“ Chúng thảo dân tuân lệnh! “ – Lê Việt An và Lý Yên Lạc hít một hơi thật sâu rồi đồng thanh lên tiếng.
Hưng Đạo đại vương đưa mắt nhìn sang vị nam nhân đang đứng ở bên tay phải của mình, nhẹ gật đầu ra hiệu. Vị nam nhân mặc y phục màu tím thẫm, dung mạo tuấn mỹ cao quý, toàn thân tản ra khí chất ôn nhuận ấm áp như một viên bảo ngọc làm cho người khác phải trân quý nhẹ nhấc chân bước lên vài bước, chàng cung kính nghiêng người nhận mệnh lệnh của Hưng Đạo đại vương sau đó chậm rãi bước lên võ đài.
“ Người nam nhân này có vẻ đẹp của sự điềm đạm thông thái cùng khí chất nho nhã, rất giống với hình tượng nhân vật Khổng Minh Gia Cát Lượng do Lục Nghị đóng a! … À không, phải nói là người này còn đẹp trai hơn nữa á! “ – Lý Yên Lạc nghiêng người, thấp giọng nói nhỏ vào tai Lê Việt An.
Lý Yên Lạc thường vỗ ngực tự hào tuyên bố cô là người có khả năng miễn dịch với các thể loại trai đẹp rất cao, Lê Việt An lớn lên cùng cô suốt hơn hai mươi mấy năm trời quả thật chưa từng nhìn thấy Lý Yên Lạc mở miệng cất lời khen ngợi về diện mạo của bất kỳ người đàn ông nào mặc dù hai cô có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với những người thanh niên trí thức hoặc những doanh nhân ưu tú, thành đạt. Vậy nên khi nghe Lý Yên Lạc thì thầm cất lời tán thưởng về diện mạo của người nam tử áo tím đang bình thản đứng trên võ đài, Lê Việt An càng thêm chú tâm quan sát đánh giá, trên gương mặt thanh thoát hài hòa của cô không biết từ lúc nào cũng thể hiện sự đồng tình lẫn tán thưởng.
“ Binh khí mỹ nam kia sử dụng là trường kiếm, cậu cũng biết mình không có hứng thú với kiếm đạo và cũng không có tý khái niệm gì về môn võ thuật này hết rồi đó! “ – Lý Yên Lạc cẩn thận quan sát từ đầu đến chân vị nam tử áo tím rồi lại thấp giọng lên tiếng.
“ Mình cũng chỉ theo hai ông học được những phần cơ bản về kiếm đạo thôi, định bụng khi nào về nhà sẽ dành thời gian theo hai ông học hành cho đến nơi đến chốn … nhưng tiếc là …“ – Lê Việt An mấp máy môi khẽ đáp.
So với Lý Yên Lạc hoàn toàn mù tịt về kiếm đạo thì Lê Việt An có phần nổi trội hơn hẳn vì cô được cả hai ông đích thân hướng dẫn những bài học nhập môn cũng như uốn nắn từng tư thế cầm kiếm cùng cách thức di chuyển lẫn ra đòn bằng kiếm. Lý Yên Lạc tư duy nhạy bén, học một biết mười nhưng lại rất hoạt bát hiếu động, ông nội của Lý Yên Lạc làm mọi cách cũng không thể nào bắt cô ngồi yên một chỗ tự nghiền ngẫm nghiên cứu để thấu hiểu những tinh hoa của môn kiếm đạo nên chỉ còn biết dồn hết tâm huyết hợp sức với ông bạn chí cốt của mình tập trung hướng dẫn truyền thụ những hiểu biết về kiếm đạo của cả hai ông cho người có khả năng kế thừa duy nhất là Lê Việt An; nhưng đáng tiếc Lê Việt An chỉ mới theo hai ông học kiếm đạo được gần hai năm đã phải vác khăn gói qua Mỹ du học …
“ Lượt đấu này, mình sẽ lên võ đài! “ – Lê Việt An hít sâu một hơi rồi theo thói quen đưa tay chỉnh lại chiếc thắt lưng của cô mỗi khi chuẩn bị bước ra sàn tập võ; cô nháy mắt với Lý Yên Lạc, mạnh dạn lên tiếng.
“ Uhm! Cậu phải cẩn thận nha! “ – Lý Yên Lạc vỗ nhẹ vào vai Lê Việt An nghiêm túc dặn dò.
“ Xin được thỉnh giáo! “ – Hưng Vũ vương Trần Quốc Nghiễn đứng thẳng lưng, tay phải cầm chuôi kiếm, bàn tay trái nắm lấy bàn tay phải giơ cao ngang ngực, hữu lễ lên tiếng nói.
“ Xin phép mạo phạm! “ – Lê Việt An nghiêng người cúi chào, cung kính đáp lời.
