“ Không biết vị công tử muốn hợp tác gì?” Lê gia chủ cẩn thận nhìn Long Phong
“ Con gái của ông có thể giải thích” Long Phong cười nói, sau đó quay qua nhìn tên bị bắt, quắt tay để đem hắn lại. Bên này Lê Thanh Trúc đang giải thích cho phụ thân nàng, còn Long Phong nhìn tên kia nói:” Thế nào, nói cho ta nghe coi ai sai ngươi??”
“ Hừ, đừng hòng ta nói “ Tên kia quay mặt không nói
“ Vậy à” Long Phong cười nói, rồi hắn dang tay ra chụp đầu tên bị bắt đó, bắt đầu nhắm mắt lại rồi nói:” Tâm kĩ, Tâm Động Đọc Hồn “, tên kia hắn bắt đầu la lên, sau đó ngất đi, còn Long Phong lúc này đang xâm nhập vào kia ức của hắn, một hồi sau Long Phong đẩy hắn ra và nói:” Hắn vô dụng rồi, cho hắn biến mất đi”, Thiên Điêu hiểu ý, hắn liền cầm tên đó ra và biến mất. Còn Long Phong thì nhìn qua bên kia rồi nói:” Không biết Lê gia chủ nghĩ sao?”
“ Không biết vị công tử này có thể đổi điều kiện không? Ta Lê Ngâm không bao giờ muốn ép người khác, hơn nữa đây là con gái của ta.” Lê Ngâm Lê gia chủ nói
“ Ngài nói quá rồi, ta có ép đâu, đều là do tiểu thư tự đặt điều kiện, hơn nữa hai bên đều đồng ý và tại hạ đã tới đây, nếu thế thì xin cáo từ “ Long Phong nói xong liền đứng dậy, chuẩn bị đi thì Lê Thanh Thang liền la lên:” Long công tử xin dừng, ta đồng ý với công tử..” còn Lê Ngâm kế bên vô dụng mà ngăn cản, vì hắn biết nếu người trước mặt này có thể cứu gia tộc hắn thì cơn bão này sẽ trôi qua.
“ Được, chúng ta bàn truyện nào, à mà trước tiên Lê thống lĩnh, chừng nào ngài tính từ bỏ Lê gia mà qua làm việc cho ta, hay ngài hứa chỉ là cho vui.” Long Phong quay qua nhìn Lê Cổ nói
“ Ngài là….”, hắn chưa dứt lời Long Phong một chỉ chỉ vào tường, lúc này Lê Cổ quỳ xuống nói:” Thuộc hạ cảm ơn ân nhân, đợi lệnh của ân nhân bắt đầu từ lúc này..”
“ Được rồi, chúng ta bắt đầu vào vụ này thôi. Ta cũng nghe hết câu chuyện rồi, giờ về người trúng độc, ta có thể giải cho, sau đó sẽ giúp ngươi dọn dẹp La gia, đổi lại sự trung thành và vũng mạnh cho Lê gia. Thế nào?” Long Phong nhìn thẳng nói với khí thế đế vương phát ra từ trên người, Lê Ngâm nghe thấy thế liền suy nghĩ vì hắn biết đây là một ván bài định mệnh, hắn mà chọn sai thì từ nay không còn Lê gia. Lúc này hắn ngước đầu nhìn hỏi:” Không biết công tử có thế cho ta ngày suy nghĩ không, ngày mai ta sẽ có câu trả lời “
“ Được, vậy ngày mai ta sẽ qua làm phiền ngài” Long Phong cười nói rồi đứng dậy, và bước ra khỏi phòng. Lúc này Thiên Điêu về, thấy Long Phong đang đi thì bắt đầu bước theo
Sau khi bàn bạc với Lê gia, Long Phong đang ở lại trong Lê phủ trong khi Lê Ngân quyết định. Nếu Long Phong ở tại trường hợp đó thì hắn cũng làm thế, vì cái quyết định này sẽ quyết định vận mệnh của toàn gia tộc.
Long Phong đang được Bích long xoa bóp phía sau, còn hai tên Hắc Vân và Thiên Điêu đang đứng trước cửa canh gác, lúc này Bích long lên tiếng hỏi:” Ủa thiếu gia ngài nghĩ rằng bọn họ có đồng ý không?”
“ Bọn họ không đồng ý thì bọn họ sẽ chết, Lê gia sẽ biến mất. Bọn họ đồng ý tuy rằng bọn họ sẽ trở thành thuộc hạ nhưng ít nhất bọn họ sẽ giữ lại được gia phả của mình. “ Long Phong vừa ăn nho vừa nói
“ Ngoài ra bọn họ sẽ phát dương quang đại Lê gia, khiến họ có thể trở thành một thế gia đương nhiên là bọn họ tất nhiên muốn rồi. Nếu bọn họ không đồng ý cùng lắm ta xử bọn họ trước rồi xử La gia, ta cần là một người mở đường, ta cho bọn họ cơ hội, không biết nắm bắt thì cũng không cần tồn tại. “
“ Vậy ngày mai chúng ta làm gì thiếu gia?” Bích long nghĩ rồi nói
“ Chúng ta ngày mai tham gia lễ hội, nếu đã đến đây rồi thì đi tham quan một lần cái chúng ta chưa biết” Long Phong cười nói, rồi đứng dậy vươn vai, sau đó quay lại ôm Bích long rồi nói:” Đi ngủ thôi, ta mệt rồi!!” Đương nhiên là Long Phong không có ăn, chỉ là ngủ, nhưng không tránh được bóp và núc thôi…….
