Huyết Long Công Tử

quyển 2 chương 91: vu cáo (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau một hồi thì quân lính và người hầu cũng thu dọn sạch sẽ xung quanh đại sảnh, dùng hương thơm nhưng mùi máu tanh và những hình ảnh vẫn còn lưu lại xung quanh. Ngoài cửa lúc này có bốn thân ảnh chạy vô, hai trong số đó là Mã Siêu với Mã Vân, còn hai thân ảnh còn lại là một trai một gái. Trai là nhị hoàng tử Long Phong mới gặp sáng nay, còn người con gái thì không quen, nhưng nhìn cũng tàm tạm, đó là Long Phong nghĩ.

Mã Vân chạy thẳng vô rồi hỏi:” Phụ thân người không sao chứ?”, Mã Siêu đứng kế bên nhưng cũng cùng một câu hỏi, Mã Đằng ngoài mặt im lặng, hung dữ nhưng trong nội tâm của hắn lúc này rất rất rất vui,:” Ta không sao, ai cho các con chạy vô đây hả….”

“ Không sao đâu, Mã tướng quân, hai đứa nó lo cho ngài mà…” Xuất Vũ giả lên tiếng, cười nói rồi lo mà đối phó với hai người bên này. Còn Bàn La và La Triều thì đang kiếm tra cho hai vị thái tử. Khoảng một lúc sau, một tên lính chạy vào, thì thầm vào tai tên Hoàng Đế. Sau đó hắn liền lên tiếng:” Các vị, người của ta đã tra hỏi được bọn họ là từ đâu rồi?”

“ Từ đâu, đám người nào chán sống mà dám ám sát chúng ta. “ La Hận la lớn mà hỏi, hắn lúc này rất tức giận, bị người ta chơi thế này. Tên Hoàng Đế nghe xong thì nhép miệng cười,:” Là người của bên Kim Triều phái ra, bọn ta còn tìm được một lệnh bài của Cấm Vệ Quân bên Kim Triều đế quốc…”

“ Cái gì, là bọn Kim Triều à,... thật không ngờ lại dám ám sát ta,... được, lần này bọn ta sẽ cho bọn họ biết tay….” La Hận giận giữ mà la lên, tên thái tử La Hán kế bên thì lúc này lên tiếng:” Bàn lão, ngài có vấn đề thắc mắc à?”.

Mọi người theo tiếng nói của La Hán quay về nhìn Bàn Thắng, ngay cả Bàn Nhược cũng nhìn về gia gia hắn, lúc này lão lên tiếng:” Thật ra không cần ta phải giải thích, để Mã tướng quân giải thích đi, phải dễ hơn không nào?”

Mã Đằng nghe xong thì nghĩ thầm trong lòng:” Quả nhiên là một lão hồ ly,...”, sau đó chắp tay mà nói: Hoàng thượng, thần thấy có một số nghi vấn chưa rõ là người nào làm, mong Hoàng Thượng không nên kết nhanh quá….”

“ Ồ chẳng lẽ khanh thấy được gì à, nói đi ta cũng muốn biết được sự thật…” tên hoàng đế giả mạo ngoài mặt thì nói vô tư, nhưng trong lòng đang chửi gào lên, tức giận, xém tí nữa là có một người tham gia.

“ Việc này thì để thuộc hạ của thần giải thích rõ hơn, Điền Phong, ngươi nói đi….” Mã Đằng quay lại nhìn Điền Phong mà nói. Nghe thấy tướng quân kêu chính mình thì Điền Phong bước lên và nói

“ Bẩm Hoàng thượng, bẩm các vị sứ giả, thật ra chuyện này cũng có khá nhiều nghi vấn!”

“ Các thứ nhất cũng là cái đơn giản nhất là tại sao lại có lệnh bài quan trọng có thể vạch trần chính mình lại nằm trong người khi đi ám sát một nhân vật quan trọng và có quyền thế như thế, chẳng khác nào tự đi tìm đường chết!”

“ Có lẽ là bọn họ quên hoặc là đem theo để phòng ngừa…” La Hận lúc này la lên mà hỏi

“ La lão tiên sinh, nếu thế thì bọn này càng không thể nào là người của Kin Triều. Căn bản nhất khi đi ám sát là tuyệt đối không được đem theo cái gì có thể nói lên thân phận của mình. “, nghe Điền Phong nói La Hận im lặng, rồi gật đầu

“ Vậy còn những lí do khác?” Bàn Thắng nhìn Điền Phong mà hỏi

“ Nhưng cái còn lại hãy để cho Giao Phong nói, vì hắn cũng không rõ những tình huống còn lại trong lúc đánh nhau…” Điền Phong dừng lại một chút rồi tính nói thì Mã Đằng chen vào, rồi đẩy trách nhiệm qua cho Long Phong. Còn Long Phong lúc này đang chửi thầm tên tướng quân Mã Đằng.

Sau đó bước lên thay Điền Phong mà nói:” Điểm tiếp theo chính là mục tiêu.”

