“Anh trai, em phải men theo mùi máu của anh mới tìm được anh đó! Hai trăm năm rồi, đây là lần đầu chúng ta gặp lại nhau phải không? ” Thiếu niên tóc trắng cười híp mắt nhìn nam nhân có bảy tám phần giống mình, ngữ khí ung dung thư thái, cũng có chút ngây thơ.
Thiết Hy Nhĩ đặt Hàn Dương xuống, chậm rãi đứng dậy, bước đến chỗ thiếu niên kia.
Theo từng bước chân hắn đi, tầng băng dưới chân từ từ vỡ vụn, tiếng răng rắc vang lên không dứt.
Con ngươi màu nâu hiện lên một tia phức tạp, hai tay nhịn không được mà run lên nhè nhẹ.
“Em thật không ngờ anh lại vì tên con người đó mà phải sử dụng máu của mình, chậc ~ ” thiếu niên lắc đầu, tiếp tục nói, “Hai trăm năm trước sau khi xa nhau, em không còn được nghe thấy mùi vị của anh, hôm nay có thể đoàn tụ, anh có vui không? ” vừa nói thân thể vừa tiến lại gần ôm lấy cổ Thiết Hy Nhĩ.
Thiết Hy Nhĩ không phản kháng, tùy ý để thiếu niên vùi mặt ở cổ của mình.
Một lúc lâu, Thiết Hy Nhĩ mới mở miệng nói: “Em nuôi nhiều Giemsa như vậy là vì cái gì?”
——Giemsa, là con người bị biến đổi thành ma cà rồng sau khi bị ma cà rồng thuần chủng cắn nhưng vẫn sống sót.
Hàm răng bén nhọn lộ ra, Cửu Vận vươn đầu lưỡi ẩm ướt liếm liếm cổ anh cả, nhẹ nói: “Vì anh đó!”
Hàn Dương khó khăn mở mắt ra, quay đầu sang hướng bên này, liền nhìn thấy hai nam nhân thân mật ôm nhau, trong lòng yên lặng khinh bỉ một phen rồi lại tiếp tục hôn mê bất tỉnh.
Thân thể Thiết Hy Nhĩ phút chốc run lên một cái, lông mày nhíu chặt lại, trong đầu bỗng dưng nhớ lại lúc hắn ở bên Cửu Vận…
Cửu Vận một thân y phục trắng cùng với màu tóc của y đứng cùng với Thiết Hy Nhĩ khiến xung quanh như sáng bừng lên, Thiết Hy Nhĩ dứt khoát đẩy cái người đang bám dính trên người hắn ra, kim quang trong mắt chợt lóe lên, nhìn thấy rõ ràng đứa em trai ruột ngông cuồng của mình.
Nhưng điều làm hắn không ngờ tới chính là sức mạnh của hắn không thể nhìn thấu nội tâm của y.
Chuyện xảy ra mấy ngày gần đây khiến hắn đoán được là do em trai của mình gây ra, nhưng lại không ngờ tới, trong cơ thể y lại đang ẩn chứa một sức mạnh tiềm tàng vô cùng lớn, đủ để có thể địch lại hắn!
Y chính là Cửu Vận ốm yếu trước kia sao? Đứa trẻ trước kia luôn quấn lấy hắn không rời một bước là người này sao?
Trong hai trăm năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao? Tại sao hắn lại có cảm giác bài xích y?
“Cửu Vận, ” Thiết Hy Nhĩ nghiêm túc nhìn em trai của mình, con ngươi của hắn lúc này cũng biến thành kim sắc, “Anh hy vọng em có thể dừng tay lại, không nên vi phạm chuyện cấm kỵ của Huyết tộc. Nếu để người của viện trưởng lão biết… Em có biết hậu quả sẽ là gì không?”
Cửu Vận kinh ngạc nhìn đôi kim sắc con ngươi kia, bỗng nhịn không được mà bật cười: “Anh đang lo lắng em sao? Ha, không cần đâu, em bây giờ đã trở nên rất mạnh rồi, cũng đủ bảo vệ mình.”
Cũng đủ tiêu diệt anh, phải không?
Thiết Hy Nhĩ không nói gì, xoay người đi tới bên cạnh Hàn Dương, nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực, quay lại hướng người phía sau nói: “Sớm dừng mọi chuyện lại đi, vui đùa một chút coi như xong. Nếu em thật sự không nghe lời, đích thân anh sẽ mang em về viện trưởng lão giao cho những lão già kia xử lý.”
Đích thân anh?
Nhìn hắn dần biến mất, Cửu Vận nhíu mày, thần sắc có chút đau thương.
Anh trai, anh không thích Cửu Vận đến vậy sao?
†††††††
Nhìn thấy Thiết Hy Nhĩ ôm một con người trở về, Lạp Bồi cảm thấy vô cùng khó tin, đang muốn hỏi hắn nguyên nhân thì đột nhiên nghe thấy mùi máu tàn dư tản mác từ cổ của người đó liền có phản ứng, răng nanh sắc nhọn lộ ra, màu sắc con ngươi cũng dần biến hóa.
Thiết Hy Nhĩ quay đầu lại trừng mắt liếc người phía sau một cái, Lạp Bồi ngay lập tức cố đè nén dục vọng khát máu của mình xuống.
Lạp Bồi theo Thiết Hy Nhĩ đi ngang qua phòng khách, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng của hắn: “Điện hạ, ngài có cần gì không?”
Thiết Hy Nhĩ mở cửa vào phòng, thanh âm lạnh lẽo từ bên trong truyền ra: “Cho ta thêm nhiều máu trữ sẵn là được!”
Lạp Bồi cung kính rời đi, nhưng vết cắn trên cổ con người kia khó có thể quên được.
Đó là của Giemsa lưu lại, có thể sẽ giết chết người đó.
Bên trong gian phòng tối đen giống như bầu trời đêm ngoài kia, Thiết Hy Nhĩ thắp lên một cây nến đỏ, ánh sáng tỏa ra hiện rõ gương mặt tái nhợt của người trên giường.
“Ai, ta nói, y tại sao lại không cảm giác được mùi vị của cậu? ” hắn giống như đang thì thào tự nói, nhưng ánh mắt hắn thì không hề rời khỏi Hàn Dương, “Khó có thể, nguyên nhân là vì ta đã giấu cậu quá kỹ chăng?”
Ngây ngốc một lúc, Huyết tộc điện hạ mới nhớ ra mình còn có chuyện nghiêm túc cần làm.
Lấy một cái chén ngọc lưu ly lớn, Thiết Hy Nhĩ duỗi tay trái ra, đuôi lông mày nhăn lại, lòng bàn tay lập tức xuất hiện một vết cắt thật sâu, dòng máu đỏ tươi tràn ra, hắn lật bàn tay xuống, một giọt chất lỏng nồng đặc chảy vào trong chén lớn trong suốt kia.
Trong thoáng chốc, mùi thơm từ máu của ma cà rồng thuần chủng tràn ngập khắp căn phòng.
Đợi đến khi chiếc chén đã nhuộm thành màu đỏ, vết thương ở lòng bàn tay hắn tự động khép lại. Hắn dùng tay kia che miệng chén lại, một vầng ánh sáng trắng tỏa ra, máu tươi sôi trào không ngớt.
Xiết mạnh khay máu trong tay, Lạp Bồi xoay người nhìn cánh cửa phòng khắc hoa màu son đang đóng chặt kia, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.
Điện hạ, thế nào lại…
Dịch thể đang sôi trào trong chén bắt đầu biến sắc, sắc đỏ dần dần nhạt đi, cuối cùng trở nên trong suốt.
Sau khi dùng phép tách lọc xong, Thiết Hy Nhĩ mang chén chất lỏng đó từ từ cho Hàn Dương uống, sắc mặt cậu dần dần chuyển biến, hơi thở cũng bình ổn hơn.
Xem ra tinh chất từ máu của Huyết tộc có thể trị bách bệnh giải vạn độc không phải là do thiên hạ đồn a o (≧v≦)o…
Cúi người xuống phía dưới cổ cậu ngửi ngửi, Thiết Hy Nhĩ nhướn mày, nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên, vươn lưỡi liếm hai dấu răng trên cổ cậu.
Hắn vốn định giúp cậu khép miệng vết thương lại, nhưng mà con ngươi đảo một vòng, trong đầu lại xuất hiện một loại ý niệm chơi đùa.
Cũng bởi tiêu hao quá nhiều máu và sức mạnh, sắc mặt Thiết Hy Nhĩ vô cùng uể oải, từ trên mặt giường lớn bò ra phía cửa, mở cửa ra liền thấy Lạp Bồi đang cầm khay chứa những ly máu.
“Điện hạ, máu ngài muốn đã chuẩn bị xong. ” ngẩng đầu thấy thần sắc hắn uể oải, lại thoáng nhìn người đang ngủ say trong phòng, Lạp Bồi có điều muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống.
Điện hạ không thích có người khác quản việc riêng tư của ngài.
Hắn càu nhàu một tiếng liền uống xong năm ly máu, Thiết Hy Nhĩ liếm liếm chất lỏng trên khóe môi, phất tay bảo Lạp Bồi lui ra, còn mình thì quay vào phòng.
Thật không ngờ trang trí một cái giường ở đây lại có ngày hữu dụng!
Quay về chiếc quan tài gỗ lim, hắn thoả mãn cười cười.
h sáng, Thiết Hy Nhĩ vừa đi ngủ, Hàn Dương liền tỉnh lại.
Cậu nằm trên giường, nhìn tấm rèm cửa sổ đang khép lại khiến cho gian phòng vô cùng u ám, vô thức sờ lên đầu giường muốn bật đèn, nhưng sờ soạng vài lần không với tới được, cậu quyết định xuống giường mở rèm cửa sổ.
Con người thực sự rất khó có thể đi trong bóng tối, hai chân chạm đất mới đi được hai bước, cậu đã vấp phải một khúc gỗ cứng ngắc mà té ngã.
“Ui da, chết tiệt! ” xoa xoa cái đầu gối đau ê ẩm của mình, người nào đó mắng một tiếng, theo bản năng đá vật đó một cước, đến vài giây sau khi con ngươi co lại, cậu mới có thể bắt đầu nhìn rõ thứ đó, ngạc nhiên đến muốn tát vào mồm.
Đây đây đây… Ở đây sao lại có quan tài a!!!!!!
Bởi vì cái quan tài bị lãnh một cước của cậu, người mới vừa đi ngủ bên trong phút chốc bị giật mình tỉnh giấc, hai tay khẽ chống lên, chiếc nắp quan tài mỹ lệ liền được mở ra.
Thiết Hy Nhĩ ngáp dài, hắn lộ ra nửa người, hai mắt mơ hồ quét về phía người đã phá hư mộng đẹp của hắn, lửa giận trong nháy mắt bùng phát: “Không muốn sống nữa sao?”
Hàn Dương cả người mềm nhũn ngồi dưới đất không thể nhúc nhích nổi, mắt nhìn thấy người kia vì phẫn nộ mà lộ ra kim sắc con ngươi đặc trưng của ma cà rồng từ trong quan tài leo ra ngoài hướng tới gần cậu, cậu hét lên đến khàn cả giọng.
Thiết Hy Nhĩ bò đến bên cạnh cậu, móng tay hoàn mỹ khẽ vuốt cánh môi cậu một cái, khóe môi hắn vẽ ra một nụ cười đầy mị hoặc, “Cậu đang nghĩ ta đã “ăn” cậu rồi phải không?”
“…”
Hàn Dương rất muốn một lần nói tục, thế nhưng cậu không dám, dù sao người đang ở trước mắt cậu cũng không phải là người.
Tên súc sinh (‵′) 凸!
Thấy bộ dạng đang khinh bỉ của cậu, Thiết Hy Nhĩ bỗng trở nên vui vẻ, lửa giận trong lòng phút chốc tiêu tan. Ánh mắt liếc nhìn hai điểm đỏ trên cổ của cậu, dục vọng không biết tại sao lại sinh ra, hắn liền hướng thẳng về phía môi của đối phương.
Lại bị … hôn????
Hàn Dương cảm thấy não mình trống rỗng, cánh môi của ma cà rồng lạnh lẽo gì gì đó đều quên đi, chỉ còn lại cảm giác môi mình đang bị người ta hết gặm rồi cắn, đầu lưỡi thì bị một thứ gì đó lạnh băng quấn tới quấn lui…
“Trời! ” Thiết Hy Nhĩ buông Hàn Dương ra, vỗ vào lưng cậu một cái, “Bị hôn đến ngốc luôn rồi sao, ngay cả để thở cũng không.”
“… ” bị người chết gặm cắn môi mình như vậy thật đáng giận, não bộ bỗng nhiên khôi phục sức sống, cậu bật người từ mặt đất đứng lên, cười ha ha ha ha rồi nhảy đến phía trước cửa sổ, vừa kéo rèm cửa vừa hướng ác ma đang ngồi bên cạnh quan tài nói: “Trời hẳn là sáng, anh sẽ phải trả giá vì dám ăn đậu hũ của tôi!”
Thiết Hy Nhĩ không ngờ rằng não của cậu lại mạnh mẽ như vậy, sắc mặt hắn thay đổi, cả người ngây ra như phỗng.
Hàn Dương lên mặt đắc ý, trong phút chốc dùng hết sức lực kéo tấm rèm.
…
Hả?
Cái gương?
Cái quái gì vậy a (‵′) 凸!
Khinh bỉ nhìn tên ác ma ở bên trong, cậu thật không ngờ tên này có thể xảo quyệt như vậy, bên ngoài rèm cửa sổ không phải là thế giới sáng sủa như cậu đã nghĩ mà là một cái gương rất lớn.
Nhưng cậu lại chìm trong tĩnh lặng, bởi vì cái gương lớn ở trong căn phòng hắc ám này có thể soi rõ bộ dạng bây giờ của cậu.
Nhìn thấy rõ ràng nhất là hai dấu hôn trên cổ cậu.
Sờ sờ cổ mình, Hàn Dương hướng người phía sau nghi ngờ hỏi, “Ai, đây không phải là bị cắn sao, sao ở đây có thể lưu lại vết tích của nữ nhân?”
Thiết Hy Nhĩ sắc mặt trầm xuống: “Ở đây không có nữ nhân.”
“… ” cậu không hiểu chuyện gì.
Không khí nhất thời trở nên tĩnh lặng.
Cuối cùng ác ma mở miệng trước: “Ngày hôm qua cậu bị hai tên Giemsa cắn đến thần trí mơ hồ, cậu cứ như rất muốn làm chuyện đó, cứ nhào tới ta õng ẹo tạo dáng câu dẫn ta, trong miệng còn không ngừng cầu xin ta hãy “ăn” cậu đi, không còn cách nào khác, ta chỉ là bất đắt dĩ “ăn” cậu thôi ╮ (╯▽╰)╭ “
“Anh nói bậy, tôi làm sao có thể không biết xấu hổ mà cầu xin một người nam nhân thượng mình như vậy, cái linh hồn chết tiệt này, đi chết đi!!!!! ” vừa nghe hắn nói xong cậu biết ngay là hắn đang nói dối, Hàn Dương hoàn toàn không tin mình sẽ làm ra loại chuyện đó, liền vươn tay bóp lấy cổ hắn mà lắc lắc một hồi.
Nhưng ngẫm lại hắn kỳ thực đã sớm chết từ lâu, liền buông lỏng tay coi như đã trút giận.
Thành thực mà nói, cậu thà tình nguyện biến thành ma cà rồng còn hơn là bị hắn đè, hơn nữa còn là mặt dày mày dạn muốn hắn làm chuyện đó nữa chứ.
Khoan đã!
Biến thành ma cà rồng…
“Cái đó, ” cậu không cần biết xấu hổ hỏi, “Vậy tôi có bị biến thành ma cà rồng không? ” với tư cách là một công dân lương thiện, cậu cực kỳ không muốn biến thành một sát thủ biến thái không tim không phổi đâu.
Thiết Hy Nhĩ lắc đầu: “Cậu là bị Giemsa cắn, không phải bị dòng thuần chủng thanh khiết cao quý như ta cắn, có muốn biến đổi cũng không được.”
Hàn Dương rất bất mãn liếc hắn đầy khinh thường.
Thiết Hy Nhĩ rũ mi mắt xinh đẹp xuống, lúc sau lại hỏi thăm dò: “Hàn Dương, cậu… còn nhớ rõ ta sao?”
“Nhớ rất rõ, sao có thể không nhớ rõ được? ‘Duy Đa Lợi Á • Lăng Tư • Thiết Hy Nhĩ ‘ chứ gì, anh có hóa thành tro tôi vẫn nhận ra anh! ” cậu nói xong nghiến răng nghiến lợi, ngực còn đang vì chuyện “thất thân ” mà tức giận không ngớt.
Thiết Hy Nhĩ thở dài thườn thượt.
—— sức mạnh của tinh chất từ máu của Huyết tộc không có tác dụng khôi phục ký ức.