Lúc này bên thư phong Lê Ngâm đang bàn về vấn đề ngày hôm nay với Lê Cổ và Lê Thanh Thanh, hắn muốn có được người ủng hộ trong quyết định này.
“ Thanh Thanh, con hiểu rõ về vị công tử này không?” Lê Ngâm trầm tư mà hỏi
“ Thưa phụ thân, con chỉ mới gặp vị công tử này ở quán, tình cờ nghe câu truyện, nên con nhìn ngài ấy có cảm giác như ngài ấy có thể cứu chúng ta nên con mời về “ Lê Thanh Thanh không suy nghĩ mà trả lời ( Vì Long Phong vẫn dùng mặt nạ khi tới đây, và chưa hề nói tên)
“ Gia chủ, không biết ta có ta có nói không?” Lê Cổ hỏi
“ Nói đi..”
“ Thuộc hạ nghĩ nếu ngài ấy có thể giúp chúng ta qua nạn này thì có lẽ chúng ta làm thuộc hạ cho ngài ấy cũng không tệ đâu.. vì..” Lê Cổ suy nghĩ một chút rồi nói tiếp
“ Nếu ngài ấy không sợ trong ngũ đại thế gia, hơn nữa dựa theo câu truyện thì ngài ấy chứng tỏ rằng là từ một trong ngũ đại thế gia.. Còn về thế gia nào thì ta không biết.”
Lê Ngâm nghe hai người thân nhất nói thì cũng trầm tư, cũng chả khác là bào, quyền sở hữu chuyển từ La gia sang Long Phong, nhưng tốt hơn là có thể vẫn còn Lê gia, và gia tộc của mình có thể làm bá chủ ở Kim Ti trấn này.
“ Hai người các ngươi lui đi, ta muốn suy nghĩ một chút nữa, ngày mai là một ngày mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt” Lê Ngâm nói
“ Vâng thưa gia chủ/phụ thân “ Hai người nói xong liền lui ra, rồi khéo cửa, Long Ngâm thì đi ra cửa sổ, nhìn lên trời mà mặt mày già hơn rất nhiều.
Sớm ngày mai, Long Phong dậy với một tinh thần sảng khoái, sau đó được Bích long phụ thay đồ, rồi bước ra ngoài phòng, lúc này Long Phong tình cờ chạm Lê Cổ, Lê Cổ thấy là Long Phong liền chào:” Chào ân công, không biết ngài muốn ra phố à?”
“ Đừng hỏi nhiều quá, mà ta chỉ thắc mắc không biết ngài chừng nào dọn đồ bắt đầu đi theo ta đi, hay lời ngài hứa chỉ là lời hứa con nít…” Long Phong cười nói ý trêu chọc
Lê Cổ nghe xong hiểu ý, liền nói:” Bắt đầu từ sau hôm trước thì ta đã là thuộc hạ của ngài,.....” Lê Cổ chưa nói hết,
“ Vậy ta kêu ngươi giết người Lê gia ngươi làm không?” Long Phong chen ngang hỏi
Câu hỏi này khiến Lê Cổ giật mình, im lặng không biết trả lời sau, Long Phong thì cũng lắc đầu nói:” Xem ra ta cũng chả cần giúp gì cái gia tộc này, cái Lê gia này toàn là người hứa suông, thuộc hạ gì mà không làm được thì ngươi nên nghỉ dưỡng lão đi.. “
“ A Bích, chúng ta về, cứ để bọn họ bị La gia diệt đi, phí thời gian ở đây” Nói xong Long Phong liền bước ra ngoài, không thèm ngó lại, lúc này Lê Cổ liền vội nói:” Không đã ân công… ta...ta.. “
“ Ta có thể làm nhưng xin ngài đừng ép…” Hắn nói xong vẫn thấy Long Phong bước đi, lúc này là cửa phủ, hắn vội chạy theo nói:” Khoan ta làm được, ta sẽ làm bất cứ cái gì chỉ cẩn ngài có thể cứu Lê gia..”
Lúc này Long Phong quay lại, nhìn hắn nói:” Ngươi nên biết một con chó không có tư cách cầu xin bất cứ cái gì, nếu chủ nhân nó không cho. Nên ngươi đừng có kiểu đó, bây giờ ngươi là người của ta, thì nên sủa về phía người khác, không phải sủa về ta… Ngươi hiểu không? “
“ Ta cho ngươi thời gian nửa ngày, không suy nghĩ được ý nghĩa của nó thì không cần đợi La gia đâu, Lê gia ta diệt không còn một móng..” Long Phong mặt mặt mày tức giận, chửi to lên rồi bước ra khỏi phòng, để lại Lê Cổ cuối đầu, cho dù bị chửi là chó hắn vẫn bình tĩnh vì hắn đang suy nghĩ về hành động của mình. Lúc này Lê Thanh Thanh bước ra nói:” Lê thúc, ta xin lỗi “
“ Tiểu thư ngài không cần làm thế, vì ta biết sớm hay muộn ân công cũng quay lại và nói thế thôi. Cho dù tiểu thư có dẫn hay không thì cũng như nhau. “ Lê Cổ giật mình rồi cười nói
“ Có thể ta là một kẻ vô ơn thiệt, ta đi suy nghĩ rồi tìm ngài ấy đây. Có lẽ đây là lần cuối ta gọi người một tiếng tiểu thư, xin người bảo trọng, ta cũng đi qua chào gia chủ luôn “ Lê Cổ cuối đầu nói rồi bước đi, vì hắn sợ nếu hắn không đi thì ngài ấy sẽ làm thiệt mất, và hắn sẽ càng không nỡ.
Lê Thang Thanh thì cuối đầu chào Lê Cổ ý như cảm ơn vì những gì hắn làm cho Lê gia, còn Lê Cổ cảm nhận được thì cười rồi lắc bàn tan rồi thẳng lưng mà đi, bỏ hết tất cả phía sau để phục vụ vị chủ nhân mới.
Còn Long Phong lúc này thì trên đường đi tới tửu lâu để dùng bữa sáng,hắn thấy trên đường lúc này những quầy hàng cho lễ hội đã được dọn ra, mỗi cái khác nhau, từ trang trí cho tới cách bày bố, vật phẩm, không ai giống nhau.
Đây là lần đâu tiên Long Phong tham dự một cái lễ hội như thế này, Bích long thì chạy xung quanh mà quan sát, tiểu Bạch thì kêu lên vì đói bụng. Sau đó bọn họ tới nơi, và ăn sáng. Khi Long Phong nhìn thấy bữa sáng thì buồn cười, vì đây là thực đơn Long Phong viết ra cho tửu lâu của mình. Bọn họ vừa ăn vừa quan sát, lúc này ở ngoài có một đám phụ nữ đi tới, khi bọn họ lên trên lầu thì Long Phong quan sát người phụ nữ cầm đầu, và nàng cũng quan sát Long Phong.
Long Phong nhìn ra đây là một trong những dong binh đoàn trưởng, đặc biệt đây là đoàn trưởng của con gái, người này tên là Phất Trần Ly. Lúc này nàng ta cũng đang quan sát Long Phong, trực giác của phụ nữ nói cho nàng biết rằng nàng đã gặp hắn ở đâu, nhưng mà nàng không biết ở đâu và tại sao.
Phất Trần Ly quan sát Long Phong một hồi, một hồi và một hồi, nói chung là từ khi mới vô cho đến khi gọi xong đồ ăn. Long Phong thì đang thắc mắc tại sao cô nàng đó lại nhìn mình như thế, hắn nhớ mình đâu có quen cô nàng đó đâu, chỉ gặp một lần hai hôm trước. Long Phong liền giật mình nghĩ rằng chẳng lẽ cô ta nhận ra hắn là người hai hôm trước.
Long Phong sau đó bắt đầu vội ăn, nhưng lúc này Phất Trần Ly đi qua bàn Long Phong, nàng cầm một ly rượu, ngồi xuống đối diện Long Phong và nói với vẻ phong tình:” Không biết tiểu đệ đệ này mới tới đây à? “
“ Ờ thì ta tới đây tham quan, sao cô không cho à?” Long Phong vẻ ngoài lạnh lùng nói
Phất Trần Ly thấy thế thì cười, nghé qua tai Long Phong nói:” Vậy thì phải cảm ơn tiểu đệ đệ vì ơn cứu mạng rồi, có gì nếu được thì cứ ghé qua chỗ ta tối nay.“ nói xong nàng thổi tai Long Phong một cái rồi bước đi quay trở lại bàn.
Còn Long Phong thì bị thổi vào tay, thì mặt ngơ ra, nhìn cô nàng táo bạo này, Bích long và hai tên Hắc Vân và Thiên Điêu ngồi cười. Với lại theo cách nàng nói thì chắc cô ta đã biết hoặc chỉ là nói thế, nếu tối nay đến thì tự nhận mình là người đó. Một hồi suy nghĩ sau hắn quyết định tối nay tới chỗ cô nàng xem coi nàng ta có âm mưu gì.
Nói xong liền bước ra tửu quán, trước khi đi thì Long Phong nhìn Phất Trần Ly thì thấy nàng ta cười và nháy mắt cái, còn hắn thì cười rồi bước đi.