Lý Yên Lạc và Lê Việt An lê tấm thân gần như kiệt sức bước lên đến bờ sông đã nhìn thấy hai bà cháu Triệu Tấn đứng trên bờ đê, ánh mắt của cả hai bà cháu không ngừng dõi theo bóng dáng của hai cô từ lúc hai cô vẫn còn đang ngâm mình trong dòng nước sông chảy siết. Triệu Tấn nhìn thấy hai cô bước lên bờ lập tức chạy ào đến ôm chầm lấy Lý Yên Lạc.
Triệu Tấn năm nay mới mười bốn tuổi, vẫn đang trong tuổi ăn tuổi lớn nhưng vì chiến tranh loạn lạc mà cậu trở thành một đứa trẻ mồ côi cả cha và mẹ, cũng may ông trời còn giữ lại cho cậu một người thân duy nhất trên cõi đời này đó chính là bà nội của cậu, cũng chính là bà lão phúc hậu đã cứu sống hai cô. Triệu Tấn chỉ cao đến ngang eo của Lý Yên Lạc, lại còn quấn quýt cô cùng Lê Việt An không rời giống hệt như một đứa em trai nhỏ nên từ sâu thẳm trong lòng của mình, Lý Yên Lạc cùng Lê Việt An đã nảy sinh một loại tình cảm chị em ruột thịt thân thiết với Triệu Tấn nhưng vì hai cô vẫn một lòng muốn tìm kiếm cơ hội quay trở về nhà nên cả hai không dám gần gũi thân thiết với Triệu Tấn quá mức.
Triệu Tấn vẫn dang tay ôm chặt lấy Lý Yên Lạc, cái đầu nhỏ dán thật chặt vào người cô. Lý Yên Lạc không biết phải mở lời nói như thế nào, cô chỉ im lặng, đưa bàn tay dịu dàng xoa đầu cậu bé.
Triệu bà chậm rãi tiến đến trước mặt Lê Việt An, bà cũng không lên tiếng nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm. Lê Việt An cảm thấy có lỗi với bà vì ba ngày qua, mặc cho bà khuyên nhủ lẫn ngăn cản, cô và Lý Yên Lạc vẫn một mực cương quyết ra bờ sông rồi dìm mình xuống dòng nước. Lê Việt An cúi thấp đầu, khẽ lên tiếng:
“ Bà ơi, chúng con xin lỗi bà! “
“ Hai đứa chịu suy nghĩ thông suốt là tốt rồi! … Chúng ta về nhà thôi, trời sập tối rồi! “ – Triệu bà mỉm cười hiền hậu rồi chậm rãi lên tiếng.
“ Dạ! “ – Triệu Tấn nhanh nhảu lên tiếng đáp lời, nói xong cậu đưa bàn tay của mình nắm chặt lấy bàn tay của Lý Yên Lạc rồi kéo cô đi theo mình. Lê Việt An nhìn theo bộ dáng gấp gáp của Triệu Tấn bất giác cong môi nở nụ cười, cô đưa tay đỡ lấy cánh tay của Triệu bà rồi cùng bà thong thả đi theo sau hai bóng người phía trước.
Sau khi thay quần áo sạch và dùng xong bữa cơm chiều, Lý Yên Lạc cùng Lê Việt An đi theo Triệu bà học cánh chăm sóc mấy luống rau cùng vườn hoa lài, sau đó lại theo Triệu Tấn cắt bầu bí và mấy quả mướp để sáng sớm ngày mai đem ra chợ bán. Làm xong công việc, hai cô ngồi vào hai chiếc ghế gỗ trên bàn nước nhìn Triệu bà khâu lại chiếc áo bị rách cho tiểu Tấn. Tiểu Tấn thức dậy cùng bà từ khi trời chưa sáng hẳn rồi ôm thúng rau đi theo bà ra chợ bán, sau khi tan buổi chợ, cậu lại ba chân bốn cẳng chạy ra bờ sông làm nhiệm nhiệm ngăn cản hai cô “ tìm đường chết “, cả một ngày vất vả chạy đôn chạy đáo nên khi vừa xong công việc cậu bé đã nằm dài trên tấm phản gỗ ngủ say như chết. Triệu bà thắp thêm một cây nến nhỏ để ở chính giữa chiếc bàn gỗ rồi ngồi xuống, bà vừa khâu áo vừa chậm rãi nói cho Lê Việt An và Lý Yên Lạc những thông tin cần biết:
“ Làng Trấn Thủy là một trong số mười lăm ngôi làng nhỏ trực thuộc lộ Hải Đông. Nước Đại Việt ta có tổng cộng mười hai lộ bao gồm: Thiên Trường, Long Hưng, Quốc Oai, Bắc Giang, Hải Đông, Trường Yên, Kiến Xương, Hồng, Khoái, Thanh Hóa, Hoàng Giang và Diễn Châu. “
“ Chúng ta đang sống ở năm Trùng Hưng thứ nhất … “
“ An – Lạc, hai đứa có biết vị Vua nào đang trị vì đất nước của chúng ta hay không? “ – Triệu bà đưa mắt nhìn Lê Việt An và Lý Yên Lạc bất ngờ lên tiếng hỏi.
“ Năm Trùng Hưng thứ nhất … năm Trùng Hưng thứ nhất … là do vua Trần Nhân Tông trị vì ạ! “ – Lê Việt An nhẩm lẩm một lúc mới có thể lên lên tiếng trả lời.
Lê Việt An vừa trả lời câu hỏi của Triệu bà xong, Lý Yên Lạc đã vội vàng đưa tay nắm lấy vạt áo của Lê Việt An giật nhẹ vài cái để ra dấu, trên gương mặt của cô hiện rõ sự bất an cùng lo lắng.
Lê Việt An nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, vẻ mặt càng lúc càng trở nên giống hệt như vẻ mặt của Lý Yên Lạc: “ Vua Trần Nhân Tông sau chiến thắng giặc Nguyên – Mông lần thứ hai sau khi hồi kinh đã đổi niên hiệu từ Thiệu Bảo thành Trùng Hưng … Nói một cách chính xác cô và Lý Yên Lạc đang ở vào khoảng gần cuối năm … Trận chiến giữa nước Đại Việt và quân Nguyên – Mông lần thứ ba còn đúng hai năm nữa sẽ diễn ra … “
“ An – Lạc, hai đứa sao lại thất thần nữa rồi? “ – Triệu bà khẽ nhướn mày, cao giọng lên tiếng hỏi.
“ Dạ, không có gì đâu ạ! “ – Lý Yên Lạc vội vàng nuốt xuống một ngụm khí để trấn định tinh thần mới có thể nặn ra một nụ cười trước khi lên tiếng đáp lời Triệu bà.
“ … Bà nói hai đứa không giống nữ nhân bình thường không phải là có ý chê bai hình dạng của hai đứa … chẳng qua bà chưa gặp qua cô nương nào có chiều cao vượt trội như hai đứa cả … y phục của bà hai đứa mặc không vừa … nhà chúng ta lại không khá giả gì nên hai đứa chỉ còn cách mặc y phục của đứa con trai quá cố nhà bà mà thôi … “
“ Dạ, hai đứa con mặc cái gì cũng được ạ, bà đừng lo! Mặc giống con trai cũng tốt ạ, hai đứa con vận động thoải mái hơn ạ, đi ra đường cũng thuận tiện hơn! “ – Lý Yên Lạc vội vàng lên tiếng nói.
“ À, khi bà thay y phục giúp hai cháu lúc hai cháu còn mê man bất tỉnh ở bờ sông, bà đã giúp hai cháu cất giữ vật này để tránh bị người xấu nhân cơ hội lấy cắp, hai món trang sức quý giá và đẹp mắt như vậy hai đứa nên cất giữ thật cẩn thận biết không?! “ – Triệu bà vừa nói vừa đưa tay vào ngực áo lấy ra một tấm lụa màu đỏ tía được gấp lại cẩn thận rồi thận trọng đặt nó vào tay của Lý Yên Lạc.
Lý Yên Lạc chậm rãi mở tấm khăn lụa trước mặt Triệu bà và Lê Việt An, bên trong tấm khăn lụa chính là hai sợi dây chuyền bằng vàng cùng hai chiếc nhẫn ngọc, một chiếc màu trắng, một chiếc lại có màu đỏ tươi như máu. Lý Yên Lạc mỉm cười sau đó cô đưa tay cầm lấy một sợi dây chuyền cùng chiếc nhẫn bằng ngọc màu trắng, cô mở móc khóa của sợi dây chuyền ra rồi đem chiếc nhẫn bằng ngọc lồng vào. Bên cạnh cô, Lê Việt An cũng thong thả làm hành động tương tự. Sau khi làm xong, Lê Việt An đưa mắt nhìn Triệu bà rồi mỉm cười lên tiếng:
“ Đây là tín vật định tình gia truyền của dòng họ chúng con, nó có một cặp! “ – Lê Việt An vừa nói xong cô đưa bàn tay trái của mình ra phía trước cho Triệu bà xem, trên ngón tay giữa của cô đang đeo một chiếc nhẫn màu đỏ giống y hệt chiếc nhẫn đang nằm trong bàn tay phải của cô. Lý Yên Lạc mỉm cười tinh nghịch, cô giơ cao bàn tay trước mặt của mình để khoe với Triệu bà chiếc nhẫn cô đeo ở ngón tay cái.
“ … Hai chiếc nhẫn này vẫn chưa tìm được chủ nhân nên tạm thời bà có thể tiếp tục cất giữ giúp chúng được không ạ? … Nếu gia đình ta lâm vào cảnh túng quẫn hay gặp bất trắc gì, bà cứ đem hai món trang sức đi bán đổi lấy tiền mà xoay sở nha! “ – Lê Việt An để hai sợi dây chuyền cùng hai chiếc nhẫn vào bên trong chiếc khăn lụa, cô gói lại cẩn thận rồi dùng hai tay đưa tấm khăn đến trước mặt Triệu bà chân thành lên tiếng.
“ … Bà sẽ giúp hai cháu cất giữ … dù có khó khăn, đói khổ đến mấy bà cũng sẽ không đem chúng đi bán đâu! “ – Triệu bà khẽ lắc đầu, kiên quyết nói.
“ … Bọn con chỉ lo xa thôi, đất nước ta vẫn chưa thật sự thái bình … không biết tương lai sẽ như thế nào… bà giữ chúng để đề phòng rủi ro … còn phải lo cho tiểu Tấn nữa! “ – Lý Yên Lạc nắm lấy đôi bàn tay còm cõi của Triệu bà, ấm áp lên tiếng khuyên nhủ.
“ … Tấm lòng của hai đứa bà sẽ nhận … còn việc sử dụng hai món đồ này vào việc gì và sử dụng như thế nào đến lúc đó ba bà cháu chúng ta sẽ bàn bạc! … Hai đứa đi ngủ đi, trời cũng đã khuya rồi! “ – Triệu bà âu yếm nhìn Lê Việt An cùng Lý Yên Lạc rồi lên tiếng nói.
Lê Việt An và Lý Yên Lạc nằm chung trên một chiếc chiếu, cả hai cô đều không tài nào chợp mắt ngủ được chỉ còn biết nằm im gác tay lên trán miên man suy nghĩ cùng một vấn đề: “ … Còn hai năm nữa trận chiến lẫy lừng lưu danh thiên cổ của Triều Trần trong cuộc chiến chống giặc Nguyên – Mông xâm lược sẽ xảy ra … khi đó Triệu bà tuổi cao sức yếu, tiểu Tấn lại chưa trưởng thành, chiến tranh loạn lạc lại xảy ra, hai bà cháu họ sẽ phải sống như thế nào??? … Hai cô phải làm gì mới có thể bảo vệ tính mạng và thu xếp một cuộc sống đỡ vất vả cơ cực cho hai bà cháu trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng như vậy được đây??? “