“Tỷ tỷ, một lát nữa yến hội tuyển phi sẽ bắt đầu nga”
Im lặng đứng bên hồ, Lục Trúc mang vẻ mặt vui sướng nhìn Huyết Hồ, trong thanh âm là hưng phấn không ức chế được.
“Ân, lát nữa mới qua đấy. Bây giờ chúng ta bồi mấy người ngắm cảnh chút đã”. Ánh mắt Huyết Hồ nhìn chằm chằm mặt hồ yên tĩnh, thản nhiên nói, con ngươi một mảnh hàn quang sáng lên.
Bồi người khác ngắm cảnh? Trong đầu Lục Trúc hiện lên một dấu chấm hỏi to, nhìn nhìn chung quanh, đang muốn nói với Huyết Hồ là nơi này không có ai a.
Chỉ thấy mắt phượng Huyết Hồ híp lại, sát khí dâng lên, lớn tiếng quát:
“Nếu đã đến đây rồi thì hiện thân đi!”
Dứt lời, liền thấy hơn mười bóng đen từ trong hồ nhảy ra, bảo kiếm ra khỏi vỏ ánh lên ánh sáng lạnh, kiếm khí dày đặc phá không mà đến, đồng loạt bổ về phía Huyết Hồ
“Tỷ tỷ!” Lục Trúc sửng sốt một giây, la hoảng lên.
“Đứng yên đó đừng nhúc nhích!” Huyết Hồ hét lên một câu, ánh mắt quét về phía hắc y nhân, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, cả người sát ý trào ra, tức giận quát:
“Muốn chết? Thành toàn cho các ngươi!”
Một hắc y nhân chỉ cảm thấy hồng ảnh trước mắt chợt lóe, kiếm trong tay liền bị Huyết Hồ đoạt mất. Giây tiếp theo, thanh kiếm kia liền mang theo hàn ý lạnh như băng đâm vào trong ngực hắn. Tốc độ Huyết Hồ cực nhanh, hành động liền mạch lưu loát, hắc y nhân ngay cả một con đường sống đều không có, lập tức đi đời nhà ma .
Liếm liếm đôi môi, con ngươi Huyết Hồ xẹt qua một chút hương vị thị huyết, khom người một cái, liền tránh thoát một thanh kiếm đâm về phía mình, đồng thời một cước bay lên, xoay người chém xuống hắc y nhân tập kích phía sau mình.
Hắc y nhân còn không kịp kêu to, liền bị chém thành hai nửa, máu tươi tơi xuống tạo thành một đóa Hồng Liên() thật yêu diễm.
() Hồng Liên: hoa sen đỏ
Mùi máu tươi gay mũi quanh quẩn ở chóp mũi. Mâu trung Huyết Hồ sát ý càng đậm, đạp một cước thân mình bay lên không, tay cầm kiếm múa lên, vẽ ra từng đạo kiếm hoa xinh đẹp.
Nơi mà lưỡi kiếm cùng kiếm khí đi qua để lại vài đóa hoa bằng máu nở rộ trên nền đất.
Sau một lát đánh nhau chỉ còn lại một tên hắc y nhân.
Hắc y nhân nhìn cảnh tượng máu tanh trước mắt liền xúc động muốn chạy trốn. Nhưng diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi đến lại nảy mầm. Huyết Hồ làm sao có thể buông tha, lắc mình một cái đã đến trước mặt Hắc y nhân, bàn tay trắng noãn nắm chặt lấy cổ hắc y nhân, ánh mắt sắc bén, lạnh giọng quát:
“Nói, ai phái ngươi tới !”
“Tam, tam tiểu thư” Hắc y nhân đứt quãng nói, trong mắt tràn đầy hoảng sợ cùng không cam lòng.
“Tốt lắm!” Huyết Hồ mâu quang chợt tối, sát ý tỏa ra, buông ra bàn tay ở cổ Hắc y nhân, lạnh lùng xoay người. Hắc y nhân còn chưa phản ứng lại thì lưỡi kiếm sắc bén đã đâm xuyên qua ngực hắn.