Lời vừa dứt, Lê Việt An lập tức rút chân phải về phía sau chuẩn bị sẵn tư thế ứng đấu, nhường quyền cho Trần Quốc Nghiễn ra tay xuất chiêu trước. Trần Quốc Nghiễn đưa mắt nghiêm túc nhìn đánh giá trực diện người thanh niên có khuôn mặt thanh thoát có phần mềm mại xinh đẹp, ngũ quan hài hòa cân đối cùng nước da trắng hồng, nổi bật là đôi mắt đen to tròn, thuần khiết, lấp lánh sự thông minh, nhạy cảm. Chàng nhẹ đưa tay ra dấu hiệu thông báo trận tỉ thí vẫn chưa được bắt đầu rồi xoay người cầm thanh kiếm trên tay đặt ngay ngắn trên chiếc giá gỗ treo binh khí sau đó xoay người bước đến đứng trước mặt Lê Việt An nhẹ gật đầu thông báo chàng đã có thể bắt đầu cuộc so tài. Lê Việt An đưa bàn tay phải ra phía trước đề nghị Trần Quốc Nghiễn xuất chiêu. Trần Quốc Nghiễn khẽ cong môi mỉm cười rồi lập tức tung đòn tấn công trực diện. Lê Việt An tám tuổi đã bắt đầu học võ, kiến thức cùng kinh nghiệm được tích lũy trong suốt mười sáu năm trời đã giúp cô hóa giải được những đòn tấn công khôn ngoan lẫn hóc búa của Trần Quốc Nghiễn nhưng để cô có thể chiến thắng được đối thủ thì có vẻ như vẫn còn chưa đủ. Tất cả mọi người đứng dưới võ đài như không dám thở mạnh hay mở miệng rì rầm trao đổi thảo luận, họ như đang cố gắng tập trung theo dõi trận tranh hùng vô cùng gay cấn hấp dẫn đang diễn ra trên đài cao. Lê Việt An cố gắng dốc hết tất cả thực lực của bản thân để so tài trong trận tỉ thí này, Trần Quốc Nghiễn cũng nghiêm túc xem Lê Việt An như một đối thủ thực thụ, chính vì vậy nên chiêu thức mà cả hai người xuất thủ cương nhu đều hội đủ, mức độ nguy hiểm càng lúc càng được nâng cao, không ít lần những binh sĩ đứng dưới võ đài phải buột miệng thốt lên những tiếng suýt xoa tán thưởng khi được chiêm ngưỡng những thế võ tuyệt đẹp hay những tình huống đối kháng tay đôi ngang tài ngang sức của cả hai người. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Lê Việt An tỉ thí càng lâu càng không thể tìm ra được sơ hở của đối thủ như vậy, trong khi đối thủ của cô giống như ngày càng hiểu rõ được cách thức cô ra đòn rồi dễ dàng hóa giải, thậm chí có những lần hai bên đối kháng trực diện ở khoảng cách rất gần nhưng dường như cô chưa lần nào đánh trúng vào những điểm trọng yếu trên người của đối thủ. Lợi dụng thời điểm Lê Việt An có một chút lơ đễnh đưa tay cản đòn thiếu chính xác, Trần Quốc Nghiễn nhanh chóng đưa ngón tay trỏ ấn mạnh vào huyệt đạo ở vị trí bên dưới hõm cổ phía trước ngực của Lê Việt An; Lê Việt An cắn răn nén chặt tiếng kêu vì đau trong cuống họng rồi vội vàng lui về sau mấy bước, bàn tay phải bất giác đưa lên xoa xoa ngay vị trí bị đau.
“ Đánh tay đôi như thế này không phải là thượng sách, nhất là khi cô đã để lộ sơ hở, vừa nãy vị nam tử này đã nương tay cố ý giảm bớt lực khi ra đòn nếu không cô chắc chắn sẽ không kiềm nén được cơn đau … Muốn dứt điểm chỉ còn cách mạo hiểm! “ – Lê Việt An cắn chặt môi nghiêm túc suy nghĩ rồi vươn tay không chút chần chừ rút một thanh kiếm bạc sáng loáng ra khỏi bao kiếm, hai bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, mũi kiếm dựng thẳng tạo thành một góc vuông so với hai cánh tay theo đúng tư thế cầm kiếm chuẩn mực của môn võ Aikido mà cô đã được dạy.
Trần Quốc Nghiễn hơi nhíu mi tâm, chàng chưa từng nhìn thấy tư thế cầm kiếm mới lạ như thế này, tư thế cầm kiếm của chàng lại hướng mũi kiếm xuống đất, thanh kiếm và bàn chân phải được giữ ở một khoảng cách hợp lý: “ … cầm kiếm như thế này thì chiêu thức xuất ra sẽ như thế nào? “
Lê Việt An không để cho Trần Quốc Nghiễn phải suy nghĩ đáp án quá lâu, cô nắm chặt chuôi kiếm ra đòn đối kháng trực diện với chàng. Trần Quốc Nghiễn lập tức vung cao thanh kiếm đáp trả. Trận tỉ thí lúc này căng thẳng đến mức ngay đến Lý Yên Lạc cũng vô thức nắm chặt bàn tay phải thành nắm đấm, cắn chặt môi chuyên chú quan sát nhất cử nhất động của hai người trên võ đài.
Lê Việt An vận dụng hết những chiêu thức mà hai ông đã dạy cố gắng duy trì thế trận ngang tài ngang sức giữa cô và vị nam tử áo tím nhưng hình như cô đã có một quyết định sai lầm. Thanh kiếm ngân sắc trong tay nam tử áo tím như được phát huy hết tác dụng của nó, những đường kiếm uyển chuyển, linh hoạt được xuất ra một cách chuẩn xác làm cho Lê Việt An phải vất vả lắm mới có thể hóa giải thành công. Lê Việt An xoay người, dồn lực tung ra chiêu kiếm mang tính sát thương cao nhất mà cô đã được học, mũi kiếm trượt ngang qua bả vai của Trần Quốc Tuấn, chàng điềm tĩnh xoay người tránh khỏi thanh gươm trên tay Lê Việt An sau đó tung ra một cú đá quét ngang bàn chân phải của Lê Việt An làm cô mất thế ngã ngửa ra phía sau.
“ … “
Lê Việt An mở to mắt, sững sờ nhìn thẳng vào đôi mắt phượng cao quý của vị nam tử áo tím khi tấm lưng của cô được một cánh tay rắn rỏi vững chãi giữ lấy còn bàn tay trái của cô lại đang yên vị nằm trong một bàn tay xa lạ nhưng lại rất đỗi ấm áp. Đúng vào giây phút cô bị mất thế ngã ngửa ra sau, chính bản thân cô cũng biết chắc chắn rằng hôm nay cô không những là kẻ thua cuộc mà còn bị thua rất thê thảm cô lại được chính đối thủ của mình đỡ lấy …
“ Hai người tính giữ nguyên tư thế này đợi đến thiên trường địa cửu hay sao? “ – giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng không kém phần ranh mãnh của Lý Yên Lạc đột ngột vang lên, khuôn mặt lém lỉnh của cô lập tức xuất hiện ở giữa Lê Việt An và Trần Quốc Nghiễn.
“ Không nha! “ – Lê Việt An vội vàng lên tiếng đáp trả sau đó cô lập tức nắm chặt lấy bàn tay của Trần Quốc Nghiễn lấy thế nhanh chóng trở người đứng dậy. Trần Quốc Nghiễn mỉm cười lịch sự, chàng chắp tay thành quyền, hơi nghiêng đầu chào Lê Việt An và Lý Yên Lạc rồi xoay người cất bước rời khỏi võ đài. Lê Việt An nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Trần Quốc Nghiễn cho đến khi nhận thấy cô đang bị ánh mắt nóng bỏng của Lý Yên Lạc dò xét, cô mới cúi đầu lấy tay chỉnh trang lại y phục để trấn áp cảm xúc của mình rồi nhẹ giọng cất tiếng hỏi Lý Yên Lạc:
“ Sao cậu lại lên đây? “
“ Tiểu Tấn sợ cậu bị ngã bể đầu nên đã đẩy mình lên đây á! “ – Lý Yên Lạc cười cười trả lời một cách tỉnh rụi.
“ … Nếu đã như vậy cậu đứng trên này chờ đến lượt tỉ thí của mình luôn đi! … Trọng trách này giao lại cho cậu! “ – Lê Việt An tỏ vẻ bình thản lên tiếng nói.
“ Mình sẽ cố gắng hết sức! “ – Lý Yên Lạc nghiêm túc xác quyết rồi nhoẻn miệng mỉm cười. Lê Việt An thừa biết trong lòng con bạn chí cốt của mình đang muốn nói về vấn đề gì nên cô vỗ vào vai của Lý Yên Lạc một cái thật mạnh chúc may mắn rồi lập tức xoay bước thật nhanh xuống võ đài.
“ Ngũ Lão! Ngươi hãy lên võ đài tỉ thí với Lý Yên Lạc! “ – Hưng Đạo đại vương đứng yên lặng ở một góc của võ đài, chăm chú theo dõi cuộc so tài giữa Lê Việt An và Trần Quốc Nghiễn, ông đưa tay vuốt nhẹ chòm râu của mình rồi chậm rãi lên tiếng nói với người thanh niên râu ria xồm xoàm đang đứng ở bên phía tay trái của mình.
“ Mạt tướng tuân lệnh! “ – Phạm Ngũ Lão cúi thấp người, chắp tay thành quyền, cung kính nhận mệnh lệnh rồi điềm đạm nhấc chân tiến về phía đài cao.