Huyền Thiên

chương 917: chiến tướng chi nhị, trương kiến!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

May mắn, khi mở QQ ra cũng không có bất cứ dị thường nào.

- Tuyết tỷ online rồi kìa! Mã số của em là xxx. Anh add em rồi bảo Tuyết tỷ cũng add em vô, chúng ta chat nhiều người, hi hi...

Tống Hiểu Phân nói.

- Được rồi!

- Đến đây!

Tựa hồ Lý Tuyết đã sớm chờ đợi trước máy vi tính, sau khi nhận được nhắc nhở đăng nhập, trực tiếp phát tin tức, khuôn mặt mang theo một nụ cười ngọt ngào.

- Đến đây, Tuyết tỷ, chị add số hiệu của Hiểu Phân vào, chúng ta chat nhóm.

Dương Thiên Lôi nói.

Rất nhanh, Dương Thiên Lôi liền mời Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân tiến nhập vào một group.

Khi nhìn thấy Lý Tuyết tươi cười xinh đẹp ngồi trước máy vi tính, Dương Thiên Lôi không kìm lòng được nghĩ tới trận điên cuồng đêm qua, cảm thấy...Thật sự có có chút áy náy. Dù sao, vốn hắn nghĩ rằng, nói như thế nào cũng phải để cho Lý Tuyết trở thành nữ nhân đầu tiên đời này của mình, nhưng thế sự vô thường, bị Trương Nhã Tĩnh ngoài ý muốn đoạt mất thân xử nam.

Đương nhiên ý niệm này trong đầu cũng chỉ là chợt lóe lên, không có biện pháp a, nam nhân có còn là xử nam hay không cùng với việc nữ nhân có còn là xử nữ hay không quả thật không thể so sánh. Trên thực tế, đây cũng không phải là trọng nam khinh nữ, mà là quan điểm phẩm hạnh tiềm ẩn sâu trong nội tâm của loài người từ xưa đến nay.

- Tuyết tỷ! Em rất nhớ chị, chị trở về đi, đừng học nữa...Tối hôm qua người ta...

- Khụ khụ...

Dương Thiên Lôi kịch liệt ho khan ngắt lời Tống Hiểu Phân nói vào microphone.

- Tối hôm qua người ta ngủ có một mình, sợ lắm...

Sau khi Tống Hiểu Phân dừng lại một chút, khó hiểu nhìn Dương Thiên Lôi rồi nói tiếp.

- Vậy để cho Thiên Lôi ca ca của em bồi em ngủ a...Khanh khách...

Làm cho Dương Thiên Lôi không biết nói gì chính là, không ngờ Lý Tuyết lại trêu chọc nói.

Ba người hàn huyên nửa tiếng, Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân im lặng không đề cập tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, miễn làm cho Lý Tuyết lo lắng, chỉ hỏi tình hình học tập của Lý Tuyết như thế nào, lại nói chuyện phiếm một hồi nữa, khi bạn cùng phòng Lý Tuyết trở lại, nàng mới thỏa mãn vội vàng chấm dứt.

Lý Tuyết nói hai năm tiếp theo sẽ rất bận có thể sẽ ít liên lạc với bọn họ. Nói là nghiên cứu sinh, trên thực tế là nàng theo đuổi học vị tiến sĩ. Nghiêm khắc mà nói căn bản không có học vị thạc sĩ, so với đại học trong nước có khác biệt rất lớn.

Thông thường mà nói, sinh viên chính quy học ba đến bốn năm. Hoàn thành ba năm là có học vị học sĩ (tức là sinh viên tốt nghiệp), học hết bốn năm chính là thạc sĩ. Nếu sau khi có được học vị học sĩ tham gia công tác trong trường thì sau một năm cũng có thể trên cương vị công tác nộp luận văn, trực tiếp xin học vị thạc sĩ. Cho nên nghiêm khắc mà nói, đại học Cambridge không có thạc sĩ chân chính, học vị thạc sĩ chỉ là một thời kỳ quá độ.

Phó tiến sĩ là một học vị có phần đặc biệt của đại học Cambridge, sau khi nộp luận văn một năm, nếu vượt qua khảo thí thành tích của chương trình học sẽ trực tiếp chuyển thành phó tiến sĩ, tiếp tục công tác hai năm nữa sẽ đạt được học vị tiến sĩ. Mà Lý Tuyết là do đài truyền hình cùng nhân viên nhà trường liên hợp tiến cử miễn thí, muốn trong thời gian hai năm, hoàn thành lột xác từ học sĩ đến tiến sĩ.

Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân cũng không có hoài nghi điều gì, chẳng qua bọn họ không biết rằng, thiên phú ngoại ngữ của Lý Tuyết, cho dù không có sự trợ giúp của Dương Thiên Lôi cũng thuộc hạng nhất hạng nhì. Tuy chương trình học như vậy có phần gấp rút nhưng cũng không thấm tháp vào đâu. Nàng tin tưởng mình có thể dễ dàng hoàn thành. Sở dĩ nguyên nhân không muốn thường xuyên liên lạc với hai người là vì nàng sợ bản thân sẽ không thể khống chế nổi chính mình...

Rất nhanh đã tới cuối tuần.

Ngày cuối tuần, Dương Thiên Lôi trộm gọi điện cho Trương Nhã Tĩnh, hỏi thăm "thân thể" của nành rồi âu yếm vài câu. Làm người phải có đức, đối đãi với nữ nhân của mình lại càng phải ôn nhu hơn. Điên cuồng cả đêm, nếu ngày hôm sau Dương Thiên Lôi ngay cả gọi điện cũng không thì quả thật hết nói nổi.

Trương Nhã Tĩnh có vẻ như phi thường thấu tình đạt lý, bảo Dương Thiên Lôi đừng lo lắng, chỉ nói khi nào Dương Thiên Lôi có thời gian rảnh thì đến gặp nàng.

Thứ hai, Dương Thiên Lôi quyết định làm học sinh ngoan ngoãn, tiếp tục đi học cùng với Tống Hiểu Phân.

Chẳng qua là vẫn an bình như trong tưởng tượng của Dương Thiên Lôi, tựa hồ không phát sinh điều gì.

Buổi sáng thứ năm, liên tục đi học ba ngày liền, hôm nay như cũ là môn kinh tế chính trị của cô giáo thiếu phụ Thư Huỳnh xinh đẹp, khi ra khỏi giảng đường, hai gã nam từ chừng ba mươi tuổi, khí tức toàn thân thu liễm rất lễ phép xuất hiện trước mặt Dương Thiên Lôi.

- Tứ thiếu gia, chào ngài!

Sau khi hai gã nam tử đi đến trước mặt Dương Thiên Lôi, rất cung kính nói.

- Các anh là...?

Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày.

- Chúng tôi là do lão gia phái tới, có sự tình trọng yếu cần bàn, tam thiếu gia đang ở khách sạn chờ ngài.

- Nga? Như vậy a...Được! Vậy đi thôi.

Dương Thiên Lôi nói một cách dứt khoát, nhưng trong lòng đang cười lạnh. Đồng thời truyền âm cho Tống Hiểu Phân, bảo nàng đi tìm Lý Hàn Mai, trước khi mình chưa quay về, không được tách khỏi Lý Hàn Mai.

Bước nhanh đến cổng trường học, sau khi Dương Thiên Lôi leo lên một chiếc BMW màu đen thì bất thình lình một chiếc súng đen kịt lạnh như băng, từ trong tay một nam tử theo hắn lên xe nhanh như thiểm điện đặt lên đầu Dương Thiên Lôi.

- Ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích.

Nam tử lạnh giọng nói.

- Bọn mày là ai?

Dương Thiên Lôi không nhúc nhích, nhưng không hề khẩn trương chút nào, bình thản hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

- Chúng tao là ai à? Ha ha ha...Mẹ kiếp, cho mày tự do tự tại hơn nửa năm, mày bảo chúng tao là ai? Dương Quang, trùm E quốc, tao *** mẹ mày, mày ở E quốc vùng vẫy, đến Ma Đô còn tưởng mình ngon lắm à? Tưởng Thanh Long hội chúng tao ngồi không chắc?

- Thanh Long hội à...Quy tắc hắc đạo từ khi nào cho phép dùng súng thế?

Nghe được lời nói của nam tử, Dương Thiên Lôi hơi quay đầu qua, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng hỏi.

Bốp...

Nam tử chứng kiến Dương Thiên Lôi không chút sợ hãi mà ánh mắt còn tràn ngập khiêu khích, lập tức "ba" một tiếng, vỗ mạnh vào gáy của Dương Thiên Lôi, nói:

- Kháo, còn cứng đầu? Chết đến nơi rồi còn cương với lão tử? Đối phó với mày cũng tính là quy tắc hắc đạo sao?

- Lão tứ, đừng có đánh đấm vô nghĩa với tên tiểu tử này, vào trọng điểm! Trở về Hổ ca sẽ có biện pháp thu thập hắn, mẹ nó, hại phân đường chúng ta tổn thất nhiều người như vậy. Nửa năm nay cả lão tử lẫn tiểu đệ đệ đều ăn không đủ no.

Một người ngồi ở phía trước, đồng dạng dùng súng chỉa vào Dương Thiên Lôi nói.

- Khu Cảnh Sơn, Bạch Hổ đường? Tao tự hỏi là ai đến tìm tao a, nguyên lai là bạn bè cũ.

Không ngờ Dương Thiên Lôi mỉm cười nói:

- Hổ ca chính là đường chủ của bọn mày sao? Qua lâu như vậy rồi mà, tin tức thật đúng là linh thông.

Khu Cảnh Sơn, Dương Thiên Lôi từng mang đến cho Bạch Hổ đường của Thanh Long hội tổn thất rất lớn, nhất là sau khi từ con đường đặc thù biết được Dương Thiên Lôi là tứ công tử của ông trùm E quốc Dương Quang, thì lại càng tối mặt. Hắc đạo có cừu oán tất báo, đồng thời cũng thừa hành một nguyên tắc, nếu Dương Thiên Lôi chạy trốn tới E quốc cũng thì thôi, dù sao, ở E quốc, Thanh Long hội căn bản không có biện pháp đấu với Dương Quang. Nhưng hắn còn dám đi học ở đây, vậy bất kể như thế nào Thanh Long hội cũng phải đòi lại công đạo từ Dương Quang, cường long không áp nổi địa đầu xà, nếu điểm ấy cũng không làm được, Thanh Long hội cũng không xứng trở thành đệ nhất thế lực hắc đạo của Ma Đô.

Cho nên, sau khi Dương Thiên Lôi đi học được hai ba ngày, tin tức liền thông qua "học sinh đặc thù" trong trường truyền đến Thanh Long hội.

- Câm miệng! Tiếp tục mở mồm nữa, lão tử ngay lập tức phế mày.

Người ngồi ở phía trước nói.

Dương Thiên Lôi mỉm cười, có vẻ như rất nghe lời chậm rãi nhắm hai mắt lại, rất thoải mái dựa lưng vào ghế ngồi.

Nửa tiếng sau, khiến cho hai nam tử tương đối không biết nói gì chính là, không ngờ Dương Thiên Lôi có vẻ như đang ngủ, còn cất lên tiếng ngáy rất nhỏ, con mẹ nó hắn thuộc loại người nào a?

- Đừng lơ là, vương bát đản này nhất định là giả vờ.

Nam tử ngồi ở phía trước nói.

- Ừ, biết rồi! Mụ nội nó, thân thủ của tiểu tử này, quả thật làm tao có chút ngứa tay...

Nam từ ngồi phía sau nói.

- Tỉnh lại đi, có thể dễ dàng bắt hắn như vậy, chỉ có thể nói gia hỏa này quá ngu ngốc, tùy tiện hai câu đã lừa được...Nếu động thủ thật sự, hai người chúng ta có lẽ miễn cường đấu ngang tay.

Gần nửa tiếng sau, chiếc xe BMW màu đen chạy vào một vũ trường xa hoa trong khu Cảnh Sơn.

Không cho hai người động thủ, Dương Thiên Lôi liền mở mắt. Loại đồ chơi súng lục này, làm sao Dương Thiên Lôi có thể để ý chứ? Đừng nói phóng thích năng lực của hắn, cho dù không phóng thích, hắn cũng có thể dễ dàng thoát khỏi, chẳng qua là, nếu đối phương đã tìm tới của, Dương Thiên Lôi đương nhiên phải phụng bồi, hơn nữa, vừa vặn dễ dàng phối hợp hành động với "Trương Kiến", một trong số các thủ hạ ở khu Cảnh Sơn. Trước tiên vì hắn quét dọn hết sạch chướng ngại có thể uy hiếp đến hắn.

Đây quả thực là hảo sự nhất cử lưỡng tiện. Một, có thể khiến cho Dương Thiên Lôi gầy dựng thực lực cùng uy tín không thể lay động trước mặt mười thủ hạ kiệt ngạo bất tuần kia, cũng tiện tay bớt đi một chút chuyện cho mình. Hai, do hắn xuất thủ, Thanh Long hội tuyệt sẽ không hoài nghi đến các bang phải khác, sẽ không làm xảy ra chiến tranh bang phái, như vậy, thủ hạ hắn bố trí ở khu Cảnh Sơn sẽ không chịu liên lụy.

Mười phút.

Khi Dương Thiên Lôi bị dẫn vào chỉ có mười phút, liền từ cửa sau thần tốc rời đi.

Cả quá trình, ngay cả âm thanh nhỏ nhất cũng không có phát ra.

Nhưng Dương Thiên Lôi biết, không mất bao lâu nữa, Thanh Long hội sẽ gặp phải cơn đại địa chấn, cũng không kỳ quái, đệ nhất cao thủ Hổ ca của Bạch Hổ đường, khung xương toàn thân vỡ vụn, gân mạch đứt từng khúc, trở thành một phế nhân còn chút hơi tàn. Hai gia hỏa tới bắt mình thì đã đi gặp diêm vương. Tóm lại chỉ cần xuất hiện cao thủ có thể uy hiếp đến thủ hạ của Dương Thiên Lôi thì đều bị phế đi.

Trước khi rời đi, Dương Thiên Lôi chỉ để lại một câu:

- Hoan nghênh lần sau trở lại tìm tao, bản thiếu gia ở trường học, tùy thời phụng bồi.

Đương nhiên, Dương Thiên Lôi còn thuận tay mở tủ sắt của Bạch Hổ đường ra, mang đi hơn hai trăm vạn tiền mặt.

- Lão đại!

Sau khi Dương Thiên Lôi bấm số gọi cho Trương Kiến thì thanh âm có chút kinh ngạc của hắ từ phía đầu dây bên kia truyền đến, tuy nhiên vẫn có sự cung kính.

- Tôi đang ở khu Cảnh Sơn, tới đón tôi.

- Vâng!

Hơn mười phút, Trương Kiến nhìn giống như đầu gấu liều mạng, xuất hiện trước mặt Dương Thiên Lôi.

- Lão đại, mọi chuyện đang tiến triển thuận lợi, anh đây là...

- Đường chủ của Bạch Hổ đường và mấy cao thủ khác đã bị tôi phế đi. Đây là hơn hai trăm vạn tiền mặt, anh cầm lấy mà dùng. Đại khái còn bao lâu nữa mới có thể thượng vị? Nếu như lâu quá không bằng chiêu binh mãi mã đi. Tiền, tôi cấp.

Dương Thiên Lôi nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio