Vô Phàm sau khi bình tâm lại chợt nhận ra mình đang ở giữa sân khấu. Liền xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Anh Yuhan cũng theo đó nhảy xuống. Anh tiếp đất hết sức nhẹ nhàng, chân vẫn đứng thẳng 'oai phong lẫm liệt'.
Bỗng từ khán đài đằng sau lưng anh Yuhan xuất hiện màn sương dày đặc.
"Bên đó......"
"Làm sao?" Mọi người cùng quay mặt về hướng đó. Không. Xung quanh ngôi trường này đều bị bao phủ bởi lớp sương trắng xóa. Chết tiệt. Bọn nó bị đưa vào thế bị động rồi. Cứ như thế này bọn nó cũng khó sống mà cùng hơn bảy ngàn học sinh trong trường này đều sẽ chết.
Phía sau lớp sương xuất hiện con người.......Chính là bọn nó. Vậy đâu mới là thật? Mỗi người cầm trên tay loại nhạc cụ.
Tiếng đàn, sáo du dương bao trùm toàn trường làm người ta mê mẩn hết lí trí.
Toàn bộ học sinh, trừ nhóm bọn nó, bao gồm cả giáo viên đều chìm vào giấc ngủ say không còn biết trời chăng gì.
Bỗng đâu cây lao bắt về phía nó. Lao nhanh vun vút. Xuyên qua xương mờ khiến người ta không kịp ứng phó.
"Yuka cẩn thận" anh Yuhan hét lên trong khi nó đang triệu hồi sức mạnh. Chết tiệt, vô dụng. Nếu là bình thường lúc bày nó sẽ không chế ngự được sức mạnh trong nó bùng phát. Nhưng hôm nay, đúng lúc nguy cấp này dù nó chiêu hồi thế nào nguồn năng lực đó cũng không hiển linh.
Cái thá gì chứ? Lớp sương đó......khống chế sức mạnh của nó sao? Khốn kiếp. Mặt nó tối sầm lại. Hai hàm răng nghiến chặt vào nhau đầy bất lực.
Không kịp nữa rồi!!!
Cây lao đó đang cách nó khoảng cách rất gần. Phập. Hắn lao đến xô nó ra. Nhưng không tránh được, mũi giáo đâm sượt qua vai hắn.
"Đồ ngốc, sao không tránh? Đứng đờ ra đấy làm gì?" hắn cười nhạt nhìn nó. Hình như vết thương đang làm hắn rất đau. Nếu chỉ là sượt qua..........
Vết thương sâu đến xương rồi. Không được nếu chỉ làm rách thịt.....nhưng nó chạm đến xương rồi. Nó xé vải ở tay áo ra băng cho hắn.
"Không cần........."
"Đừng nói nhiều" đôi mắt nó ánh lên vẻ giận dữ. Một màu đỏ đục ngầu nỗi căm phẫn.
Mọi người vẫn đang chống trả quyết liệt. Lại mũi giáo nữa xé toạc không gian lao về phía nó đứng. Nó cũng vẫn vậy, đứng im không nhúc nhích.
"Xem ra ả quả thực muốn chết và sẽ còn nhiều người phải chết vì ả lắm đây"
"Ý ngài là sao ạ?" tên thuộc hạ ngây ngô nhìn.
"Ả không tránh. Và sẽ có nhiều kẻ vì ả mà hi sinh mạng sống của mình. Đỡ đòn thay ả"
"Ngài quá thông minh"
"Chết tiệt. Tử Linh mau tránh ra đi" anh Vô Phàm hét lên ngay bên tai nó.
Nhưng ngày khi đã sắp lấy được mạng của nó thì rất nhanh chóng nó xoay sang bên tránh mũi lao cách ngoạn mục.
"Cái gì" kẻ nào đó trào lên sự tức giận. Hận vì kịch hay này chưa thể dừng tại đây. Chưa thể nhanh chóng kết liễu sự sống của nó.
"Phù" cả bọn thở dài.
Nhưng kìa. Nó không những tránh được mà còn tóm được cây đao. Tay nó run run giữ chắc cây đao trong tay. Tại cây đao này vừa lao rất nhanh, khi nó bắt lại được đã nảy sinh lực ma sát cực lớn. Nên đã làm lòng bàn tay nó chảy máu.
Thế nhưng cũng bàn tay đó. Rắc. Nó sẽ bẻ gãy đôi cây lao to bằng gỗ trước bao nhiêu con mắt kinh ngạc. Điều này chứng tỏ. Rất rõ ràng, sự tức giận của nó......đã lên đến cực điểm rồi.
"Ảo ảnh sương mù" Mizin bịt mũi lại để không bị dính khí độc.
Nếu như nó đã không thể sử dụng năng lượng sức mạnh của Thần Chết thì phải dùng tới sức mạnh của chính nó thôi.
"Nếu là sương!!! Hừ. Vậy ta dùng lửa dẹp sương. Xem rốt cuộc lũ cặn bã các ngươi là ai" tiếng nói âm vang khắp bầu trời (nằm trong khuôn viên trường học) là giọng của nó nhưng mang đầy oán khí. Nó không hề mở miệng. Đây là truyền âm.
Đôi mắt nó lóe lên giống như lần đó nó thiêu rụi cô gái. Thì lần này bùng lên ngọn lửa lớn, đỏ rực giữa không trung.
"Khụ khụ" những kẻ giấu mặt đằng sau lớp sương đó chịu tác động của lửa hít phải khói độc không ít "Khốn khiếp, tiện nhân"
Sương vừa tan hết. Nó giơ tay lên phẩy cái. Toàn bộ khói lửa cũng lập tức bị dập tắt.
"Chính là cô ta" Kin chỉ tay về phía cô gái đứng sau chuyện này vừa xuất hiện.
"Là cô gái hôm trước. Cô ta đúng thật không bình thường" Leo nhìn cô bé đó.
Cô ta chỉ cười "Chưa xong đâu. Trả lại hắn cho các ngươi"
Cùng lúc ngọn lửa tắt, ở công ty bỏ hoang "Chết tiệt. Không những bị con bé đó phát hiện còn bị đánh bật lại. Khiến ta bị thương nội tâm."
"Chủ nhân. Ngài bị thổ huyết rồi. Cần phải tĩnh dưỡng thời gian chắc sẽ lâu"
"Được rồi. Mau ra đón Y Nhan về đây"
"Dạ rõ"
"Ngươi muốn đi đâu?" Yuhan định đuổi theo cô ta thì bị cô em gái cản lại.
"Không cần thiết. Cô ta hít phải khí khói độc từ Hỏa Thần. Nhất cử nhất động của cô ta đã bị ta sớm nắm được rồi."
Kai với Kan đỡ Ken đến gần. Bỗng từ trên trời rơi xuống cái xác. Vô Phàm lấy đà bật lên đỡ lấy người đó. Nhưng ngay lập tức anh đã nhận ra đó là......
"Vô Thần. Tỉnh lại. Tỉnh lại ngay" anh điên cuồng lay người con trai đó. Yuhan ra hiệu cho Tứ Quái kéo anh ta ra.
"Buông ra. Vô Thần. Nghe tôi nói gì không? Anh có mở mắt ra chưa hả?"
Anh Yuhan bắt mạch rất mong còn tia hy vọng. Nhưng........
"Chết rồi. Đã tử vong hơn nửa giờ trước" Yuhan nhăn nhó thông báo.
Vô Phàm quỳ xuống bên xác anh trai, cứng họng, không biết làm gì. Bất giác ôm lấy xác của Vô Thần đang bất động.
"Nguyên nhân chết là gì?" Kin nhìn Yuhan, anh chỉ lắc đầu, bất lực.
Nhưng.......
"Điên Tiếu Tư Dao Tán" Người nói câu này chính là nó- Yuka.
"Cái gì?" mọi người nhìn nó hoài nghi.
"Điên là triệu chứng thần kinh không ổn định. Tiếu là cười. Có nghĩa là cười như điên rồi mất mạng." anh Yuhan giải thích.
"Loại độc này bắt nguồn từ Trung Quốc" Sari suy nghĩ.
"Có nghĩa là...... trước tiên hung thủ phải là người Trung trước đã" Kami dự đoán.
"Bọn chúng thật ngông cuồng. Thật ko biết trời cao đất dày. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn." Win nghiến răng.
"Khốn nạn. Đầu tiên là Vô Thường, sau đó là Vô Thần. Lần lượt cướp đi người nhà của ta. Ta sẽ không tha cho ngươi. Nhất định sẽ báo thù" Vô Phàm hét lên.
"..............."