“ Mục tiêu?” Mọi người ở đây đều đồng thanh mà thắc mắc, rồi sau đó nhìn về Long Phong, Mã Vân lên tiếng đi lại hối thúc hắn:” Ngươi nói mau đi, ta rất tò mò…”, Long Phong nhìn bà cô không kiến nhẫn này lắc đầu rồi tiếp tục lên tiếng:

“ Giống như mọi người có mặt ở đây lúc vụ ám sát có thể thấy được, khi bọn họ tràn vào thì mục tiêu là người nào?” Long Phong không vội mà nói bằng một câu hỏi

“ Lúc bọn họ vô thì…., thì mục tiêu là ta và La lão…, chẳng lẽ ngươi nói….” Bàn Thắng liền lẩm bẩm suy nghĩ mà trả lời rồi giật mình la lên

“ Đúng vậy, mục tiêu ám sát của bọn họ không phải là Hoàng Thượng hay là tướng quân, cũng không phải là tập kích bình thường, mà mục tiêu chính của bọn người sát thủ này là sứ giả của Bàn La và La Triều, rồi sau đó giá hoạ cho Kim Triều, nghe mâu thuẫn giữa tứ đại đế quốc, rồi sẽ có một trận đánh không thể tránh…..”

“ Thật không ngờ người sắp xếp vụ ám sát này tính toán cũng kĩ ghê, chỉ một chút nữa thôi thì chiến tranh giữa tứ đại đế quốc sẽ diễn ra…, vậy ngươi còn nghi ngờ nào nữa không?” Bàn Thắng vuốt râu là nói, rồi quay lại Long Phong mà hỏi

“ Điểm thứ ba cũng là điểm nghi ngờ cuối cùng chính là lúc ra tay, bọn họ xông thẳng tới căn phòng này mà không cần phải suy đoán. “

“ Ý ngươi là sao, mau nói coi “ La Hận tức giận mà la lên, Long Phong cũng chả quan tâm tới lão giở hơi đó, chỉ hỏi tên Hoàng Thượng giả mạo:” Hoàng thượng, có phải ngoài căn phòng này ra, còn khoảng vài phòng dự bị đúng không?”

“ Đúng, bộ nó có liên quan gì à?”

“ Thật ra mấu chốt chính là nó, đó là bọn sát thủ có thể biết được rõ căn phòng này chính là nơi họp, chứ không phải những căn phòng khác. Chứng tỏ là bọn sát thủ đã đứng kế bên mà quan sát chúng ta vào căn phòng nào, rồi ra tay……, chứng tỏ chúng ta có nội gián…” Long Phong vừa nói xong tất cả đều xanh mặt, sau đó nhìn nhau, người nhìn người.

“ Là kẻ nào dám phá hoại tình cảm của ta với Kim Triều hả, nè Hoàng Thượng, cuộc chiến của ngài với Kim Triều ta đứng ở ngoài cuộc, không tham gia, không tham gia….” La Hận ngồi xuống là kể rể rồi nói, còn tên thái tử của mỗi nước như đã quen, chỉ che miệng cười

Bàn Thắng lúc này bó tay với lão già La Hận, hắn lắc đầu rồi nói:” Bàn La đế quốc chúng ta cũng không xem vào, cuộc chiến lần này chúng ta sẽ đứng ở ngoài…”

Tên Xuất Vũ giả mạo tức giận nắm chặt tay, mặt ngoài vẫn cười và bình thường, nhưng lúc này hắn rất tức giận, một hồi sau hắn nuốt vào rồi nói:” Hai vị sứ giả nói thế thì ta cũng yên tâm rồi, mà thôi ngày mai chúng ta sẽ bàn tiếp. Các vị đi đường xa nên chắc mệt rồi,... người đâu dẫn các vị sứ giả về phòng….”

Một đám nô tì đi vào, hướng dẫn cho nhóm người bên Bàn La và La Triều đi theo hướng phòng trong cung. Còn Long Phong thì cáo lui theo Mã Đằng, đi hướng về Mã phủ. Lúc này chỉ còn lại tên Hoàng Thượng, hắn từng bước đi vào trong, sau đó lập tức một quyền lên tường, rồi nói thầm:” Tên Mã tướng quân chết tiệt, dám phá hỏng kế hoạch của ta, được ngươi cứ đợi đấy, ta sẽ cho Mã phủ biến mất….”

Còn nhóm Long Phong lúc này đang trên xe ngựa, lúc này Mã Đằng đang ngồi chung với Điền Phong và Long Phong, một hồi sau Mã Đằng lên tiếng:” Có phải ngươi đã biết có sát thủ đúng không?”

“ Mã tướng quân đoán đúng rồi, đúng là thuộc hạ có cảm nhận được sát khí hiện lên, nhưng không dám chắc là ai phái ra nên vì để giữ mạng nhỏ nên mới không nói…” Long Phong thấy Mã Đằng nhìn về mình mà nói, cười lắc đầu trả lời

“ Cũng đúng, nếu là ta thì ta cũng sẽ làm thế, tin người không bằng tin chính mình, hôm nay biểu hiện của ngươi rất tốt, ta quả nhiên không chọn nhầm người” Mã Đằng nói rồi cười to lên, vỗ vai Long Phong, khiến hắn bị sặc, Điền Phong ngồi kế bên thì cười thầm, cứ như thế đoàn xe hai chiếc, một chiếc thì phát ra tiếng cười không ngớt cả chặng đường…..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio