Huyền Thiên

chương 457: thương huyền bác cường đại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Cổ huynh, cảm tạ ngươi đã đại biểu cho giới Tu Luyện, ngăn cản hành vi hèn hạ vô sỉ, gây tổn hại đến lợi ích của hơn trăm vạn Tu Luyện Giả! Nhưng mà cho dù hành vi bỉ ổi hèn hạ của người ta không đạt như ý, nhưng ta thân là Chưởng Giảo của Trảm Không kiếm phái, ta muốn lấy lại công đạo cho môn hạ đệ tử mình! Giọng nói già nua của Phong Vô Kỵ lúc này thế mà mỗi một câu một chữ đều tản mác sát cơ nồng đậm! Mà trái ngược với khuôn mặt già nua, ánh sáng như ngọc lại lóe sáng bên trong mắt lão, lúc nói chuyện cũng đồng thời không hề cử động mà chăm chú nhìn vào sắc mặt khó coi đến dị thường của Thương Huyền Không!

- Đúng đúng đúng!"

- Hèn hạ vô sỉ!

- Lão căn bản không xứng trở thành Thái Đẩu của giới Tu Luyện! Mau bắt lão lăn xuống! Theo sau thanh âm của Phong Vô Kỵ, trong phút chốc, cả diễn võ trường xôn xao như biển, ngập tràn tiếng hò reo giận dữ, ánh mắt tức giận của tất cả mọi người cũng đồng thời nhìn chăm chú vào Thương Huyền Không!

Lúc ấy Dương Thiên Lôi vừa mới tiến vào trong trạng thái đốn ngộ, hơn trăm vạn Tu Luyện Giả có mặt tại đây có người nào mà không nghe thấy được một tiếng cười lớn kia của Thương Huyền Không, một tiếng cười rõ ràng là muốn phá vỡ trạng thái đốn ngộ của Dương Thiên Lôi? Dụng tâm hèn hạ ấy, ghê tởm đến nhường nào?

Phải biết rằng, đốn ngộ chính là đại cơ duyên mà bất kỳ Tu Luyện Giả nào cũng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, cho dù không có bút giấy nào quy định rõ ràng, nhưng giới Tu Luyện lại căn bản vạch sẵn một đường gọi là đạo đức, cho dù song phương đối địch, thời điểm thấy đối phương đốn ngộ cũng không thể quấy nhiễu. Dù sao, có lúc chỉ cần một lần đốn ngộ cũng có thể nhận được thành quả mà dù mấy chục hay mấy trăm năm khổ tu cũng không thể nào đạt được!

Đối diện với hơn trăm vạn Tu Luyện Giả thần tình phẫn nộ, Cổ Đức Nhân chậm rãi nhấc tay, hướng về phía dưới mà nhẹ nhàng phẩy xuống, trong tích tắc, cả diễn võ trường đã trở nên an tĩnh trở lại, Cổ Đức Nhân nói: - Phong huynh, muốn lấy lại công đạo như thế nào? Cổ Đức Nhân ta đại biểu cho hơn trăm vạn đệ tử của Tạo Hóa Môn, ủng hộ ngươi! - Ta cũng đại biểu Long Tượng cốc, ủng hộ Phong huynh!

- Ta đại biểu cho Xạ Thương tông, ủng hộ Phong huynh

- Ta đại biểu Thiên Vũ môn, ủng hộ Phong huynh!"

- Ta đại biểu yao Vương cốc, ủng hộ Phong huynh!"

- Ta đại biểu Phách Đao môn, ủng hộ Phong huynh!"

- Ta đại biểu Âm Dương tông, ủng hộ Phong huynh!"

Trong phút chốc, các Chí tôn Chưởng Giáo của các đại môn phái theo sau thanh âm của Cố Đức Nhân mà dồn dập dứt khoát tỏ vẻ ủng hộ Phong Vô Kỵ! Mục quang của mọi người trong tình cảnh lúc này đều nhìn thấy không cần phải cố kỵ cái gì nữa, chỉ cần đầu không bị ũng nước, hiển nhiên sẽ biết phải làm như thế nào! Ủng hộ Thương Huyền phủ? Đây mới chính là bị bại não! Bởi vì đó cũng có khác gì tự bôi tro trét chấu lên mặt mình trước ánh mắt của hơn trăm vạn Tu Luyện Giả tinh anh nơi này đâu chứ!

Ngàn người chỉ!

Vạn người khinh!

Tình cảnh như thế này, cho dù có trí tưởng tượng đến mức nào thì Thương Huyền Không cũng tuyệt không nghĩ ra được, trong lòng lão vô cùng hối hận vì sao trong tình thế cấp bách khi ấy mà lại làm ra hành động ngu xuẩn đến như vậy. Nhưng mà bây giờ cho dù có nói thế nào thì cũng đã muộn. Đã đến mức độ như vậy rồi, lão còn có thể nói gì đây?

Ba năm trước đây, lão muốn mượn chuyện tình Dương Thiên Lôi giết chết Thương Kế Tùng mà nhân cơ hội để hung hăng chiếm đoạt Trảm Không kiếm phái đang trên đà xuống dốc một phen, nào ngờ Phong Vô Kỵ bỗng nhiên lại trở về, càng không biết sâu cạn thế nào mà ra tay ngăn cản, trong lúc tiến thoái lưỡng nan, Phong Vô Kỵ đành phải chấp nhận đáp ứng cái ước hẹn ba năm gần như não tàn kia, cũng cho thấy sự khuất nhục và nhẫn nhịn của lão ta. Vốn tưởng rằng sau ba năm, hôm nay là ngày gặt hái, lại không ngờ Dương Thiên Lôi lại cường hãn như vậy, vạn bất đắc dĩ, lão mới lén cùng với Thương Huyền Bác làm ra sự tình mà nhân thần công phẫn, vốn tưởng sẽ lại nắm chắc thắng lợi, không nghĩ rằng Dương Thiên Lôi lại có thể trước mặt trăm vạn Tu Luyện Giả mà đốn ngộ!

Khi ấy, lão nhìn không thấu cảnh giới của Dương Thiên Lôi nên mới lo lắng sau khi Dương Thiên Lôi đốn ngộ mà đề thăng lên, Thương Huyền Bác sẽ lại không phải là đối thủ của hắn, dưới tình thế nguy cấp mới làm ra chuyện tình thiếu não như thế.

Hối hận là chắc chắn rồi!

Bởi vì sau khi Dương Thiên Lôi sau khi đốn ngộ chẳng qua cũng chỉ là Thần Đạo cấp bốn mà thôi, có gì mà phải sợ?

Nếu lão không có làm ra chuyện tình thiếu não như kia thì tốt rồi, chắc chắn là rất nhanh sẽ được thấy Dương Thiên Lôi bị Thương Huyền Bác chém chết!

Nhưng mà, lão đã làm như vậy.

Đã không có đường lui nữa!

Với tính cách nóng nảy cuồng vọng của lão, thế mà cuối cùng cũng phải ngoan tâm làm trò trước mặt hơn trăm vạn Tu Luyện Giả, bỗng nhiên hướng về phía Phong Vô Kỵ mà khom mình một cái thật sâu, nói: - Vì hành vi vừa rồi của mình, ta xin hướng tới Trảm Không kiếm phái các ngươi nói lời xin lỗi! Ta bởi vì lo lắng cho sinh tử của Thương Huyền Bác, dưới tình thế cấp bách, mới làm ra sự tình không thể chấp nhận được như vậy!

- Chẳng qua chuyện này cũng không có liên quan tới Thương Huyền phủ, chỉ là hành vi của cá nhân ta, hiện tại ta đây chẳng qua cũng chỉ là một gã đệ tử của Thương Huyền phủ mà thôi, Thương Huyền Bác mới chính là Chưởng Giáo của Thương Huyền phủ! Cho nên, cá nhân ta nguyện ý gánh chịu hết thảy mọi hậu quả! Ngươi nói đi, ngươi muốn ta làm gì? Ta đều đáp ứng!

Mặt mũi mất sạch. Cho nên, Thương Huyền Không lựa chọn bảo toàn cho Thương Huyền Bác. Đây cũng chính là hy vọng duy nhất của Thương Huyền phủ!

- Tốt! Mời Cổ huynh cùng các vị huynh đài làm chứng, đợi đến sau khi thi đấu xếp hạng Thập cường xong, Phong Vô Kỵ ta cùng với Thương Huyền Không sẽ đánh một trận sinh tử! Phong Vô Kỵ lạnh giọng nói.

Lão ẩn nhẫn cũng đã nhiều năm, rốt cuộc hôm nay cũng phát tác một cách oanh oanh liệt liệt! Lão cũng không phải là vọng động, cũng không phải chỉ đơn giản là vì thành toàn cho Dương Thiên Lôi, mà thân là Chưởng Giáo nhiều năm của Trảm Không kiếm phái, lão thực sự đã ẩn nhẫn quá lâu. Lần Đại hội so tài này, lão thấy được Trảm Không kiếm phái chân chính quật khởi, cảm nhận được biến chuyển trong suy nghĩ của mọi người về Trảm Không kiếm phái, như vậy, trước khi lão thoái vị, phải thiêu đốt một phen, rèn cho Trảm Không kiếm phái sáng loáng hơn cả một viên ngọc!

Đánh một trận sinh tử!

Năm chữ như chém đinh chặt sắt này của Phong Vô Kỵ khiến cho Thương Huyền Không toàn thân chấn động, cũng khiến cho hơn trăm vạn Tu Luyện Giả vô cùng chấn kinh!

- Phong huynh… Ngươi xác định là vậy sao? Cổ Đức Nhân trầm giọng hỏi.

- Xác định!

- Còn ngươi? Ánh mắt Cổ Đức Nhân chuyển sang hướng Thương Huyền Không, mặt không biểu tình mà truy hỏi lại.

- Ta tiếp nhận! Thương Huyền Không hết cách cự tuyệt, chỉ có cách đánh một trận!

- Tốt! Đã như vậy, đợi thi đấu xếp hạng Thập cường kết thúc cũng chính là lúc các ngươi đại chiến sinh tử! Cổ Đức Nhân quyết định dứt khoát, nói xong liền hướng về phía trăm vạn Tu Luyện Giả còn đang chấn kinh mà phất tay, đồng thời ý bảo người trọng tài tiếp tục cuộc thi đấu xếp hạng Thập cường.

- Dương huynh, đệ cũng không dám tự bêu xấu mình, ta nhận thua! Lý Thuần Dương cung kính, cảm kích hướng về phía Dương Thiên Lôi mà khom mình hành lễ, trầm giọng nói. Nói xong liền xuay người bay về phía đài tuyển thủ.

Năm trận tranh tài vào buổi sáng toàn bộ đã kết thúc, nhưng bởi vì Dương Thiên Lôi đốn ngộ, lúc này liền đã tới thời gian tranh tài buổi chiều. Cho nên Cổ Đức Nhân lệnh xuống, trọng tài hỏi qua ý của mười tuyển thủ xong cũng trực tiếp bắt đầu lượt tranh tài buổi chiều.

Trận thứ sáu, chính là cường – cường tỷ thí thực sự, chính thức bắt đầu.

Bốn tuyển thủ có tổng điểm cao nhất sẽ bốc thăm quyết định đối thủ của mình.

Sáu tuyển thủ có tổng điểm thấp hơn từ một mình bốc thăm chọn đối thủ.

Mạnh đấu mạnh, yếu đấu yếu, lần nữa quyết định chọn ra tổ thắng lợi và nhóm thất bại!

- Dương huynh đệ, nếu như ngươi gặp phải Thương Huyền Bác … cẩn thận một chút!

Khi trọng tài tuyên bố mười tuyển thủ lên đài, khiến Dương Thiên Lôi cảm thấy ngoài ý muốn chính là Bộ Kinh Thiên thế mà lại truyền âm nói với hắn như vậy.

- Ừm!

- Ngươi không phát hiện ra khí tức của hắn không giống với ngày thường sao? Mặc dù ta không dám xác định, nhưng rất có thể hắn đã đạt tới cảnh giới mà ta và ngươi không cách nào tưởng tượng được! Khi các đại chiến sinh tử, nếu đúng là như vậy thì ta sẽ đứng ra! Ngươi chỉ cần bảo vệ tốt chính mình là đủ! Thanh âm Bộ Kinh Thiên phi thường nghiêm túc, vừa nói chuyện hắn đồng thời vừa dẫn đầu phi hành lên trên, chậm rãi bay tới chính giữa lôi đài.

Dương Thiên Lôi ngưng mắt nhìn bóng lưng to lớn kiệt ngạo của Bộ Kinh Thiên, mặc dù không hiểu Bộ Kinh Thiên đang muốn ám chỉ cái gì, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận, Bộ Kinh Thiên mặc dù là tình địch nhưng cũng chính là một đối thủ đáng để tôn kính!

Khẽ lắc đầu, ánh mắt Dương Thiên Lôi nhẹ lướt qua, đồng dạng cùng bay lên không trung với Thương Huyền Bác, cũng cùng Trương Tử Hàm, Phong Linh Nhi đồng thời bay lên trên lôi đài.

- Mời Long Tĩnh, Trương Tử Hàm, Bách Lý Tình Không, Mộ Dung Tiến, Thương Mang Tử, sáu người trước tiên bốc thăm quyết định đối thủ! Đệ tử đã giao thủ qua đến bốc thăm để chọn đối thủ cân sức! Vị trọng tài trầm giọng nói.

Rất nhanh, sáu người đã phân ra thành ba trận phân biệt là: Long Tượng cốc Long Tĩnh đấu với Xạ Thương tông Mộ Dung Tiến, Thương Huyền phủ Thương Mang Tử đấu với Tạo Hóa môn Bách Lý Tình Không, Trảm Không kiếm phái Trương Tử Hàm đấu với Thiên Vũ môn Lý Thuần Dương!

Ngay sau đó chính là bốn vị tuyển thủ cho tới bây giờ vẫn chưa bại trận nào, giờ phút này, cả diễn võ trường cũng an tĩnh lại, tâm tình cũng không kìm được mà khẩn trương hẳn lên. Chính vì bốn người cho tới lúc này cũng chưa tung ra hết thực lực, đều cực kỳ mạnh mẽ. Bất luận là ai đấu với ai, cũng đều chính là một hồi Long tranh hổ đấu!

Chẳng qua là, tuyệt đại đa số người đều có khuynh hướng tin tưởng vào thực lực của Dương Thiên Lôi mà thôi. Truyện Sắc Hiệp

Nhưng mà, từ khí tức trên người của cả bốn mà nhìn thì bất luận là người nào cũng không có chút ý gì gọi là sợ hãi. Điều này càng làm cho mọi người càng thêm mong đợi!

- Trận thứ tư, Trảm Không kiếm phái Phong Linh Nhi đấu với Thương Huyền phủ Thương Huyền Bác! Trận thứ năm, Trảm Không kiếm phái Dương Thiên Lôi đấu với Tạo Hóa môn Bộ Kinh Thiên! Thanh âm của trọng tài vang dội khắp cả diễn võ trường. Thứ tự của năm trận đấu lúc này đã được xác định toàn bộ, hơn trăm vạn Tu Luyện Giả nhất thời tuôn ra những tiếng hoan hô long trời lở đất!

So tài chính thức bắt đầu!

Trận đầu tiên, Long Tĩnh và Mộ Dung Tiến triển khai chiến đấu kịch liệt, kéo dài mãi hơn mười phút đồng hồ, rốt cuộc Long Tĩnh vẫn phải thi triển tuyệt học cao nhất của mình mới giành được thắng lợi, năm thắng một bại!

Trận thứ hai, Thương Mang Tử cùng với Bách Lý Tình Không chiến đấu càng thêm kịch liệt, thực lực hai người tương đương nhau, dưới công kích của đối phương cũng phải xuất ra thực lực chân chính của mình, nếu như tâm cảnh của hai người hoàn toàn giống nhau mà nói… thực cũng không biết được là ai mới là kẻ thắng lợi cuối cùng. Nhưng mà, bởi vì Thương Huyền phủ hèn hạ vô sỉ, Thương Mang Tử mặc dù không có làm cái gì nhưng vẫn trở thành đối tượng liên đới cho mọi người khinh bỉ, mỗi lúc hắn xuất ra công kích mạnh mẽ thì đều nhận được một hồi chê bôi, mà Bách Lý Tình Không mỗi lần xuất ra công kích cường đại, liền lập tức nhận được vô số tiếng hoan hô hò reo hết cỡ. Không thể không nói, nhờ ảnh hưởng của loại khí thế này mà Thương Mang Tử không cách nào khiến cho tâm lặng như nước, dẫn đến hậu quả trực tiếp chính là, Bách Lý Tình Không càng đánh càng hăng, mà Thương Mang Tử thì vừa khéo lại ngược lại, cuối cùng tiếc thua dưới tay Bách Lý Tình Không!

Trận thứ ba, Trương Tử Hàm đấu với Lý Thuần Dương, nhưng trận này lại ẩn hàm ý vị sâu xa. Chính là vì dù Lý Thuần Dương có quá chú tâm, đầu nhập vào vòng chiến đấu nhưng tâm cảnh thì không có chút sát khí nào! Bản thân Trương Tử Hàm nhận được truyền thừa cường đại từ Băng Tuyết thế giới nên cũng không hề yếu hơn so với hắn, hơn nữa Lý Thuần Dương mang tâm cảnh như thế, cơ hồ toàn bộ tràng chiến đấu đều nằm dưới sự khống chế của Trương Tử Hàm, chưa đầy mười phút, Lý Thuần Dương liền bại trận.

Chẳng qua Lý Thuần Dương cũng không nhụt chí chút nào, cho dù là thua thì lúc rời khỏi lôi đài, biểu hiện đối với Trương Tử Hàm vẫn rất đủ tôn trọng!

Dĩ nhiên, bất kể là Trương Tử Hàm hay là hơn trăm vạn Tu Luyện Giả cũng đều hiểu rõ nguyên do trong đó.

Nguyên do này chính là quan hệ thân mật giữa Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, Lý Thuần Dương kính nể mà cảm ân đối với Dương Thiên Lôi, làm sao có sát khí cho được?

- Sư tỷ, cẩn thận chút! Tên trâu điên này có chút quái dị! Khi trọng tài hô tên Phong Linh Nhi cùng Thương Huyền Bác, Dương Thiên Lôi bỗng truyền âm nói với Phong Linh Nhi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio