Khu phế F được giải tán làm cho cả trái đất có sức sống hẳn lên. Giới truyền thông rốt cuộc cũng tìm ra được một tin tức để phát đi bốn phương, mấy ngày nay đều đưa tin liên quan đến khu phế F.
Còn việc tại sao lại đột nhiên ban bố pháp lệnh này, cấp cao của huyết tộc vẫn chưa nói gì nhiều. Thật ra cũng không trách được, không thể nói là kế hoạch áp chế của mình đã bị Triển Dực lật tẩy, vì thế cứ im đi cho xong chuyện.
So với trạng thái bận rộn suốt ngày của mọi người, thành viên BN thì lại rất rảnh rỗi.
Louis đang bận rộn chuyện đưa Huyết Cung về trung tâm, cộng thêm gần đây không có nhiệm vụ gì nên thành viên của BN được nghỉ ngơi nửa tháng.
Trong nửa tháng này, Triển Dực và Bạch Vũ về nhà ở, đồng thời nghênh đón một số vị khách không mời mà tới.
Ngày đầu tiên, Tiếu mua nải chuối tới làm khách, niệm tình hắn là con người, Triển Dực cho hắn ngồi trên ghế sô pha năm phút, sau khi Tiếu có ý đồ ăn chực, Triển Dực lập tức đạp hắn đi.
Ngày thứ hai, thiết bị cảnh báo dưới lầu đột nhiên hú còi inh ỏi, sau đó chuông cửa nhà Triển Dực cũng reo lên điên cuồng. Đêm trước Triển Dực và Bạch Vũ tới thăm bà ngoại tới hơn nửa đêm mới về nhà, hắn chuẩn bị dành cả ngày để ngủ bù, cho nên liền nằm lì tại chỗ đá Bạch Vũ đi mở cửa.
Bạch Vũ nhìn thoáng qua màn hình, hắn lập tức gọi Triển Dực, “Dực Dực, mau dậy xem đi, thú vị lắm nè!”
Triển Dực bước ra nhìn, hắn thấy bảo vệ đang đứng lau mồ hôi, “Triển thiếu gia, ờ ừm… Người này là bạn của cậu hả? Chung cư nghiêm cấm không cho động vật lớn quá khổ vào đâu.”
Triển Dực Và Bạch Vũ im lặng nhìn ra cửa lớn, hai người thấy Elena bị kẹt giữa cánh cửa thủy tinh… Đương nhiên, Elena này không phải là bà nội của Triển Dực, mà chính là con gấu của Không Thiền.
Không Thiền đang đứng ở ngoài, ra sức đạp vào mông Elena, vừa đạp vừa la, “Triển Dực! Thang máy có đủ lớn không! Tôi với Elena chuẩn bị tới ở ké nè!”
Triển Dực vô tình nói với bảo vệ, “Tôi không biết hắn, đuổi hắn với con gấu kia đi đi.”
…
Ngày thứ ba, Triển Dực đã tắm rửa sạch sẽ, bước ra cửa sổ nhìn xuống khu thứ bảy lộng lẫy về đêm, đột nhiên có một cái bóng lật ngược lại xuất hiện trước mặt hắn, che hết tầm nhìn.
Cái bóng kia chính là Clary, con quạ đậu trên vai hắn há miệng nói, “Ố ồ! Người đẹp!”
Triển Dực nhìn hắn trong chốc lát, vươn tay mở cửa sổ ra…
Sau đó là một loạt tiếng động, “Á á á á…. Rầm!” thật lớn vang lên, Triển Dực gật đầu vừa lòng, đóng cửa sổ lại, vào bếp nấu đồ ăn khuya.
Ngày thứ tư, Mục Tát và Khải tay xách nách mang mấy bịch đồ ăn tới, Mục Tát còn mang theo một đống phim kinh dị, hỏi Bạch Vũ, “Đại vương muốn xem phim gì?”
Bạch Vũ nghiêng đầu nhìn, hiển nhiên đây là lần đầu tiên tiếp xúc với phim kinh dị này nọ.
Triển Dực vốn định đóng cửa lại, nhưng cảm thấy bụng hơi đói, hắn lại nhìn thấy trong tay Khải cầm hai bịch đồ ăn lớn nên liền quyết định cho hai người vào.
Nhưng khi ăn cơm, Triển Dực lại bắt đầu hối hận.
Ở trên ghế sô pha, ba tên huyết tộc Khải, Mục Tát và Bạch Vũ chỉ biết ăn tươi nuốt sống ngồi vây lại, ăn các món làm bằng máu nhân tạo, vừa nhai vừa xem phim kinh dị, miệng đầy máu me, bên tai thì có tiếng hét chói tai vang lên không ngừng.
Triển Dực không nói gì, bưng tô mì gà chạy vào phòng xem phim hoạt hình — Phim hoạt hình này có tên là là bộ phim Triển Dực thích nhất từ nhỏ cho tới lớn.
Ngày thứ năm, nhóm học sinh ở khu phế F, hơn mười mấy đứa mang bia tới nhà Triển Dực đánh bài. Triển Dực vốn không muốn cho bọn họ vào nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Bạch Vũ, hắn liền vui vẻ cho cả đám vào nhà, đương nhiên một lát sau thì lại bắt đầu hối hận.
Đừng bao giờ xem nhẹ khả năng phá hoại của đám học sinh trung học, màn đêm buông xuống, Triển Dực nhìn một đám nằm lê lết từ sô pha tới sàn nhà, còn có vỏ bia và vỏ đậu phộng văng tứ tung, vừa cầm chổi lên hắn liền có xúc động muốn giết hết cái đám này.
Ngày thứ sáu, Triển Dực tính toán là đã hết người tới thăm rồi, vì thế quyết định dành cả ngày để nghỉ ngơi, Bạch Vũ ngoan ngoãn cầm bịch bắp rang máu, ngồi trên sô pha nhìn con cá đuôi phượng.
Lúc này, chuông cửa đột nhiên reo lên.
Triển Dực cảm thấy có chút khó tin, bước ra mở cửa, người đứng ở ngoài là Lam Lạc, trong tay đang ôm thứ gì đó.
Triển Dực khó hiểu nhìn hắn.
Lam Lạc nói, “Nhà của tôi phải trang hoàng lại, Khải thì không cho tôi vô nhà, mấy ngày nay tôi phải ở trung tâm, cậu giúp tôi nuôi Sphinx mấy ngày đi!”
Triển Dực ngẩn người, “Sphinx?”
Bạch Vũ nói to, “Sư tử mặt người hả?”
Lam Lạc nâng thứ trong tay đưa cho Triển Dực.
Chợt nghe “Gâu!” một tiếng.
Triển Dực nhìn thấy một con chó phóc nhỏ bằng bàn tay, lông lá xồm xàm, đôi mắt màu đỏ còn có hai chiếc răng nanh be bé.
“Có phải dễ thương lắm không?” Lam Lạc đắc ý.
Triển Dực nhìn chằm chằm con chó trong chốc lát, vươn tay nắm cổ nó kéo lên, sau đó ném con chó vào mặt Lam Lạc…
“Rầm” một tiếng đóng cửa lại, Triển Dực vươn tay cầm quần áo, quơ lấy chìa khóa, dẫn theo Bạch Vũ tới nhà bà ngoại tị nạn.
Tới nhà bà ngoại, tuy rằng mỗi ngày đều phải ăn rất nhiều đồ ngọt nhưng ít ra thì hắn được… yên tĩnh.
Trải qua mấy ngày nhàn nhã, Triển Dực rốt cuộc cũng nhận được điện thoại của Lam Lạc, bến đỗ đã xây xong, Huyết Cung đã kéo tới rồi, tới lúc quay về làm việc.
Triển Dực lười biếng đứng dậy, túm lấy Bạch Vũ đang ngồi nói chuyện với bà ngoại về phương pháp làm mứt táo, về đi làm.
Ở bên dưới trung tâm, có rất nhiều người vây xem Huyết Cung ở trên cao.
Có thể vì quá cao cho nên khi nhìn từ dưới lên, nó rất giống một con thuyền vận tải to lớn.
Bạch Vũ và Triển Dực bước vào thang máy, bấm nút lên tầng cao nhất.
Văn phòng BN đã được xây độc lập ở trên tầng chót, Triển Dực mở cửa bước vào phòng họp, phát hiện mọi người đều đã có mặt, Lam Lạc cũng không kết nạp đám học sinh ở khu phế F vào trung tâm, hắn chỉ cho Stoja một chức vụ nhàn hạ, bảo hắn khi nào cần sẽ gọi. Dù sao bọn họ vẫn còn nhỏ, học hành quan trọng hơn. Đương nhiên bên trong còn ẩn chứa sự không tin tưởng của huyết tộc đối với hậu duệ của phản quân. Nhưng mọi người tạm thời không bàn về vấn đề này, Stoja cũng khẳng định sẽ sinh hoạt dưới sự giám sát của huyết tộc, chính bản thân Stoja cũng nhận thức được — Từ nay trở đi, hắn chính là con tin nằm trong tay huyết tộc. Chỉ cần hắn không có bất kì hành động kì lạ nào, như vậy tất cả học sinh kia sẽ có một tương lai tươi sáng.
Lam Lạc nhìn thấy Triển Dực và Bạch Vũ bước vào phòng, hắn liền nhíu mày, “Triển Dực, cậu đến muộn.”
Triển Dực thuận tay kéo ghế ra ngồi xuống, “Nói trọng điểm đi.”
Lam Lạc rút rút khóe miệng, ấn huyệt thái dương, cảm thấy bản thân chắc mấy kiếp trước ở ác lắm nên mới bị ép nhận công việc này.
Louis còn may mắn chán, chỉ phụ trách phần liên lạc.
Bạch Vũ cũng ngồi xuống, ngáp một cái rõ to, gọi điện cho bà ngoại, “Bà ngoại, mứt táo trong lò vẫn chưa bỏ trần bì vào, con để trên bàn đó.”
“Ừ.” Bà ngoại gật đầu.
Ở bên kia Lam Lạc ho khan mấy tiếng.
Bà ngoại cho Bạch Vũ một cái hôn gió, “Làm việc ngoan đi nha con ~”
“Moah ~” Bạch Vũ cũng hôn gió một cái, nói byebye với bà ngoại.
Triển Dực im lặng nhìn Bạch Vũ. Ai cũng biết rằng huyết tộc không thể hiểu được tình cảm của con người, nói chi là bạch huyết tộc vô tình, hắn chỉ là ham vui thích chơi trò chơi tình cảm của con người mà thôi.
“Khụ khụ.” Lam Lạc ho khan mấy tiếng, “Hình thức hành động của mọi người chắc là Louis cũng đã nói từ trước, chủ yếu vẫn tìm hành tung của quỷ đỏ có hình xăm nô lệ.”
Lam Lạc nói xong một câu, ngẩng mặt nhìn mọi người, phát hiện không có ai nhìn hắn.
Louis đang xem tư liệu, Tiếu thì chơi game, Không Thiền lật xem thực đơn của căn tin, Clary đang cho Houtain ăn sâu, Bạch Vũ nhắn tin với bà ngoại, Triển Dực đeo kính mắt, tựa như đang xem phim D.
Phương Húc gõ bàn phím làm bản ghi chép, Khải và Mục Tát nhìn Lam Lạc thương cảm.
Lam Lạc hít sâu một hơi, áp chế bản thân không khỏi phát điên, “Ê, lúc họp làm ơn tập trung một chút đi!”
Tiếu ngẩng mặt lên, “Vậy anh làm ơn nói trọng điểm giùm cái đi!”
Lam Lạc bực bội, “Bây giờ nói nè!”
Tất cả mọi người lúc này mới nể tình một chút, xoay mặt nhìn hắn.
Triển Dực tháo kính xuống, hỏi, “Có vụ án gì?”
“Không có vụ nào hết.” Lam Lạc vừa dứt lời, mọi người liền nhìn hắn khinh bỉ.
Triển Dực đứng dậy, mọi người cũng chuẩn bị tan họp.
“Tôi còn chưa nói xong!” Lam Lạc nổi điên, “Mấy người có chút kỷ luật có được không…”
Tất cả mọi người lại không thèm để ý tới hắn.
Lam Lạc ném tấm thiệp mời lên bàn, “Tối nay trung tâm mở tiệc tối mừng xây lầu mới, tất cả thành viên đều phải tham gia.”
“Có tiệc hả?” Bạch Vũ cầm tấm thiệp lên mở ra xem, “Là loại tiệc hóa trang halloween gì đó hả?”
Tiếu nâng cằm, “Có người đẹp không?”
Clary lại gần, “Halloween?”
Không Thiền hỏi, “Mang gấu theo được không?”
Triển Dực nhìn thiệp mời, trên đó có viết rõ — Tiệc tối cám ơn nhà tài trợ, không có gì thú vị.
Số tiền trung tâm tiêu phí hằng năm là rất lớn, đặc biệt gần đây còn xây tầng lầu mới, hẳn sẽ có không ít nhà tài trợ. Những thiết bị mới đều là do nhà tài trợ cung cấp tiền, bởi vậy mỗi khi có công trình lớn nào hoàn thành, đều sẽ có bữa tiệc cảm tạ nhà tài trợ. Đây là bữa tiệc nhàm chán nhất mọi thời đại, đơn giản chỉ có mấy ông quan lớn của giới cảnh sát, giới chính trị cùng với giới kinh doanh quan hệ hữu nghị mà thôi.
Triển Dực ném thiệp mời đi, nói với Bạch Vũ, “Hỏi bà ngoại xem tối nay bà muốn ăn cái gì, chúng ta ra ngoài ăn.”
Bạch Vũ đang định nhắn tin cho bà, Lam Lạc lại thở dài, “Tôi chưa có nói xong, không phải chỉ đơn giản bảo mọi người đi ăn tiệc, bên trong còn có nhiệm vụ.”
Tất cả mọi người cùng nhìn Lam Lạc, ý là — Có thể nói chuyện ngắn gọn không, lúc nào cũng dài dòng.
“Người này.” Lam Lạc gõ màn hình lập thể ở phía sau.
Trên màn hình xuất hiện một tấm ảnh. Trong tấm ảnh là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, diện mạo anh tuấn, thân hình cao lớn. Có điều khi nhìn vào đồng tử, người này không phải huyết tộc, mà là một người bình thường. Gây cho người ta cảm giác là một tinh anh trong truyền thuyết của con người… Hơn nữa Triển Dực lại cảm thấy có chút quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu đó.
“Người này tên là Thương Du, là một thương nhân địa sản, chủ yếu khai phá công viên và những vùng đất ẩm ướt, công viên nuôi chim lớn nhất ở khu thứ bảy chính là sản nghiệp của hắn, rất có tiền.”
Triển Dực đã hiểu ra sao lại quen mắt như vậy, thì ra là đã thấy trong mấy tin tức.
“Người này có vấn đề gì?” Clary hứng thú nâng cằm, “Thoạt nhìn rất ngon miệng.”
“Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có đánh hắn, nếu không BN chúng ta sẽ gặp phiền phức rất lớn.” Lam Lạc giới thiệu về Thương Du, “Người này tương đối xuất sắc, nhưng lại có chút kì lạ, hắn không được học lên cao, sinh ra trong gia đình bần hàn, trước năm hai mươi lăm tuổi không hề có chút tiếng tăm nào. Nhưng sau hai mươi lăm tuổi, hắn đột nhiên lại được thăng chức rất nhanh.”
“Có gì khả nghi đâu?” Không Thiền nâng cằm, “Cuộc đời con người ngắn ngủi, tất cả đều dựa vào cơ hội để phát đạt.”
Tiếu cũng đồng ý.
Điểm làm Clary cảm thấy hứng thú đương nhiên không phải ở chỗ này, “Có hình khi nhỏ của hắn không?”
Lam Lạc nhìn trời, tiếp tục nói, “Chỗ khả nghi của hắn không phải ở điểm này, mà là người bên cạnh hắn, theo điều tra cho thấy những người liên quan tới hắn trước năm hai mươi lăm tuổi đều chết hết!”
“Tất cả?” Khải nhíu mày, “Còn cha mẹ?”
“Tất cả dòng họ bà con thân thích lẫn bạn bè đều chết cả.” Lam Lạc nói.
“Vậy kết quả kiểm tra BN của hắn thì sao?” Triển Dực hỏi.
“Âm tính.”
Tất cả cùng nhíu mày.
“Âm tính nghĩa là hắn không phải, đúng không?” Bạch Vũ hỏi Triển Dực.
Triển Dực lắc đầu, “Cũng có thể là siêu cấp biến dị.”
“Siêu cấp biến dị?” Bạch Vũ tò mò, “Chính là tầng giai đoạn mà cậu nói với tôi lúc trước phải không, sau khi qua được giai đoạn thứ nhất lên giai đoạn thứ hai, tiến vào tầng thứ ba, căn bệnh BN sẽ hoàn toàn tàng hình, có phải loại này không?”
Triển Dực nhìn Lam Lạc, “Anh có căn cứ gì không? Ngoại trừ rất xuất sắc, dị thường và quá khứ bất minh ra thì còn gì khác nữa?”
Lam Lạc nói, “Chúng tôi nghi ngờ hắn thuộc loại biến dị hiếm có nhất.”
Nói xong Lam Lạc mở một loạt hình ảnh chụp những người đã chết.
“Những người này đều chết ngoài ý muốn, có người đang sống yên ả đột nhiên tự sát, có người đang lái xe đột nhiên không khống chế được bị đụng chết, còn có người bị bệnh tâm thần… Tất cả những người chết đi đều là đối thủ cạnh tranh của hắn.”
Tất cả mọi người cùng nhíu mày.
“Chẳng phải lúc nãy mới vừa nói bạn bè của hắn cũng đều chết hết sao?” Tiếu hỏi, “Hơn nữa nếu nói là đối thủ cạnh tranh thì đã có bao nhiêu người chết rồi?”
“Tổng cộng đã chết hơn sáu mươi người.” Lam Lạc nói, “Lúc trung tâm an toàn điều tra một loạt những vụ án tử vong ngoài ý muốn, phát hiện ra điểm giống như của một loạt người chết là quen biết hắn. Cho nên mới nghi ngờ hắn…”
Tất cả cùng xoay đầu nhìn tấm ảnh chụp Thương Du.
“Hắn cũng là một trong những nhà tài trợ của trung tâm, đêm nay chắc chắn sẽ tham gia bữa tiệc.” Lam Lạc nói, “Mấy người các cậu điều tra thử xem, rốt cuộc hắn có phải là quỷ đỏ siêu cấp biến dị hay không, nếu đúng vậy thì hắn chính là một nhân vật cực kì nguy hiểm.”
Mọi người không có cách, đành phải tham gia bữa tiệc.
“Mấy người đó, mặc đẹp một chút, giữ gìn thể diện cho BN giùm tôi một cái!” Nói xong, Lam Lạc trừng Không Thiền, “Cấm mang gấu theo!”