Cùng thời gian này bên ngoài ác ma thành, xuân đức vốn đang mượn nhờ sức mạnh của “hệ thống phụ trợ” hấp thu sinh mệnh tinh hoa cùng sinh hồn để lớn mạnh bản thân thì đột nhiên dừng lại. nếu lúc này có ai ở gần sẽ nhìn thấy nét mặt xuân đức đang liên tục biến đổi.
biểu cảm trên mặt của hắn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là hoài nghi. lúc này đây xuân đức đang cùng với người thần bí cùng nhau trao đổi.
xuân đức nghi hoặc hỏi:
“ý của đại nhân là muốn bản thân tự mình phong ấn lại toàn bộ những ký ức trước kia, chỉ để lại một bộ phận ký ức của dực đức. nhưng làm như vậy để làm gì thưa đại nhân, người có thể nói rõ cho ta biết được hay không?”
người thần bí nghe vậy thì nói:
“cái này liên quan đến tương lai sau này, người bây giờ có ký ức nhưng đó chỉ là phần kết quả mà không phải trải nghiệm, muốn cảm ngộ đầy đủ là phải trải qua. ta nói như vậy có lẽ ngươi hiểu rồi. chỉ có làm như vậy thì sau này ngươi cùng chủ hồn dung hợp làm một thể thì mới có thể đạt tới cảnh tới thập toàn thập mỹ được. sau này đột phá cảnh giới mới không gặp phải bình cảnh.”
xuân đức nghe vậy thì hiểu ra, hắn lúc này cười nói:
“cảm ơn đại nhân đã giải thích, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, với cũng không phải là chuyện gì xấu. nhưng mà đại nhân, nếu như ta phong ấn lại thì sẽ mất đi kinh nghiệm chiến đấu tới lúc đó nên làm thế nào?”
người thần bí nghe vậy thì cười nhạt nói:
“ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này thì có gì nguy hiểm đâu mà phải lo chứ, người thích thì tu luyện, không thích thì thôi, cái này tùy ngươi. chỉ cần cảm ngộ là đủ. ta có biện pháp để ngươi bỏ qua những cảnh giới cấp thấp này quá độ lên cảnh giới cao hơn rất nhiều.”
xuân đức nghe vậy thì chỉ cười, không biết nói gì hơn. vị đại nhân vật kia muốn làm cái gì hắn cũng không rõ ràng lắm, có điều hắn biết mọi thứ đều chỉ tốt cho hắn mà thôi.
nhẹ gật đầu xuân đức nói:
“ta hiểu rồi.”
tiếp đó xuân đức bắt đầu phong ấn từng phần ký ức khác, chỉ để lại ký ức của dực đức trải qua mà thôi. ngay khi mất đi phần ký ức kia, xuân đức lúc này cả người liền giống như biến thành một người khác vậy. cả người tràn ra một cổ khí tức thanh xuân, trên người mất đi phần khí chất trầm ổn lúc trước.
…..
Sau khi đã phong ấn lại ký ức thì xuân đức trở nên manh manh, hắn lúc này nói ra một câu rất mang theo tính chất thời đại:
“lúc trước nói tới đâu rồi nhỉ? à, đúng rồi. ngươi đang giải thích cho ta con đường tu luyện, ngươi lúc trước đang nói dở việc vì sao con đường này lại là còn đường không có lối về.”
Nghe xuân đức nói thế, hệ thống phụ trợ có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó nó nói:
"bước trên con đường này rồi thì khó quay đầu lại lắm, ở trong cái thế giới này người ta giết người đơn giản chỉ vì thích làm vậy mà thôi, nếu như chúng ta thực lực kém thì cả ngày sẽ bị áp bách, đuổi giết, hai chúng ta nếu trốn đi thì cũng có thể nhưng chẳng qua là một thời gian thôi, rồi những kẻ thù của ta cũng rất nhanh sẽ tìm đến, nếu như không may rơi vào trong tay bọn hắn may mắn sống thì cũng cả đời bị giam cầm và hành hạ. ở cái thế giới này, tinh vực này , hay cả cái hằng vực này cũng vậy, khôn sống bống chết, không có sức mạnh bảo vệ bản thân thì chỉ có con đường bị người ta làm thành đồ ăn mà thôi.”
Dừng lại một chút hệ thống phụ trợ lại nói tiếp:
"nói thật, ước mơ sống một cuộc đời bình an của ngươi không phải là không thể, nhưng điều kiện đầu tiên là phải có sức mạnh duy trì cái ước mơ đó, nói cho cùng số mạng hai chúng ta là một rồi, ngươi hay ta bây giờ cũng chỉ có thể vừa ẩn nấp, vừa tăng lực lượng lên, đợi ta lên cấp ba thì có thể an toàn hơn rất nhiều, đến lúc đó hành động có thể tùy tiện.”
Nghe xong hệ thống phụ trợ giải thích về thế giới tu chân thì xuân đức có chút chán phát chán nói :
"lại đi giết người, lại cướp đoạt tài nguyên, lại mạnh hơn rồi lại đắc tội với người, bị người truy sát, lại trốn tránh. ngươi cảm thấy có mệt không? ngươi sống hàng triệu năm chẳng lẽ chưa thấy đủ, ta sống hai kiếp mới có tuổi đây, mà còn thấy dài nữa là. theo ta thấy thích làm gì thì làm, sống ngày nào cho ra ngày đó. nhưng...”
nói tới đây thì xuân đức dừng lại, sau đó hắn thay đổi một cái thái độ, hắn cười nói:
"nhưng bây giờ ta có ngươi, cũng coi như có một người thân trên cái thế giới này rồi, đôi khi người ta cố gắng vì người bên cạnh mà thôi. vì an toàn của ngươi ta sẽ nghe ngươi.ngươi có lẽ thấy lời nói của ta rất mâu thuẫn, một đường là khuyên ngươi sống phóng khoáng thích làm gì thì làm, nhưng lại nghe lời ngươi nói phải sống thu liễm cho tới khi mạnh hơn ... cái này ngươi cũng đừng tìm cách lý giải làm gì cho mệt, con người là sinh vật kỳ lạ vậy đấy.”
Hệ thống phụ trợ yên lặng một lúc giống như lâm vào trầm tư, mãi sau mới lên tiếng:
"ta hiểu mà. ngươi nói cũng rất có lý , bây giờ cố gắng qua thời gian khó khăn này, không bao lâu nữa chúng ta lại có một con đường khác sáng hơn để đi. được rồi chuyện sau này thì sau này tính tiếp, còn bây giờ có chuyện quan trọng hơn phải làm đây.”
Xuân đức có phần nghi hoặc hỏi:
" chuyện gì?"
Hệ thống phụ trợ nói:
"thể chất người tương đối đặc biệt, nó không thể tu luyện theo cách bình thường đã đành, lúc này dùng phương pháp thâu sinh cũng gặp phải khó khăn. ngươi nếu muốn tấn cấp nhanh thì phải cần số lượng sinh mệnh tinh hoa cùng sinh hồn lớn rất nhiều. nhưng bù lại thân thể cùng hồn phách của ngươi cũng vượt xa người có cùng cảnh giới."
Xuân đức lúc này tò mò hỏi:
“ta hiện tại cảnh giới gì vậy?”
Hệ thống phụ trợ nói:
“không quá rõ ràng, có điều đang còn rất thấp, so với đám cặn bã xung quanh đây cũng chỉ cao hơn một chút. bọn hắn là con kiến ngươi là con kiến càng.”
xuân đức nghe vậy thì khóe mắt giật giật, hắn lúc này nói:
“không cần phải đã kích ta vậy chứ.”
hệ thống phụ trợ nói:
“cái này là sự thật, sự thật thường đau lòng. mà thôi ta quay trở về đây. dạo này đang xây dựng lại không gian bên trong. nếu không có việc gì thì đừng gọi ta.”
xuân đức nghe vậy thì nói:
“ừ, đi đi.”
lúc hai người chia tay cũng là lúc xuân đức hấp thu xong hết thảy sinh mệnh tinh hóa cùng sinh hồn bên trên chiến trường.
xuân đức mở mắt ra, nhìn qua trên mặt đất vô số hai cốt nằm ngổn ngang thì hắn khẽ phất tay một cái, một cần gió lốc mang theo cát bụi thổi qua chôn vùi đi mọi thứ. nếu ai không biết chuyện sẽ không cho rằng nơi đây vừa mới xảy ra một trận đồ sát đâu.
chẳng phải vậy mà mấy tên đến sau, nhìn thấy mọi người cứ nhìn về phía bên này thì không khỏi hoài nghi, một đám rối rít đi hỏi thăm là có chuyện gì. không biết còn tốt, vừa biết bọn họ liền được một trận sợ run.
xuân đức cũng không có biết những người khác suy nghĩ như thế nào, hắn lúc này mang theo mọi người vào trong thành xong thì liền triệu tập người, chuẩn bị tới thái nhất tông.
nếu như là trước kia xuân đức sẽ không làm như vậy, nhưng lúc này hầu kết các ký ức đều biến mất, lấy tâm tính của một đứa trẻ chưa đủ mười tám thì việc ăn miếng trả miếng, đi tìm thái nhất tông báo thù cũng không phải sự tình gì đáng kinh ngạc.
(..)
Mời đọc stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào