“Cuốn bên trái thứ ba, ngăn giữa, kệ sách thứ hai bên trái”.
Hắn ngồi ngay ngắn trước án luyện chữ, cũng chẳng ngẩng đầu lên, chỉ bảo nàng lấy sách tới đọc cho hắn nghe.
Năm thứ năm vào Thiên Lan các, Hoắc Thanh đã thành thư đồng của Quân Liệt. Lúc Quân Liệt tám tuổi đã nghe tiếng gió, tiếng đại bàng kêu trên đỉnh núi Thương Nguyệt, ngắm mặt trời mọc rồi lại lặn, đông hạ tuần hoàn. Năm mười một tuổi, khi cuối cùng cũng ngộ được đến tận cùng của kiếm đạo. Lúc mười lăm, Quân Liệt từng xem hết kiếm trong thiên hạ, một mình một kiếm độc bước cả thiên hạ, luận đạo tỉ võ, khó phân thắng bại với Niệm Không tổ sư của núi Vô Tâm.
Tuổi trẻ mà đã trở thành “người đứng đầu võ lâm”.
Mà những năm nay, kiếm pháp mà hắn đã từng ngộ ra và luyện tập, thế mà lại rất hiếm khi tự mình nhìn ra được mà hơn nửa đều là do Hoắc Thanh ở bên cạnh đọc, hắn nhờ thiên phú, tai từng nghe được thì không quên mà sẽ nhớ kĩ.
Hoắc Thanh xem hết những võ đạo trong thiên hạ, mà hắn thì nghe hết.
Kiến An năm hai mươi mốt, các chủ Thiên Lan các truyền chức các chủ cho Quân Liệt, cũng vào năm ấy, Quân Liệt tuổi cưới Hoắc Thanh tuổi làm vợ.
Những tháng ngày sau lễ cưới cũng không khác gì nhiều với trước đó, Hoắc Thanh luôn bầu bạn cùng Quân Liệt cả ngày lẫn đêm, chưa từng chia xa.
Quân Liệt thích yên tĩnh, nàng cũng thích yên tĩnh. Quân Liệt không thích nói chuyện, nàng cũng không nói nhiều, mà nàng vốn cũng không có tính nói nhiều. Quân Liệt học tập, nàng đọc sách cho hắn nghe. Quân Liệt viết chữ, nàng mài mực. Quân Liệt tập võ, nàng quan sát…
Nàng làm bạn với hắn tám năm, hắn cũng không ngại thân thể nàng yếu ớt mà đối xử lạnh nhạt với nàng, hai người kề vai sát cánh.
Nàng chẳng cầu gì xa xôi, chỉ cần có thể bầu bạn bên cạnh Quân Liệt là đủ rồi.
Nhưng nàng vẫn chưa được như ý nguyện.
Một năm sau kết hôn, quân lão các chủ ngao du bên ngoài lại chợt bặt vô âm tín, Quân Liệt nghe tin liền đi tìm, Hoắc Thanh bệnh tật ốm yếu chẳng thể theo cùng.
Năm ấy, võ lâm rung chuyển, loạn lạc khắp nơi.