Huyết Lệ Trần Gian

chương 120: người có còn xem ta là nghĩa tử không

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trường Hạ tỉnh lại từ vùng bóng tối vô tận đã là giờ Thân, khung cảnh lạ lẫm hiện ra trước mắt khiến hắn khó phản ứng được bản thân đang ở nơi nào.

Trường Hạ nằm trên giường nhìn trần nhà giây lát mới chậm rãi ngồi dậy xoa xoa phần gáy đang đau nhức không ngừng, một chút ký ức mơ hồ hiện rõ trong đầu hắn kèm theo là một câu nói "nghĩa phụ xin lỗi vì đã thất hứa.".

Trái tim của Trường Hạ lúc này chợt thắt chặt, treo trên biển lửa nóng, hắn đứng dậy rời khỏi phòng muốn nhanh chóng đi tìm đối phương.

Một bước, hai bước rồi ba bước cứ liên tục nhưng sau đó hắn đột nhiên ngừng bước.

Trước mặt Trường Hạ là khuôn mặt hiền từ của đại sư Bạch Tâm, đối phương chấp tay chậm rãi đi đến trước mặt hắn nói:"A di đà phật, thí chủ không cần phải đi tìm đại nhân.

Ngài ấy sớm đã rời đi rồi."

"Đại sư có biết nghĩa phụ của ta hiện tại đang ở nơi đâu không?", Trường Hạ ngạc nhiên trước lời nói của Bạch Tâm, hắn đương nhiên không dám chấp nhận sự thật này.

Không dám tin rằng người nghĩa phụ mà hắn yêu thương nhất, thế mà bỏ rơi Trường Hạ hắn ở nơi này.

Rốt cuộc vì cái gì mà y lại làm ra những chuyện như vậy với hắn?

Dòng suy nghĩ đó của hắn chợt bị hành động của người trước mặt cắt đứt, Bạch Tâm im lặng lấy bức phong thư từ trong tay áo ra, đưa về phía Trường Hạ.

Ánh mắt của hắn lúc này ngừng lại trên bức phong trong tay Bạch Tâm, Trường Hạ chần chừ giây lát mới chậm rãi vươn tay chạm đến bức phong thư.

Không hiểu vì chuyện gì, Trường Hạ bỗng nhiên cảm nhận được sự run rẩy khó tả phát ra từ cơ thể của bản thân hắn khi nhìn thấy bức phong thư trong tay, có lẽ Trường Hạ hắn đang cầu mong nội dung trong bức phong thư này là một chuyện tốt.

Nhưng ông trời nào cho hắn được như ý, quả nhiên hy vọng nhỏ bé của Trường Hạ lập tức dập tắt khi mở bức phong thư.

Nội dung bên trong bức phong không mấy là chuyện tốt, những nét chữ ngay thẳng trên giấy như một nhát dao đâm xé lòng Trường Hạ.

Đôi mắt đen của hắn chứa nửa đau đớn và nửa hận thù khi đọc nội dung trong bức phong thư nhưng bao nhiêu cảm xúc đó lại một lần nữa bị sự hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng trong lòng hắn đè xuống.

Trường Hạ điều chỉnh cảm xúc ngước nhìn người trước mặt hỏi:"Đại sư có thể cho ta biết, khi nào nghĩa phụ mới trở về tìm ta?"

Bạch Tâm im lặng lắc đầu không đáp nhưng đó lại là câu trả lời cho câu hỏi của đối phương.

Mắt thấy cái lắc đầu không đáp của vị đại sư trước mặt, Trường Hạ đương nhiên không tin câu trả lời đó của Bạch Tâm ngược lại hắn nở nụ cười nhẹ nhàng cố gắng che giấu sự run rẩy trong lòng, nói rằng:"Có phải… đại sư hiểu lầm chuyện gì đó không? Nghĩa phụ của ta… nhất định sẽ đến tìm Trường Hạ ta.

Người sẽ không bao giờ bỏ rơi ta…!"

Một câu "nghĩa phụ", hai câu cũng là "nghĩa phụ", trái tim của Bạch Tâm nhường như đã cảm nhận được cảm xúc trong lòng Trường Hạ.

Cảm xúc đau khổ khi người bên cạnh rời đi không nói một lời, đối phương cố gắng đè nén và thay thế bởi sự hy vọng nhỏ nhoi đặt trên người mang danh "nghĩa phụ" này, tựa hồ như đối phương không muốn chấp nhận sự thật này.

Càng muốn biến nó thành sự dối lòng nhưng cuối cùng thì sự thật vẫn là sự thật, hắn không thể nói ra những lời dối lòng.

Bạch Tâm nghĩ đến đây liền thở dài cất lời:"Có lẽ ngài ấy sẽ không bao giờ trở lại!"

"Tại sao chứ? Rốt cuộc vì chuyện gì mà không trở lại nơi này tìm ta?", cảm xúc Trường Hạ chợt bùng nổ, ánh mắt của hắn ngập tràn sự hận thù nhìn Bạch Tâm.

Nhưng đối phương giả vờ như không thấy cảm xúc đó, khuôn mặt hiền từ chỉ chứa một cảm xúc của thường ngày.

Bạch Tâm chấp tay nói:"A di đà phật, cuộc chiến này sớm đã định trước trong cuộc đời đại nhân.

Nếu may mắn thì có sống sót trở về nhưng có lẽ đó chỉ là ảo tưởng.

Bởi vì hiện tại ngài ấy không có cơ hội để dành chiến thắng."

"Không… không thể nào! Nhất định… nhất định là ngài nói dối.

Nghĩa phụ của ta rất mạnh, người nhất định sẽ không sao.

Nghĩa phụ nhất định sẽ trở lại tìm ta, nhất định sẽ trở lại tìm A Hạ của người.", Trường Hạ mang cảm xúc đau đớn tận đáy lòng vì không chấp nhận sự thật này đến mức không ổn định tinh thần để bản thân rơi vào trạng thái như bây giờ.

Bạch Tâm bước lên muốn an ủi dỗ dành đối phương thì Trường Hạ chợt nắm lấy đôi tay hắn như phát điên mà không ngừng run rẩy hỏi:"Đại sư… ngài mau nói đi.

Nghĩa phụ… nhất định sẽ không sao phải không? Nghĩa phụ sẽ trở về tìm ta."

Đáp lại lời nói của Trường Hạ là cái lắc đầu cùng với một tiếng thở dài của Bạch Tâm, đồng tử của Trường Hạ chợt co lại khi nhìn thấy câu trả lời ấy.

Đôi tay hắn nắm lấy đối phương dần dần buông lỏng, Trường Hạ đã triệt để sụp đổ trước sự thật này.

Nghĩa phụ mà hắn yêu thương nhất, cuối cùng rời bỏ Trường Hạ hắn.

Y giấu mọi chuyện với hắn rồi rời đi một mình.

Tại sao chứ? Tại sao lại đối xử với Trường Hạ hắn như vậy?

Trường Hạ trầm mặc mang cảm xúc đau đớn đi lướt người Bạch Tâm nhưng vị đại sư ấy nhường như không có ý muốn ngăn cản chỉ đứng lặng người, hắn xoay người hướng mắt nhìn bóng người Trường Hạ ở phía xa đang dần khuất đi.

Trong lòng Bạch Tâm như thể biết rằng đối phương sẽ không rời khỏi nơi này cho nên mới không có ý định ngăn cản người ở lại.

Bầu trời xanh thẫm cùng đám mây trắng xóa của ban nãy đã không còn, thay vào đó là những đám mây đen lớn cùng với vô số hạt mưa trong suốt nặng nề rơi xuống.

Trường Hạ mang tâm trạng đau khổ nắm chặt bức phong thư trong tay chạy đến một nơi vắng vẻ.

Vành mắt của hắn dần dần đỏ lên sau đó là tiếng khóc đau đớn vang thấu trời, Trường Hạ một mình đứng dưới cơn mưa khóc, giọng nói mang sự đau đớn lớn tiếng trách mắng người nọ:

"Thẩm Hy Nguyệt, ngươi từng nói là sẽ không giấu ta chuyện gì mà! Tại sao lại giấu ta nhiều chuyện như vậy? Tại sao chứ? Vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?", đáp lại câu nói của Trường Hạ chỉ là những giọt mưa lạnh lẽo cùng âm thanh của những tia sét từ đám mây đen.

Trái tim của hắn lúc này thật sự rất đau, người nghĩa phụ "Thẩm Hy Nguyệt" này luôn là người mà hắn yêu thương thế vậy mà đối phương lại lừa dối Trường Hạ hắn.

Trường Hạ đau khổ đến mức không còn sức lực liền ngã quỵ xuống, hắn nằm trên mặt đất nhìn đám mây đen lớn đang không ngừng rơi những hạt mưa, bức phong thư trong tay Trường Hạ đã ướt gần một nửa trong cơn mưa này, nhưng điều đó có là gì khi bản thân hắn nhớ đến nội dung trong bức phong thư, đau khổ càng thêm đau.

Trường Hạ cất lời tựa như câu nói đó dành cho y nhưng đáng tiếc người không có ở nơi đây làm sao trả lời, hắn nói rằng:”Rốt cuộc ngươi có xem ta là nghĩa tử không?”

Trường Hạ chậm rãi dùng bàn tay phải che đi đôi mắt đỏ hoe, hắn nằm trên mặt đất đã sớm không có ý định ngồi dậy chỉ muốn giữ nguyên tư thế như này để những hạt mưa mang sự lạnh lẽo làm trôi đi nỗi đau trong lòng bản thân.

Nhưng những hạt mưa cứ rơi mãi không ngừng, Trường Hạ tựa như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, hắn nằm trên mặt đất một lúc lâu thì đã ngất đi dưới cơn mưa.

Vốn tưởng hắn sẽ chết dưới sự lạnh lẽo của cơn mưa cùng với nỗi tuyệt vọng trong lòng nhưng có lẽ do mệnh Trường Hạ may mắn, Ngô Thanh cầm chiếc ô cùng Lăng Tiêu đi tìm hắn khi biết tin thông qua lời Bạch Tâm.

Quả nhiên là không phụ lòng tìm kiếm của hai người họ, thân ảnh Trường Hạ ngất xỉu nằm trên mặt đất dưới cơn mưa lớn liền đập vào mắt cả hai, Ngô Thanh và Lăng Tiêu đều mang cảm xúc lo lắng nhanh chóng chạy đến đỡ người dậy.

Lúc này, bức phong thư ướt nhẹp trong tay Trường Hạ chợt rơi xuống, ánh mắt tinh tường của Ngô Thanh lập tức phát hiện ra nguyên nhân đối phương lại thành ra như vậy.

Hắn dời ánh mắt sang người bên cạnh, tay cầm ô che mưa cho Lăng Tiêu đang cõng Trường Hạ trực tiếp nói cho người bên cạnh biết:"A Tiêu, đối phương thành ra như thế này là do không chấp nhận được sự thật về Thẩm Hy.

Ngươi nghĩ chúng ta có thể giữ được người ở lại nơi này không?"

"Chuyện này, ta cũng không biết chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Dù sao mọi chuyện cũng đã biết, thiết nghĩ đối phương sẽ không có ý định rời đi với lại còn có đại sư Bạch Tâm giúp đỡ hai chúng ta.

Có lẽ người nhất định sẽ không rời khỏi nơi này.", Lăng Tiêu cõng Trường Hạ dưới cơn mưa vừa đi vừa nói ra những thứ mà hắn đoán được cho Ngô Thanh nghe.

Người bên cạnh cảm thấy lời nói của Lăng Tiêu hắn có lý cũng chả mấy phản đối sau đó Ngô Thanh liền nhanh chóng chuyển chủ đề nói:"A Tiêu, ngươi có nghĩ như ta không? Thẩm Hy sẽ không sao chứ?"

"Chuyện này, ta có nghe đại sư Bạch Tâm nói qua.

Bản thân Thẩm Hy khó có thể sống sót, nếu phong ấn trong người y được phá bỏ cộng thêm sức mạnh hiện tại có khả năng chiến thắng nhưng ngươi cũng biết rồi đó.

Cơ thể của Thẩm Hy nào chịu nổi một nguồn sức mạnh lớn như vậy, chưa kể đến chuyện trong người y hiện đang có hai loại độc dược đang ngủ say.

Trong trận chiến đó, nếu y không may kích động đến độc dược, ta cũng không dám nghĩ Thẩm Hy sẽ chịu nổi.", Lăng Tiêu nói đến đây chợt thở dài vì cuộc đời sóng gió của Thẩm Thần kèm theo là sự thương xót cho y, vì tất cả mọi thứ mà phải hy sinh bản thân.

Lăng Tiêu hắn thật sự muốn biết, người như Thẩm Thần vì sao lại chịu nhiều cực khổ như vậy.

Lúc này, lời nói của Ngô Thanh vang lên lập tức kéo Lăng Tiêu trở về thực tại, người bên cạnh nói rằng:"Ta biết, nhưng Ngô Thanh ta chỉ mong Thẩm Hy có thể sống sót mà trở về.

Bởi vì vẫn còn có người chờ y trở về.", Lăng Tiêu gật đầu nói "đúng vậy" trước lời nói của người bên cạnh.

Cả hai người họ đều biết người đó là ai và hiện tại đối phương lại đang ở trên vai Lăng Tiêu.

Sau đó, Lăng Tiêu cùng Ngô Thanh đưa Trường Hạ đang ngất xỉu trở về chùa Âm Đô..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio