Từ sau khi đón Lâm Lang về bầu không khí ngột ngạt trên đường đi trong nháy mắt liền chuyển biến, nụ cười trên mặt chủ tử bỗng chốc xuất hiện nhiều hơn, cả người cũng tăng thêm không ít sức sống, hai đại cô nương mỗi ngày đều cười đùa náo loạn ầm ĩ, chơi đùa truy đuổi, trông giống như chim nhỏ sổ lồng, không biết còn tưởng đó là hai khuê mật hiếm khi được ra ngoài cùng nhau đi chơi, cho đến một ngày Thanh Vũ không biết từ đâu bắt được một con thỏ trắng như tuyết, lặng lẽ đặt ở đầu giường mình, bên cạnh còn dùng tờ giấy viết ra ba chữ: "Trác Thanh Vũ" , khiến cho Lâm Lang sau khi mở mắt phát hiện con thỏ gọi là "Trác Thanh Vũ", nhịn không được "xì" một tiếng bật cười, nhanh chóng rửa mặt xong xuôi, ôm thỏ nhỏ đi đến đại sảnh của khách điếm, không nhịn được ở trước mặt mọi người hôn Thanh Vũ một cái, dấu son môi màu đỏ in lên làn da nõn nà đặc biệt gây chú ý, con ngươi của đám tùy tùng và bọn chưởng quỹ tiểu nhị trong khách điếm đều sắp rớt xuống, trong lòng dâng lên một cảm giác kích động không tên.
Nhìn một đám "khán giả" đang ngây ngốc, Thanh Vũ giả vờ trấn tĩnh nhìn Lâm Lang, tỉnh táo nói: "Đang ở trước đám đông, rụt rè một chút đi." Lúc này một thân tính khí tiểu thư của Lâm Lang đều đã trở về, chỉ lo ôm lấy con thỏ nhỏ chơi đùa, cũng không thèm nhìn đến nàng, trong miệng hờn dỗi: "Nàng quản ta làm gì." Mấy chữ này lại như có một luồng ma lực, trêu chọc trong lòng Thanh Vũ như có móng vuốt mèo cào không ngừng quấy phá, một tên tùy tùng đã có tuổi chịu không được kề sát bên tai Thanh Vũ nói: "Đại tiểu thư à, cô nương này thực sự không ra thể thống gì, chuyện này nếu như truyền ra ngoài sau này hai vị sẽ khó lấy được chồng, chi bằng để tiểu nhân thay người truyền lời bảo nàng ta thu liễm một chút nhé?"
Tùy tùng này là tạm thời thuê dọc đường, không biết quan hệ của Thanh Vũ và Lâm Lang đến cùng là gì, còn đang cho rằng nịnh nọt đúng chỗ, chỉ nghe Thanh Vũ một bên uống trà một bên nhàn nhạt hỏi: "Hành lý đều đã thu dọn xong rồi sao?" Tùy tùng vội vàng đáp: "Đều đã thu dọn cẩn thận rồi ạ." "Đem hộp đựng đồ trang điểm của ta lại đây."
Tùy tùng rất nhanh lấy hộp trong xe mang tới, Thanh Vũ không nhanh không chậm lấy hồng chỉ ra tinh tế nhấp môi mấy lần, bỗng nhiên ôm chặt lấy Lâm Lang ở trên mặt nàng mạnh mẽ hôn mấy cái, ấn vài dấu son môi, Lâm Lang cả kinh, ở trong lòng nàng vừa cười vừa đánh cơ hồ muốn lật bàn, người ngoài nhìn đến cử chỉ thân mật của hai nữ tử xinh đẹp cũng chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm. Chưởng quỹ khách điếm thẳng lưng nhắm mắt trong miệng không ngừng niệm "A di đà phật".
() hồng chỉ: một tờ giấy màu đỏ mà phụ nữ thời xưa dùng thay son môi. Cách dùng là làm ướt một chút sau đó ngậm lấy tờ giấy để cho màu của nó nhuộm lên môi. (tks bạn GoSnow ở bachgiatrang.com đã giải đáp giúp mình từ này o)
Một khách qua đường trùng hợp ăn cơm ở khách điếm lặng lẽ nói với đồng đạo của mình: "Thấy không? Cái này gọi là 'Long dương chi phích'[]......." Tiếng nói chuyện truyền vào tai Thanh Vũ, nàng quay đầu nhìn người kia một chút, nam tử kia nhanh chóng cúi đầu làm bộ ăn cơm, Thanh Vũ cố ý kéo Lâm Lang ôm vào trong ngực lớn tiếng nói: "Cô nương bây giờ gọi là 'Phượng âm chi hảo', không phiền ngươi lắm mồm, miệng của ngươi thối lắm."
Từ trong lòng lấy ra một nén bạc ném cho chưởng quỹ, "Cạch!" một tiếng ngay ngắn rơi trên quầy, khiến chưởng quỹ sợ đến nỗi một mực cúi đầu, nghiêng người, liên tục nói: "Tạ ơn tiểu thư! Tạ ơn tiểu thư!" Sau đó căn dặn thủ hạ: "Chúng ta đi." Dắt tay Lâm Lang dẫn theo Ngũ Nguyệt và Như Ý nhanh chóng lên xe rời khỏi khách điếm, đoàn người lái xe di chuyển dọc theo dòng sông đi về phía nam.
Lâm Lang lúc thì đặt thỏ trên đùi lúc lại nâng lên cứ thế chơi đùa liên tục, Thanh Vũ ở bên cạnh lẳng lặng nhìn nàng mỉm cười, dáng vẻ tươi cười của chủ nhân biểu lộ ra nhiều hơn, nhưng sắc mặt của Ngũ Nguyệt vẫn còn rất kém, Như Ý vừa đánh đàn tỳ bà vừa dùng truyền âm nhập mật nói với hắn: "Sao thế? Ngươi vẫn còn chưa hết hi vọng à?" Ngũ Nguyệt dùng tay chống cằm quay mặt qua chỗ khác, không nói một lời. Như Ý nhàn nhạt nói tiếp: "Hai người các nàng có túc thế chi duyên, ngươi có cưỡng cầu cũng vô dụng....." "Ta không hề có ý định ép buộc." Ngũ Nguyệt bỗng nhiên cũng dùng truyền âm nhập mật cắt lời nàng: "Từ thời khắc phát thệ tiến vào Đông xưởng ta biết mình đã không có tương lai, bây giờ hai xưởng Đông Tây đều đã bị diệt, nàng chính là chủ nhân, tôi tớ sao dám hi vọng xa vời có được chủ nhân....."Âm thanh có hơi run rẩy, Như Ý nghe ra được sự bất đắc dĩ bên trong lời nói, ngón tay khẽ động tấu ra một khúc thiên âm, Thanh Vũ và Lâm Lang nghe vào trong tai như có vô hạn vui vẻ, còn Ngũ Nguyệt thì trong lòng tràn đầy an ủi.
Xe tiếp tục theo đường lớn mà đi, chợt nghe Lâm Lang bảo phu xe ngừng xe lại, xuống xe đem thỏ con ở trong lòng thả về sơn lâm, Thanh Vũ không khỏi có chút kinh ngạc nói: "Sao nàng lại......" Lâm Lang cười nhẹ, chuyển thân lên xe dựa vào vai nàng, cầm ngón tay của nàng chơi đùa nói: "Chú thỏ con đó sống ở trong núi rừng vẫn tốt hơn." Hai mắt nhắm lại một lát sau lại thì thào nói: "Chờ sau khi trở lại kinh thành ta muốn ở trong viện rào lại một mảnh đất, nuôi thật nhiều thỏ, gà mẹ, gà con, còn có cả chó nữa."
Thanh Vũ dựa vào trán của nàng mỉm cười nói: "Nhiều loài như vậy làm sao nàng theo chân chúng nó chơi đùa được đây?"
Lâm Lang hơi kinh ngạc nói: "Ai nói ta muốn chơi cùng bọn chúng? Ta muốn nuôi chúng thật mập sau đó làm thịt nhắm rượu, nàng thích thì tự chạy theo chúng nó chơi đi." Chỉ mấy câu nói đã chọc Như Ý suýt chút nữa bật cười, liếc mắt nhìn Thanh Vũ đang dở khóc dở cười, bất chợt nói ra một câu: "Đắc thê như thử." Thanh Vũ lập tức phản ứng lại, mở quạt trong tay ra, nửa tức giận nửa trêu đùa nói: "Phụ phục hà cầu." Lâm Lang nghe vậy lập tức ở trước ngực nàng véo ngắt một cái, "Ưm......." Bên trong xe liền truyền ra âm thanh nửa như rên rỉ nửa như ẩn nhẫn, lần này ngay cả Ngũ Nguyệt cũng nhịn không được mà đỏ mặt nghiêng đầu đi chỗ khác lén cười, từ trong xe truyền ra một chuỗi tiếng mắng: "Tào Lâm Lang! Nàng còn dám như vậy ta sẽ....ta sẽ....ta sẽ vứt nàng vào trong rừng!" "Nàng có giỏi thì vứt đi! Không vứt thì nàng chính là một nam nhân mặt mọc đầy râu tua tủa!" Thanh âm đấu võ mồm truyền đi thật xa, làm kinh động một đám chim nhỏ nháo nhào bay sâu vào trong núi.
() Đắc thê như thử/ Phụ phục hà cầu: Có vợ như thế/ Chồng còn cầu gì hơn.
Xe đi được gần hai ngày đường, Lâm Lang bị đá vụn trên đường đi làm cho xóc nảy đến mệt mỏi muốn ngủ, gối lên vai Thanh Vũ khó khăn hỏi: "Rốt cuộc chúng ta đang đi đâu vậy? Còn xa nữa không?" Thanh Vũ vỗ nhè nhẹ vào lưng nàng an ủi nói: "Được rồi, không còn xa nữa, trước tiên chúng ta sẽ đi Tô Châu, sau đó lại đi tìm hồng bối chu." Lâm Lang nghe vậy tò mò ngẩng đầu lên nói: "Vì sao lại phải đến Tô Châu trước?" Câu hỏi dường như chạm đến tâm sự của Thanh Vũ, do dự giây lát mới mở miệng nói: "Nàng có điều không biết, hồng bối chu ngàn năm cứ mỗi ba mươi năm mới xuất hiện vào đêm trăng tròn, từ giờ cho đến thời gian trăng tròn còn sớm, ta nghĩ......tiện đường đi tới Tô Châu thăm ông ngoại trước đã."
"Ông ngoại?" Lâm Lang không khỏi trợn to hai mắt, nàng chưa từng nghe Thanh Vũ nói còn có một ông ngoại, chỉ biết là nàng được hai vị nữ tử sinh ra, lẽ nào, ông ngoại này là phụ thân của một trong hai người mẹ của nàng? Chẳng qua là......ông ngoại nàng sẽ nhận thức một cháu gái như thế sao?
Thanh Vũ vân vê tay Lâm Lang, khẽ nói: "Vốn năm đó sau khi vào kinh nhậm chức ta định dành thời gian quay về Tô Châu, đáng tiếc mãi cho đến hôm nay mới có cơ hội đi Giang Nam, đã nhiều năm trôi qua, cũng không biết ông ngoại còn ở đó hay không......." Hai giọt nước mắt nhanh chóng rớt xuống, Lâm Lang biết nàng đang nhớ tới hai mẫu thân của mình, vươn tay nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng an ủi nói: "Nhất định vẫn còn, ông ngoại chắc chắn đang chờ nàng quay lại gặp ngài, nếu ngài biết có một cô cháu ngoại ngoan ngoãn nhất định sẽ rất hài lòng, đến Tô Châu chúng ta trước tiên cho người đón ông ngoại về kinh, chờ lấy được túi nhện đưa đến Thanh Phong Nhai sau đó chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc ông ngoại và cha đến cuối đời, người một nhà vui vẻ sống với nhau đến hết nửa đời sau......"
Thanh Vũ lúc này mới nhắm mắt lại gật đầu cười.
Xe ngựa dần dần chạy tới phủ Tô Châu, sắp sửa vào cổng thành thì Thanh Vũ đuổi tùy tùng đi, đổi một thân nam trang, một lần nữa thay xe ngựa thành quan liễn, bày ra hình thức phái đoàn quan to trong triều dần dần tiến vào cổng thành Tô Châu, dừng lại trước đại môn Tô Châu phủ viện. Nha dịch gác cổng lập tức chạy vào bẩm báo, Châu phủ đại nhân tức khắc thay quan phục vội vã chạy tới trước cửa nghênh tiếp, cúi sấp trên mặt đất dập đầu nói: "Không biết Thái sư đại giá, hạ quan không thể tiếp đón từ xa, mong Thái sư thứ tội!" Thanh Vũ phất tay lệnh hắn đứng lên, tiến vào đại đường lập tức vào thẳng vấn đề hướng Châu phủ nói: "Bản quan chuyến này là vì tìm một người, không biết Châu phủ đại nhân có biết một bộ đầu tên là Công Tôn Cẩm hay không? Theo ta tính thì ông ấy đã làm đương sai ở nha môn cũng gần ba mươi năm rồi." Lời này không hỏi còn tốt, vừa hỏi Châu phủ đại nhân ở bên dưới trán ứa ra vài tia mồ hôi lạnh, không tự chủ cùng sư gia bên cạnh nhìn nhau một chút, thật lâu sau mới nơm nớp lo sợ hỏi: "Không biết...... Không biết Thái sư tìm người này có việc gì?"
Lâm Lang nghe vậy nói tiếp lời: "Vị Công Tôn bộ đầu này thật ra là ông ngoại của đại nhân nhà ta, vợ chồng chúng ta lần này đến Tô Châu chính là muốn đón ông ngoại hồi kinh để tận hiếu, Châu phủ đại nhân tính ra ở Tô Châu nhậm chức cũng hơn ba mươi năm, là thượng cấp cũ của Công Tôn bộ đầu, hẳn phải biết ông ấy cư trú ở đâu chứ?"
Lời này khiến Châu phủ đại nhân cả kinh mồ hôi rơi như mưa, mồm miệng lắp bắp nói: "Đúng.....đúng...đúng vậy, phu nhân nói.....nói tới là, Công Tôn Cẩm......Không phải, Công Tôn bộ đầu đúng là thủ hạ của bản quan cũng được mấy chục năm, có điều......" Cùng sư gia đối nhãn một cái, sư gia lấy quyết tâm, bước lên trước nói: "Khởi bẩm Thái sư, Công Tôn bộ đầu tuổi tác đã lớn, khoảng thời gian trước lại mắc bệnh, thân thể không được tốt, đã xin nghỉ việc nha môn, không còn là đương sai ở nha môn nữa." "Thật sao?" Nghe tin ông ngoại sinh bệnh trong lòng Thanh Vũ không khỏi có chút cuống lên, vội vã hỏi lại: "Vậy ngươi có biết ông ấy bây giờ ở đâu không?" Sư gia chuyển động con ngươi, dập đầu nói: "Nghe nói ông ta đem theo một hài tử bị què chân đến trú tại thành Tây, bây giờ để tiểu nhân đưa đại nhân đến."
Thanh Vũ nghe vậy như thiêu như đốt, lập tức bảo sư gia dẫn đường hướng phía tây thành Tô Châu mà đến, nhìn gian nhà thấp bé cũ kỹ ở chỗ này, lại nhìn vào một lò thuốc bên cạnh khu nhà đã bị bỏ hoang từ lâu, khắp nơi đều là đá vụn tạp vật, chẳng khác nào một khu nhà ổ chuột, không nghĩ tới hai vị mẫu thân cùng ông ngoại lại ở nơi như thế này lại còn ở tận mấy chục năm, Thanh Vũ nhìn thấy cõi lòng không ngừng đau xót, Lâm Lang theo bản năng mà nắm tay nàng, giúp nàng thả lỏng tâm tình.
Sư gia ở trên cửa thật cẩn thận gõ gõ, liền sau đó lại rút tay trở về, tựa như lo lắng cánh cửa cũ nát này sẽ làm bẩn tay hắn, Thanh Vũ không khỏi nhíu mày, gõ nửa ngày trong phòng cũng không chút tiếng động, Thanh Vũ dứt khoát tự mình dùng sức gõ cửa, đột nhiên, sau lưng vang lên thanh âm của một nam hài: "Các người tới nhà ta làm gì!" Mọi người quay đầu nhìn lại, hóa ra là một nam hài bị què chân đang chống gậy, trên tay cầm một chiếc bát sứ, trong bát đựng hai cái bánh bao có chút bẩn.
Nam hài khập khiễng đi tới trước cửa, từ trên đất nhặt lên một cành cây chọc qua khe cửa, nâng then gài cửa lên, một luồng khí mốc meo phả vào mặt, sư gia hoảng sợ bịt mũi lùi ra thật xa, Thanh Vũ hoài nghi nhìn hắn một chút, người này đến tột cùng là sao vậy? Tại sao lại lo sợ tiến vào căn nhà này như thế? Lẽ nào ông ngoại mắc phải bệnh truyền nhiễm gì? Vậy thì Châu phủ vừa nãy sao lại không tự mình bẩm báo? Thanh Vũ lòng tràn đầy nghi hoặc, hồi đầu lại bước vào trong phòng nhìn một chút, hỏi nam hài kia: "Xin hỏi, Công Tôn Cẩm Công Tôn bộ đầu sống ở đây ư?" Nam hài cũng không quay đầu trực tiếp đi vào trong nhà, nói: "Cha nuôi ta còn đang ngủ trưa, ngươi tìm ông ấy có chuyện gì?"
Thanh Vũ nghe vậy trong lòng không khỏi có chút nhảy nhót không ngừng, thật may, ông ngoại vẫn còn trên dương gian, bản thân quả thật không phải đi một chuyến công cốc, nàng nhanh chóng hướng nam hài vái chào một cái, nhưng lời chưa kịp nói ra khỏi miệng cũng không biết mở miệng như thế nào, theo lý mà nói nam hài này nên tính là cậu của nàng, nhưng thế nào cũng không mở miệng ra được, chỉ có thể nói rằng: "Không biết.......tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?" Nam hài quay đầu lại khinh bỉ đánh giá nàng một lúc, nói: "Ngươi gọi ta tiểu Ngân là được." "Hóa ra là tiểu Ngân ca, "Thanh Vũ lại hướng hắn chắp tay nói: "Tại hạ họ Trác tên Thanh Vũ, là cháu....ngoại của Công Tôn bộ đầu, đặc biệt từ Kinh Thành đến đón ông ngoại quay về dưỡng thọ."
"Trác......Thanh......Vũ, Trác......Thanh......Vũ, " Trong miệng nam hài chậm rãi lặp lại danh tự này, dường như đang tự hỏi điều gì: "Ngươi nói ngươi là cháu ruột của cha nuôi?" Thanh Vũ vội vàng gật đầu, đột nhiên, nam hài tựa hồ nghĩ tới điều gì, con mắt không khỏi sáng ngời: "Trác Thanh Vũ, lẽ nào ngươi chính là người năm đó dẹp yên phản loạn ở Nam Cương, còn giúp hoàng thượng đoạt lại vương vị, Thái sư Trác Thanh Vũ?"
Thanh Vũ lại gật đầu, nam hài lập tức trở về hồi đầu chạy vào trong phòng kêu lớn: "Cha nuôi ơi! Người được cứu rồi! Cháu ngoại của người làm quan to, bây giờ hắn đã đến tìm người rồi này!" Thanh Vũ và Lâm Lang liền sau đó cũng đi vào trong phòng, cửa sổ ở trong này bị đóng kín mít, một chút tia sáng cũng không có, tối đen như mực. Tiểu Ngân dùng hỏa chiết tử đốt một cây nến nhỏ ở trong phòng, liền có ánh nến yếu ớt, Thanh Vũ và Lâm Lang vừa nhìn không khỏi giật mình.
Chỉ thấy trên giường gỗ nằm một người có thân hình khô gầy, tính toán niên kỷ của Công Tôn Cẩm, nhiều nhất cũng chỉ hơn năm mươi tuổi, còn người nằm trên giường thì tóc bạc phơ, gương mặt trắng bệch như người chết, Lâm Lang vô thức mà siết chặt tay Thanh Vũ, nhìn lại người sư gia kia, không biết đã sớm trốn đi nơi nào.
"Chuyện gì thế này........Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Đây........đây.......thực sự là ông ngoại của ta ư?" Thanh Vũ không thể tin được mà lắc đầu, hai chân mềm nhũn, ngồi co quắp trên mặt đất.
---