình như Thiên Lôi giận rồi, không thèm gọi người là gia gia nữa.
Lâm Tâm Di buồn bực nói.
- Tiểu quỷ đầu, con không hiểu rồi, nếu gia gia đã tự xưng là lão phu rồi thì hắn tự nhiên không dám gọi ta là gia gia nữa, ta nghĩ hẳn là hắn đã rõ ý tứ của gia gia, một năm nữa, nếu như hắn có thể còn sống đê tới Bồng Lai thì mới xem như đã thông qua khảo nghiệm của gia gia! Được rồi, chúng ta trở về thôi! Mẫu thân của con và mọi người đều đang chờ con đó!
Lâm Vô Kỵ nói xong liền kéo Lâm Tâm Di, trong nháy mắt đã biến mất trên không trung.
Lâm Vô Kỵ xuất hiện ở chỗ này, vốn là muốn mang Dương Thiên Lôi về nhà. Nhưng sau khi biết được thân phận thật sự của Dương Thiên Lôi thì không thể không đổi chủ ý được. Trong lòng ông thật sự rất coi trọng Dương Thiên Lôi, cũng rất kinh ngạc với thiên phú của Dương Thiên Lôi. Thế nhưng hắn so với Thương Huyền Bác đã tấn cấp Thần đạo thì vẫn còn kém nhiều lắm.
Chỉ có một năm, Lâm Vô Kỵ cũng không dám chắc Dương Thiên Lôi có thể tấn cấp tới Thần đạo hay không. Cho dù ông có dốc toàn lực bang trợ đi nữa thì cũng chưa chắc đã có khá năng.
Thế nên, là một thương nhân đúng chuẩn, ông không chút do dự đã đẩy trọng trách này ra ngoài, sẽ không giúp đỡ Dương Thiên Lôi chút nào, miễn cho chính mình lãng phí không đâu, bang trợ một người hầu như đã được định trước là chết chắc, lấy giỏ trúc múc nước, công hoàn không.
- Thần đạo, Thương Huyền Bác đã tấn cấp Thần đạo! Thời hạn một năm, ta có thể bước vào Thần đạo sao?
Lúc Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng phi hành, trong đầu lại kềm không được mà nghĩ tới chuyện này. Mặc du lúc đứng trước mặt Lâm Vô Kỵ, hắn tựa hồ không xem trọng tin tức này, nhưng trên thực tế, với hắn mà nói thì đây đúng là chuyện khiến hắn cảm nhận thêm một hồi áp lực cực lớn. Nguồn:
- Thiên Lôi….
Đúng lúc này, Tiêu Như Mộng đã khôi phục lại trang phục của Trảm Không Kiếm Phái bỗng nhiên nhẹ giọng gọi.
- Làm sao vậy, Mộng Mộng?
- Chúng ta cùng nhau phi hành thì ít nhất cũng cần thời gian chừng một tháng mới có thể trở về Trảm Không kiếm phái, thời gian của ngươi đã không còn nhiều rồi, Thiên Lôi… tốc độ của ngươi nhanh hơn, hay là ngươi trở về trước đi? Sư phụ tự mình chậm rãi về sau cũng được.
Tiêu Như Mộng nói.
- Như vậy thì sao được chứ? Cấp bách cỡ mấy thì cũng không gấp tới vậy. Huống hồ gì tốc độ song tu của chúng ta cũng không thua gì Huyền Hoàng Kỳ, Mộng Mộng, sau khi chúng ta trở về… nếu như Phong lão đầu để ta vào Huyền Hoàng Kỳ bế quan thì ngươi hãy theo ta vào cùng có được hay không?
Dương Thiên Lôi nói.
- Thiên Lôi, không được đâu. Trở lại Trảm Không Kiếm Phái thì ta chính là sư phụ của ngươi, chúng ta tuyệt đối không thể song tu được nữa. Hơn nữa… Huyền Hoàng Kỳ là do Chưởng giáo chí tôn nắm trong tay, hắn tùy thời đều có thể kiểm tra tình trạng tu luyện của ngươi, sư phụ làm sao có thể cùng ngươi vào cho được?
Tiêu Như Mộng nói:
- Bất quá ngươi có thể nói với Chưởng giáo chí tôn, để Trương Tử Hàm vào song tu cùng với ngươi….
- Cấp bậc của Tử Hàm quá thấp, hiệu quả phỏng chừng cũng không được bao nhiêu. Quên đi, chờ chúng ta trở về rồi tính.
- Hay là ngươi đi trước đi! Có Huyền hoàng Kỳ tương trợ, chung quy cũng nhanh hơn rất hiều.
Tiêu Như Mộng lại nói tiếp.
- Không sao cả, chúng ta đi cùng thì ta vẫn có cách trở về rất nhanh!
Trong mắt của Dương Thiên Lôi bỗng nhiên hiện lên một đạo tinh quang, lên tiếng nói.
- Cách gì?
Tiêu Như Mộng hỏi.
Khóe miệng của Dương Thiên Lôi nhếch lên, mi tâm của hắn bỗng nhiên lóe lên Ngũ sắc thần quang, Thanh Tĩnh Lưu Ly bình nháy mắt liền bay ra trước mặt Dương Thiên Lôi.
- Mộng Mộng, đây là đạo khí tồn trữ mà ta đã nói! Là đạo khí đã thần luyện! Không gian của nó vô cùng lớn, dường như to bằng cả một thế giới.
Dương Thiên Lôi nhìn Tiêu Như Mộng mà nói.
- Một thế giới?
Tiêu Như Mộng khiếp sợ, hỏi lại.
- Đúng vậy! Bên trong có chứa thiên địa linh khí dồi dào và cả Thiên địa chi lực. Chúng ta có thể tiến nhập trạng thái tu luyện bên trong nó! Nếu Mộng Mộng ngươi muốn thì ta muốn ngươi tạm thời vào đó! Như vậy thì mặc dù ta bế quan trong Huyền Hoàng Kỳ thì bất cứ lúc nào cũng có thể cùng tu luyện với ngươi! Hơn nữa, Chưởng giáo chí tôn cũng sẽ không thể nào phát hiện được.
Dương Thiên Lôi nói.
- Nhưng… có chắc không?
Đôi mắt tuyệt mỹ của Tiêu Như Mộng cư nhiên dần hiện ra một tia kinh hỉ khó mà che giấu được, rụt rè hỏi. Dương Thiên Lôi cũng không rõ lắm lúc thấy Tiêu Như Mộng mặc đạo bào kia vào đã có tâm tình thế nào. Mấy tháng ở chung, tâm của Tiêu Như Mộng đã hoàn toàn thuộc về Dương Thiên Lôi, mà hiện tại bọn họ lại phải khôi phục danh phận sư đồ… không bao giờ… được giả làm đạo lữ nữa. Hơn nữa cũng không thể ngươi ngươi ta ta được, loại cảm giác này, chỉ cần nhớ lại sẽ khiến nàng có một tia đau lòng.
- Có thể!
Dương Thiên Lôi nói vô cùng chắc chắn. Bách Lý Thiên Thiên ngang ngược ương ngạng đi vào đã lâu mà vẫn khỏe mạnh không sao, hơn nữa tốc độ tu luyện cũng nhanh kinh người, tuy rằng có liên quan tới chuyện Dương Thiên Lôi trong thời gian này nhiều lần sủng hạnh nàng ta, nhưng ít ra thì ở trong đó sinh hoạt và tu luyện cũng tuyệt đối không xảy ra bất kỳ vấn đề gì.
Hơn nữa, Dương Thiên Lôi cũng không lo Tiêu Như Mộng tiến vào Thanh Tĩnh Lưu Ly bình sẽ phát hiện ra Bách Lý Thiên Thiên. Trong không gian khổng lồ không gì sánh được của Thanh Tĩnh Lưu Ly bình, hắn than là chủ nhân của nó, có thể dễ dàng chia ra một khu vực độc lập, tuyệt đối sẽ không để cho đối phương cảm nhận được một chút khí tức nào. Ngoại trừ Lăng Hi muội muội đã là khí linh ra thì Dương Thiên Lôi chính là người nắm quyền tất thảy bên trong, đều có thể cho bọn họ mỗi người một khu vực riêng biệt.
- Â, sư phụ đáp ứng ngươi! Để sư phụ vào đi!
Tiêu Như Mộng tựa hồ có chút khẩn cấp mà yêu cầu.
- Ân!
Dương Thiên Lôi khẽ lên tiếng, một đạo ngũ sắc thần quang bỗng nhiên hiện ra, bao bọc lấy Tiêu Như Mộng, trong nháy mắt liền hóa thành một đạo lưu quang bay vào trong Thanh Tĩnh Lưu Ly bình!
Gần như ngay lúc đó, Dương Thiên Lôi trực tiếp lấy Ái hào sào ở chỗ Bách Lý Thiên Thiên, phóng tới bên cạnh Tiêu Như Mộng.
Về phần Bách Lý Thiên Thiên thì khi nào rãnh rỗi sẽ tạo cho nàng ta một nơi ở mới. đương nhiên đây cũng không phải vì Dương Thiên Lôi yêu thương gì nàng ta, bất quá là những lúc mình cần thì cũng được thoải mái một chút mà thôi.
Hiện tại biểu hiện của cô gái điêu ngoa này cũng đã tốt hơn một chút rồi, ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ, nàng bỗng nhiên như thế nguyên nhân cũng là vì huyết nhục của Thâm hải địch long, giống như ăn phải xuân dược, chủ động đòi hỏi. Sau đó lại tự biết không có hy vọng thoát ra, liền chỉ có thể ẩn nhẫn lấy lòng của Dương Thiên Lôi, hơn nữa nàng cũng phát hiện, lúc cùng Dương Thiên Lôi làm chuyện đó, tu vi tiến cảnh tăng lên rất nhanh.
Đồng thời, khiến nàng cảm thấy hổ thẹn không gì sánh được chính là tuy rằng thù hận nàng dành cho Dương Thiên Lôi ngày càng mãnh liệt hơn, nhưng thân thể lại càng ngày càng thèm khát Dương Thiên Lôi dùng sức thao mình hơn.
Tiêu Như Mộng sau khi tiến vào "Thanh Tĩnh Lưu Ly bình", nhìn thấy không gian cực lớn phảng phất như vô biên vô hạn kia, lập tức tràn đầy khiếp sợ cùng hoan hỷ, nhất là khi Ái sào hiệu Thâm Hải Địch Long xuất hiện trước mặt nàng, Tiêu Như Mộng lại càng dị thường mừng rỡ
- Thiên Lôi...
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Như Mộng tràn đầy vui sướng, mờ mịt nhìn lên trên bầu trời, nhẹ giọng nói.