Chủ nhậtRinh Rinh
Rinh Rinh
Đang buôn chuyện trong nhà thì điện thoại của cả đứa nó cùng kêu lên inh ỏi. đứa nó giật mình khi nghĩ đến người có khả năng giữ tới cùng lúc đứa. Nếu bình thường sẽ ko trùng hợp tới vậy.Rõ ràng là có chuyện.
Chú ý. Bạn muốn đọc tin nhắn này phải có mật khẩu. Dãy số: kí tự bảo mật.
"Lệnh triệu tập Tứ Đại NỮ Vương"
"Chuyện gì vậy" Sine hỏi có chút nghi hoặc
"Tụi này phải vắng mặt thời gian rồi" Karin mắt vẫn dán vào màn hình, có vẻ ko vui
" thời gian? Là bao lâu?" Ken hơi lúng túng khi nghĩ tới chuyện ko thấy mặt tụi nó trong vài ngày
"Ukm. Nếu là việc quan trọng chắc tầm , ngày gì đó" Sari buồn buồn
"AAA. Ko thể chấp nhận được. Cho tui đi cùng với." Kai nhùng nhằng với Sari
"Ko đc là ko đc mà." Sari kiên định
"Huhu. Tui sẽ nhớ Mizin chết mất" Kan làm mặt méo, ôm cứng lấy Mizin.
"Hihi" Mizin cười nịnh "Nhớ tui thì nhìn mặt và trò chuyện với Minzi ấy"
"Cái thằng mặt giặc đó á. Ko. Nó đanh đá lắm. Có mà chết với nó"
Sine trợn mắt, quá bất ngờ rồi cười vang cả nhà lên. Minzi mặt mày tối sầm lại. Quát
"Nè. Anh nói ai?" sấn tới lôi Kan ra, gằn từng tiếng xuống "Muốn chết thì tôi cho chết luôn thể"
Kin cứ chưng cái bản mặt lạnh lùng phát ghét ấy ra nhg cũng ko quên nói nhỏ.
"Đi cẩn thận" nhg lại phát hiện điều mình nói quả là ấu trĩ nên thêm vào "Tôi chưa trả lại cô những gì cô đã cho tôi nên có chết phải chết trong tay tôi"
Karin vừa mới cười nhg lại cứng họng, ko nói lên lời, cũng chỉ cố gượng cười để nước mắt ko rơi.
Chơi với nó từ nhỏ, Sari, Mizin, Karin cũng có lúc cứng lòng hơn. Vì đã bao nhiêu năm nay nó đã ko khóc lấy lần. Nói, đúng hơn là ko hề biểu hiện cảm xúc. Trừ khi ở bên người con trai đó, họa chăng cũng chỉ có mình người đó hiểu trái tim nó.
Hắn đứng lặng nãy giờ, ko biết phải nói gì vì hắn nghĩ , những điều mà hắn muốn nói thì bọn bạn hắn nói cả rồi. Hắn lôi từ sâu đằng sau cổ áo ra sợi dây dài có mặt lấp lánh, bước về phía nó, hắn cúi xuống nâng cằm nó lên và......(ko tiện nói, tin rằng các bạn có thể hiểu) Nó ko tỏ ra có gì bất ngờ và ngạc nhiên cả. Nó vẫn tỏ vẻ thản nhiên, khuôn mặt ko biểu lộ cảm xúc gì cả, ánh mắt vô hồn ko hề phản kháng. Trước bao nhiêu ánh mắt sũng sờ của mọi người.
Hắn buông nó ra, tay giựt lấy miếng ngọc bội hình "Long Phượng Tương Phùng" đeo trên cổ. Vốn dĩ là đôi ngọc rồng đối diện với nhau đặt vào tay nó.
Nói nhoe vào tai nó "Ghét tôi cũng được nhưng hãy giữ nó cẩn thận. Nhớ rằng tôi luôn hướng về em."
Nó nắm chặt miếng ngọc trong tay ko phải vì câu Ken vừa nói. Nó nghĩ gì chỉ có nó biết, anh trai nó biết, trời đất biết (và có cả t/giả biết). Vì miếng ngọc đó năm trước nó từng thấy lần. Những lời của thằng nhóc Tiểu Phong (Diệp Phong) mà nó chưa bao giờ quên bây giờ lại văng vẳng bên tai nó. 'Miếng Ngọc Phụng này chỉ có đôi, khi nào cậu đủ tuổi mình sẽ trao nó cho cậu'
Nó đứng dậy bước đi
"Bh mà mua vé máy bay thì ko kịp. Anh Yuhan cho bọn e mượn chiếc trực thăng bay thẳng tới Mỹ" Sari nhìn điện thoại. đã là h'
"Uk đc." Yuhan khẽ gật đầu, rút đt ra gọi.
"Đi luôn bh sao? Kami hỏi
"Dạ. Đi luôn chứ gì nx. Chắc có chuyện gì rồi"Mirin ngoan ngoãn đáp.
"Chị thôi cái vẻ đso đi. Thua kém gì mà dạ với chả vâng" Minzi bất cần với tính của chị nó, dễ dàng với bất kì ai. Vs những người ở đây thì ko sao nhg nhắc lại mãi làm nó cáu.
"Anh đừng thế mà. Chị Mizin, chị Kami đừng giận. Tại anh ấy muốn chị gái mình mạnh mẽ như chị Yuka nên mới thế" Sine nhăn mặt giải thích.
Trong lúc đó, tầng , phòng Yuka
Cửa sổ phòng nó đóng kín, đèn bật sáng choang. Nó tiến gần tủ đựng súng, tay đặt lên điểm gần đó. Trên bức tường hiện ra cái bảng nhỏ, chế độ cảm ứng. chia làm phần: mật mã và dấu vân tay.
Nó ấn dãy số dài kí tự rồi đặt tay lên màn hình. Ket....
Cảnh cửa ẩn trong bức tường mở ra. Bên trong tối thui ko ánh điện. Nó cất tiếng nói nhỏ, lạnh lẽo
"Seki"
Cạch. Sau câu nói đó, cái hòm bật mở, đốm xanh lè bay lên lơ lửng giữa ko trung và.......tiến thẳng về chỗ nó, kèm theo những tiếng khè...rùng rợn. Nó bướ ra cùng vật huyền bí đó và khép cánh cửa trở lại như ban đầu. Tay nó mở tủ kính trưng bày súng, luồn tay vào trong nhấc lên khẩu súng dài.
"Yuka, xuống đi. Trực thăng tới rồi. Xuất phát thôi" Bên dưới nhà có tiếng gọi của Yuhan. Nó lập tức bước ra khỏi phòng, đi thẳng xuống dưới nhà. Nó vận y phục màu đen từ đầu xuống chân. Trang phục bó khít, đai quần bên trái móc cái xích nhỏ vòng cung sáng lấp lánh. Mái tóc xuôn dài xõa tung bay. Riêng có làn da trắng ngần và đôi mắt xanh cảu đại dương là ko giấu vào đâu đc.
Trên đai lưng áo nó gắn cái thập giá bạc lớn. Ẩn đằng sau nó là khẩu súng bạc lạnh lẽo. Đặc biệt nhất là trên tay phải có quấn ....... con rắn đen, mắt xanh lè đang thè cái lưỡi nhỏ xíu ra, phát ra những tiếng khiến người ta ghê rợn. Con vật đó dài tới m-là loại rắn độc nhất thế giới- Runi. cái răng nanh của nó nhầy nhụa đầy chất độc.
"Cái.....cái...thứ gì vậy" Kan tay run run chỉ vào con rắn, chân cứng đờ ko đủ sức để di chuyển.
"Nhìn ko biết sao mà hỏi. Anh là cái loại hay chủng tộc gì mà ngu dữ vậy trời" Minzi càng có cớ để mỉa mai Kan.
"Thôi mà. Đừng bắt bẻ anh ấy nữa. Ai nhìn thấy cũng bất ngờ mà" Sine kéo kéo áo Minzi nhắc nhở.
"Có chuyện gì mà phải mang cả Seky đi thế?!" anh trai nó điềm tĩnh hỏi, Nó chỉ lắc đầu.
"Ko mấy khi nhận nhiệm vụ. Hôm nay có sẽ đặc biệt cẩn thận vẫn hơn" Sari rút khẩu súng lục ra nhét từng viên đạn vào.
"Đừng sợ, ko có lệnh của chủ nó ko làm gì đâu" Karin cũng vừa thay xong cái áo, bước ra giải vây.
"Sao cái thứ đó có mặt ở đây" Kin điềm nhiên hỏi.
"Nó vốn dĩ vẫn ở đây" Sine bỗng nhiên khác lạ, cô bé sắc sảo cách lạ thường.
"Từ bao giờ?" Kan nhăn mặt khó chịu
"Tại sao tôi chưa từng thấy?!" Kn cũng khó hiểu vì hắn đã vào phòng ó mấy lần mà ko thấy gì đặc biệt. Chỉ mỗi tường sơn màu trắng và đồ dùng toàn màu đen hoặc đỏ.
"Ko thấy bẩn à? Bỏ nó xuống đi, nó đã lột da chưa." Kai thản nhiên hỏi chẳng liên quan.
Bọn nó đờ vài giây vì cái dáng vẻ như biết rõ lắm của hắn, mặc dù bọn hắn chẳng biết tí xíu nào cả.
Nó nhìn anh trai nó ra hiệu, Yuhan hiểu ý, nói
"Đc rồi. Mấy đứa xuất phát đi"