Quyền Chương : Săn Ma Thú ()
Sáng ngày hôm sau, Long Phong đang đứng trước cửa phòng, lúc này mọi người đang tiễn hắn, đương nhiên mẫu thân hắn cứ dặn là cẩn thận này nọ, sau một hồi Long Phong cũng lên tiếng: “ Gia Gia chuyến này con đi là bí mật, tuyệt đối đừng nói cho ai"
“ Ta biết rồi, cháu cẩn thận, có gì thì cứ chạy về đây “ Long lão nói
“ Còn các ngươi, ở nhà phải chăm chỉ tập luyện nghe chưa, đừng làm ta thất vọng" Long Phong quay qua đám người hầu nói
“ Vâng thưa thiếu gia “
“ Mẫu thân, con đi đây, tháng sau sẽ gặp lại người.” Long Phong vái đầu nói
Mẫu thân hắn chỉ ôm hắn một cái, rồi nhìn và gật đầu, Long Phong thấy thế cười một tiếng, rồi chạy theo cửa sau mà lén ra thành. Chuyến lần này Long Phong đi một mình, không hề có ai biết, cho nên không có ai đi theo. Một hồi sau, Long Phong cũng ra thành được, quay đầu lại nhìn rồi nói thầm:” Kim La thành, tháng nữa ta sẽ quay về.”, nói xong rồi cũng bước đi theo dòng người, mục tiêu lần này là Rừng Tiên Tí, trước đó hắn sẽ nghĩ ngơi ở một trấn gần đó.
Lúc này Long lão lên tiếng:” Nó đi rồi, tháng nữa thằng nhóc đó sẽ cho chúng ta càng nhiều bất ngờ hơn.”, cười rồi bước đi, những người khác cũng việc ai nấy làm, nhưng bọn họ tự nhủ không làm cho Long Phong thất vọng.
Còn Long Phong lúc này ra khỏi thành, kiếm chỗ mua một con ngựa rồi bắt đầu cuộc hành trình ngắn hạn của hắn. Rừng Tiên Tí nằm ở phía Bắc của Kim La thành, kế bên nó là trấn Kim Ti, với số người sống khá đông, và có rất nhiều dong binh hội, chủ yếu là áp tải hàng hoá hoặc săn giết ma thú.
Lúc này Long Phong đang chạy tới giữa đường, lúc này hắn dừng lại để nghĩ ngơi, uống trà. Người hắn mặc lúc này chỉ một bộ đồ rẻ tiền, hơn nữa cao gần m, nên ai cũng nghỉ chỉ là một người đi thám hiểm. Lúc này Long Phong quan sát xung quanh, nghe người khác bàn tán,
“ Ê Ê, ngươi biết gì không, hình như rừng Tiên Tí hình như bị ma ám, người dong binh chỉ có vô, không có ra”
“ Ừ ta cũng nghe nói thế, ta nghe có một người may mắn chạy ra, người hắn bê bét máu me, tay thì cụt hai bên, chân thì như một cụ già, trước khi hắn chết nghe nói đâu hắn lẩm bẩm hai từ “ Ma Thú””
“ Nghe nói đâu dong binh hội đang tập hợp để bàn bạc về việc đi vào rừng mà tìm ra nguyên nhân “
“ Hi vọng là được giải quyết đi, không thì chúng ta sẽ sống trong lo sợ vì ma thú chết.”
Hai người đó bàn tán xong cũng bắt đầu dùng bữa, còn Long Phong thì đang uống trà và suy nghĩ về cuộc trò chuyện đó, hắn biết đó chính là hai co ma thú mà hắn muốn tìm, Long Phong thầm nghĩ hắn phải ra tay sớm thôi. Lúc này từ xa có một đoàn người, khá là đông chắc là đang hộ tống ai, một nô tì đi lại xe ngựa, đưa tay vào và đỡ một người con gái ra. Khi nàng bước xuống, khiến cho tất cả người xung quanh lặng im, một vẻ đẹp không tì vết, mái tóc đen huyền, đôi mắt to, lóng lắng, nhu mì, hiền dịu khiến ai cũng muốn ôm nàng vào. Long Phong đương nhiên cũng là ngạc nhiên vì ở nơi này cũng có người đẹp thế, xong hắn cũng quay đầu lại mà dùng bữa. Lúc này tên tiểu nhị chạy lại: “ Mời khách quan ngồi… “ phủ bụi rồi làm động tác mời.
Lúc này tên cầm đầu đội hộ tống nói:” Nè tiểu nhị, đuổi hết tất cả người ở đây, chúng ta bao hết chỗ này ngày hôm nay”, nói xong quăng cho tên tiểu nhị một thỏi vàng, hám tiền nên là đuổi tất cả ra, sau đó tới Long Phong, đương nhiên là Long Phong liền nói:” Ta không thích đi thì sao hả”
“ Ngươi nói cái gì hả” Tên cầm đầu này nóng nảy, còn cô gái kia thì tò mò nhìn Long Phong, vì nếu là người vùng này ai dám nói thế với tên này.
“ Đánh tên tiểu tử này cho ta, quăng hắn ra ngoài”, dứt lời, bốn tên hộ vệ liền bay lên, Long Phong nhìn chỉ là một đám Võ thể mà bát nháo như thế, Long Phong cũng chả thèm nhìn, phát ra khí áp, mấy tên kia liền quỳ xuống, không hề động đậy được.
“Một đám phế vật, y chang chủ nhân chỉ biết sai người” Long Phong tạt một ly trà rồi nói, tên kia nghe xong là tức rồi, nhào vô:” Tiểu tử, ngươi hôm nay chết chắc rồi”. Khi hắn vừa nhào tới, Long Phong lùi lại, chân đạp vô phần cuối ghế, phía trên nảy lên, đụng vào chỗ hiểm của hắn, còn tên kia thì nằm xuống mà ôm, cô tiểu thư kia thì càng tò mò mà nhìn, không dùng chiêu gì mà có thể đánh bại đám này.
“ Ta nói rồi, phế vật là phế vật, chưa học đi đã đòi học chạy” Nói xong lần này tạt nguyên bình trà vào người tên cầm đầu, trả tiền và đi. Lúc này cô tiểu thư kia liền hỏi:” Nè ngươi tên gì?”
Long Phong nhìn cô gái đó nói:” Trước khi hỏi tên, cô nên báo tên mình chứ”
“ Ta tên Lê Thanh Thanh, còn ngươi?” nàng cười nói rồi trả lời
“ Ta tên Phong “ Long Phong nói xong liền bước đi, để lại cô nàng Thanh Thanh cười, còn tên cầm đầu thì đang hận không thể giết Long Phong. Hắn thề nếu có gặp lại thì sẽ xử lí Long Phong. Còn Long Phong thì sau khi có đủ lương thực thì bắt đầu chạy tới hướng rừng Tiên Tí. Mục đích của hắn là thu phụ hai con ma thú đang làm bá chủ ở nơi này, để gia tăng lực lượng bên phe mình. Hai con này đều là lục giai, không biết vì sao lại xuất hiện ở đây, có thế là mới tiến hoá.
Con đầu tiên là Hắc Vân Hổ và con còn lại là Thiên Điêu Ưng, đều là lục giai, Long Phong nghĩ mấy con này dễ dụ hơn là mấy con khác. Cứ như thế một canh giờ sau Long Phong cũng tới nơi, nhưng lại bị người canh gác. Hắn lúc này thả cho con ngựa chạy đi, còn mình thì lẻn đi qua một bên, dùng Di Hinh Hoán Vị bay lên, và đi vào bên trong.
Lúc này Long nhìn rõ được cả khu rừng Tiên Tí này, theo thông tin hắn điều tra thì khu rừng này rộng hơn km, có thể là rộng hơn, ma thú được chia thành nhiều cấp loại, từ nhất cho tới tứ gia, còn ngũ, lục, thất thì đương nhiên là bá chủ một vùng, còn về độ hiếm thì rất cao.
Sau khi quan sát một hồi, Long Phong bắt đầu nhập cuộc điều tra khu rừng, cứ mỗi một đoạn, thì hắn sẽ đánh dấu để tránh bị lạc đường, ngoài ra Long Phong còn dùng một loại dược thủy để đánh tan bay đi mùi nhân loại, khiến cho hắn khó bị ma thú phát hiện. Đây là những điều căn bản khi đi thám hiểm, vì chỉ một bước sai lầm, thì mạng sẽ mất như chơi. Hơn nữa trên đường đi, ngoài tìm tung tích của hai con ma thú đó, Long Phong cũng sẵn tiện tìm thảo dược, rừng rậm của ma thú là một vườn thảo dược, càng khó kiếm thì càng hiếm.
Chạy hết một vòng, cũng đã gần hai canh giờ, ngoài thảo dược, ma tinh thạch của một số ma thú tam gia trở xuống, thì hắn không tìm được bất kì dấu vết nào của hai con ma thú đó, giống như là nó biến mất hoàn toàn. Hắn bắt đầu đi tìm thức ăn như ma thú nhỏ, hoặc là trái cây, một hồi sau cũng chuẩn bị xong, đương nhiên là bày ra kết giới và bắt đầu nướng đồ ăn.
Xung quanh khu rừng bắt đầu chuyển màu, từ sáng cho tới sáng cam, rồi sáng tối đến tối đen như mực, giữa khu rừng có một chấm đỏ, Long Phong đang chăm chú ngồi nướng. Lúc nãy hắn tình cờ bắt được một con heo rừng, là nhất giai ma thú, đương nhiên là không từ chối, làm thịt và nướng lên, nhưng lúc này một đã chuyển thành hai, Bích Long lúc này đã chạy ra ngoài và ngồi kế bên, chăm chú nhìn miếng thịt. Còn Long Phong kiếp thì rất là điệu nghệ vì kí ức kiếp trước đã cho hắn một cơ sở, gia vị, thảo dược được rắc lên một miếng thịt to đùng, da thì bắt đầu vàng đậm, rắc rắc là tiếng nổ của da, thịt bên trong thì trắng nước, mềm, có mỡ từ con ma thú, kếp hợp với gia vị khiến bạn giống như đang ăn gà rán với tương ngọt.
Sau khi làm xong, thì đương nhiên là không khách khí, Bích Long bắt đầu nhào vô ăn, nhưng liền bị phỏng, Long Phong ngồi kế bên thì cười, bắt đầu cắt ra và đưa cho nàng, hắn lúc này như một bảo mẫu, tự nhiên lúc này Long Phong cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn, thì hắn liền quay ra phía sau, thì thấy một con hồ ly màu trắng, nhỏ nhắn giống như cún con, mà nó đang nhìn Long Phong chầm chầm, nhìn miếng thịt thì đúng hơn.
Long Phong cười cười, vẫy tay lại, còn con hồ ly này thì sợ con người, nên không dám tới, nhưng vì mùi thị quá thơm không cưỡng lại được, liền chạy lại và ăn. Long Phong thấy thế vừa xoa đầu và vừa đút nó ăn, con hồ ly thì đang hưởng thụ, như một bà hoàng. Một hồi sau, hai long một thú cũng bắt đầu dùng bữa xong, con hồ ly thì đang nằm trong lòng Long Phong, hưởng thụ ấm áp ngủ, Long Phong cũng thắc mắc hỏi: “ Bích Long, ngươi biết đây là chủng loại hồ ly gì không?”
“Con hồ ly này được gọi là Băng Tuyết Hồ, là chủng loại hồ ly sống ở Băng Cực Lạc Nguyên, một vùng quanh năm chỉ có băng giá để diễn tả, muội còn không biết làm sao nó lại mò tới đây được” Bích Long trả lời rồi cũng thắc mắc
Long Phong thì ngồi mà xoa đầu, lúc này con hồ ly tỉnh lại, thấy ngươi đang vuốt ve là Long Phong, liền nũng nịu vùi đầu vào lòng bàn tay, Bích Long thì cười vì nàng nghĩ bây giờ thiếu gia của mình như một người mẹ, còn Long Phong thì nâng con hồ ly lên liền nói:” Từ nay ta gọi ngươi là tiểu Bạch nha “
“ Kíu…kiúiiiii……” Con hồ ly kêu lên với vẻ mặt vui vẻ, tỏ vẻ đồng ý, Long Phong và Bích Long thì cười, sau đó hai người cũng bắt đầu nghĩ ngơi, và bắt đầu từ nay Long Phong lại có thêm một thành viên mới.