Tiết trời dìu dịu xuân về hoa nở dần qua, mặt trời lại chiếu sáng rực rỡ chói chang trên đỉnh đầu, mới đó mà đã đến tháng năm tháng sáu chịu đựng thời tiết khắc nghiệt, nhưng thời điểm này trong năm cũng không thiếu những lễ hội vui chơi.
Mùng năm tháng năm – Tết đoan ngọ là dịp đua thuyền rồng, hàng năm Lâm Lang đều cùng các phu nhân tiểu thư trong kinh hoặc phủ lý phụ cận tụ tập xem đua thuyền rồng, mỗi người cá cược năm mươi lượng cho thuyền về nhất.
Lâm Lang từ khi gả làm vợ người ta thì chi tiêu mỗi tháng đều tiết kiệm, không giống lúc trước tiêu tiền như rác, năm mươi lượng bạc trong mắt quan gia không tính nhiều, nhưng với người thường thì có thể chi dùng trong nửa năm, do vậy quyết định không tiêu phí mấy chục tiền này, chỉ mang theo hai kiệu phu sáng sớm ngồi kiệu ra Tụ Tiên Lâu bên bờ sông cùng tỷ muội phu nhân nói chuyện phiếm, bình phẩm thuyền rồng cùng hán tử chèo thuyền từ đầu đến chân, ríu ra ríu rít, cãi nhau rất khoái hoạt.
Buổi trưa qua mau, Lưu phu nhân Lại bộ Thượng Thư nổi hứng giục mọi người nhanh đánh cược, chỉ cho phép ra tiền nhiều hơn chứ không được thiếu, quy củ cũng như phường đổ bạc, đã chơi thì không ai được phép thu tay. (Lại bộ tương đương bộ Nội Vụ ngày nay, quản việc liên quan đến quan lại như phong tước, bãi nhiệm, thăng thưởng.v.v...)
Đến lượt Lâm Lang thì Tướng phủ đại tiểu thư ấp úng, hôm nay xuất môn thầy tướng số đoán tài vận nàng không tốt, không thích hợp cá cược, nhưng mọi người ở đây đều đã ra tiền, duy nhất Lâm Lang là ngoại lệ, ai nói thế nào cũng làm như mắt điếc tai ngơ.
Thấy thuyền rồng sắp bắt đầu khởi hành. Lưu phu nhân rốt cuộc lộ ra vẻ khó chịu, giọng đều đều nói:
"Hừ, tưởng gả cho người sủng ái bên cạnh Hoàng thượng thì chơi cùng chúng ta một chút lại tỏ ra cao ngạo thế ư? Không phải tin đồn gần xa nói tướng công nhà ngươi là gì nhỉ? Là ái nam ái nữ hữm?".
Vừa nói vừa làm động tác miêu tả hỏi người bên cạnh, còn liếc mắt Lâm Lang mắng vu vơ: "Hừ, có gì tốt cái dạng 'dậy' không nổi...'tô điểm' chút cho đẹp thôi!"
Trong triều đình, Thanh Vũ nhận hết sự xem trọng từ Hoàng đế, khiến các quan viên khác đều ngầm đỏ mắt ghen tị, sau lưng thì bị các phu nhân thái thái âm thầm đối chọi gay gắt.
Nàng kia thật ra không sợ đắc tội Lâm Lang, Lại bộ - Binh bộ vốn không liên quan nhau, về phần Thừa tướng cũng chẳng có gì liên lụy, cho dù hai nhà có xé rách mặt nhau cũng không có gì tổn thất.
Lâm Lang nghe lời này mà trong lòng nổi trận lôi đình, những người khác thấy tình thế lên cao trào vội vàng nhảy vào khuyên can kéo hai người ra.
Tuy bình thường Lâm Lang miệng mồm lanh lẹ nhưng hôm nay bị phu nhân của kẻ đứng đầu quan viên mắng nàng kiếm người 'tô điểm', nàng lại không biết mắng lại Lưu phu nhân kia cái gì, Lại bộ Lưu đại nhân là người chính trực thanh liêm, lại là quan viên cùng phái Ninh thái sư, cùng Thanh Vũ cũng là đồng đạo, không nghĩ tới sau lưng lại có tâm đố kỵ, bằng không làm sao Lưu phu nhân dám nói ra những lời này?
Thật sự tri nhân tri diện bất tri tâm! Lâm Lang nhất thời nghẹn tức không biết cãi lại thế nào.
Cũng may lúc này thuyền rồng đã bắt đầu khởi hành, cả đám người chuyển sự chú ý tới cuộc đua thuyền rồng, không khí cũng dịu xuống, đợi cuộc chơi cá cược chấm dứt mọi người nói chuyện hồi lâu nữa thì nói lời cáo từ, thế nhưng lúc này bầu trời lại chuyển u ám, tiếng gió nhanh chóng nổi lên bốn phía, còn chưa đến giờ châm trà thì mưa to như trút xuống khiến phu nhân tiểu thư đều ở lại trong Tụ Tiên Lâu.
Nhìn mưa ngoài cửa làm tâm tư mọi người sầu não, lòng người cũng thuần thảo lương thiện đi một ít, chờ ở viện lâu hi vọng mưa nhanh đến cũng sẽ nhanh đi.
Có vị phu nhân nóng ruột không chờ được ra lệnh cho kiệu phu đội mưa nâng kiệu đưa mình về, kẻ không có kiệu phu thì ra lệnh cho nha hoàn quay về phủ mang ô quay lại.
Tuy Lâm Lang cũng dẫn theo hai gã kiệu phu nhưng nhìn hai người này gầy teo yếu ớt, chẳng thể nào mở miệng được, nếu như trước kia nàng đâu quản kiệu phu gầy hay không, dù có mưa đá cũng bảo người nâng kiệu trở về, từ khi trở thành vợ Thanh Vũ không biết vì sao đã dần thay đổi, đối xử với người hầu thị vệ đều nhu hòa rất nhiều, không phải vì sợ bị nàng kia giáo huấn mà do nhớ lại lúc trước tạo ra đủ trò trêu chọc thiên hạ thì trong lòng áy náy không thôi, hơn nữa Thanh Vũ đối đãi hạ nhân cho đến bây giờ rất có lễ nghĩa, mưa dầm thấm đất cũng khiến mình thay đổi cả tính tình.
Lâm Lang chống cằm thở dài, mưa đã kéo dài nửa canh giờ, không biết đến khi nào mới tạnh, trời đã về chiều chạng vạng, nếu không trở về nhanh chỉ sợ cửa thành đóng lại.
Lưu phu nhân ngồi một bên bắt đầu bất an, nàng bảo nha hoàn quay về lấy ô đến giờ vẫn chưa trở lại, đứng ở cửa thỉnh thoảng nhìn xung quanh, thật xa thấy kiệu quan hồng đỉnh vội vàng chạy lại, kiệu phu mặc áo tơi vội đặt kiệu trước mặt tiền Tụ Tiên Lâu khiến Lưu phu nhân không khỏi kinh ngạc, lúc này là lúc nào rồi mà còn có quan gia ra khỏi thành?
Đang ngạc nhiên tự hỏi, thì thấy kinh diễm Bộ binh Thượng thư trong kiệu bước ra, cầm ô che người, tay còn cầm thêm cái ô khác, giơ tay nhấc chân quả nhiên đều có vài phần yểu điệu, một đôi mắt đẹp khiến nữ nhân cũng có cảm giác ghen tị, thấy Lâm Lang mỉm cười, bước nhanh đi tới lướt qua Lưu phu nhân còn nghe mùi hương thoang thoảng, Lưu phu nhân ổn định tinh thần, vẻ mặt lộ ra tia khinh bỉ, quay lưng đi không thèm nhìn hai người.
Lâm Lang vội vàng nhận ô, tay hai người nắm lấy nhau, cười hỏi: "Sao lại đến đây đón ta? Không phải còn có công vụ phải làm sao?"
Thanh Vũ cười nói: "Bất quá chỉ là chút việc vặt, giao lại cho hai vị Thị lang làm, mưa to như vậy, ta lo cửa thành đóng lại mà nàng còn chưa về, vì thế liền tới đây đón nàng."
Lâm Lang lơ đãng liếc nhìn Lưu phu nhân, thấy vẻ mặt nàng kia khinh bỉ mình, lòng lại nổi lên cơn tức giận, nhưng trước mặt Thanh Vũ không tiện phát tác, đành phải làm mặt lạnh, kéo tay Thanh Vũ thản nhiên nói: "Chúng ta đi!"
Thanh Vũ xem sắc mặt nàng không tốt, theo ánh mắt nàng nhìn đến mặt lạnh Lưu phu nhân, tưởng rằng hai nữ nhân này bực bội chuyện lông gà vỏ tỏi, vì thế không để ý đi theo Lâm Lang xuống lầu, đưa nàng vào kiệu, đang nhấc chân muốn lên kiệu chợt bên tai bay tới giọng Lưu phu nhân:
"Tỏ ra nồng đượm ân tình, ai biết có phải vợ chồng hay không? Dáng dấp yểu điệu son phấn đàn bà trách không được Hoàng thượng lại sủng ái, nói chính xác thậm chí chuyện phòng the cũng không có khả năng, họ Tào kiêu ngạo ương ngạnh lại hoành hành ngang ngược, đây gọi là báo ứng!"
Vốn là Lưu phu nhân chờ hai người kia đi xa mới nhỏ giọng nói thầm, ai ngờ Thanh Vũ có đạo hạnh năm trăm năm của hồ yêu nên thiên chất dị thường, dù thanh âm rất nhỏ cũng đều lọt vào tai, trong lòng lửa giận bùng lớn, thế này mới hiểu được Lâm Lang vì sao trừng mặt lạnh nhìn Lưu phu nhân. Nàng không nói gì, tiến vào kiệu ngồi bên cạnh Lâm Lang, ôm Lâm Lang dựa vào người mình, Lâm Lang nằm trong lòng nàng đang muốn mở miệng, Thanh Vũ lập tức đặt ngón trỏ lên môi nàng ý bảo nàng đừng nói chuyện trong kiệu, việc này tổn hại liên hệ quan trường không tiện công khai.
Đến buổi tối, hai người rửa mặt nằm bên nhau trên giường, Lâm Lang mới đem chuyện hôm nay từ đầu đến cuối nói với Thanh Vũ, tuy chỉ là đấu miệng vài câu nhưng trước mặt hơn mười vị phu nhân quả thực mất mặt, trước kia Thanh Vũ không cần thể diện bằng không đâu truyền tin mình là ái nam ái nữ, nhưng hiện nay bất đồng, từ khi có Lâm Lang thì nàng không thể không quan tâm cảm nhận của Lâm Lang, lại càng không cho phép sau lưng nàng bàn ra tán vào.
Nếu vợ chồng Lại bộ Thượng thư không chút nể mặt, quan trường dài lâu sinh ra đấu đá ngầm, việc đã như thế cũng đừng trách ta tâm ngoan mưu độc.
Lâm Lang thấy nàng nghe xong không nói lời nào sợ nàng tức khí nghẹn trong lòng, liền vỗ về ngực nàng an ủi: "Chúng ta xem như họ bị bệnh điên, nói hươu nói vượn thôi."
Thanh Vũ nói: "Người nọ dám ở bên ngoài phá hỏng thanh danh chúng ta, nếu không để ta nghe thì cho qua, bị ta nghe được thì tuyệt không nhẫn nhịn, nếu Lại bộ Lưu lão gia là chính trực thanh liêm, nếu ta họ Trác ái nam ái nữ yêu mị, chúng ta nhìn xem, ta muốn xem thử họ Lưu có thật sự là chính trực thanh liêm không, có phải Lưu phu nhân kia quả thực gả cho bậc trượng phu trăm dặm mới tìm được không?"
Lâm Lang nghe giọng nàng có chút tức giận, lo lắng gây nên tai họa, đành phải nhắc nhở: "Hai người đều là nhất phẩm quan to trong triều, nếu quay ra trở mặt chỉ sợ lưỡng bại câu thương, chúng ta nên bàn bạc kĩ lưỡng hơn."
Thanh Vũ ôm nàng, vỗ nhẹ lên lưng nàng nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ không trực tiếp ra tay, chúng ta chỉ cần như thế như thế..."
Thanh Vũ nhỏ giọng thì thầm bên tai Lâm Lang bày mưu, Lâm Lang mỉm cười đánh nhẹ nàng mắng: "Thủ đoạn thật là ngoan độc, phục nàng nghĩ ra được."
Thanh Vũ cười cười: "Đùa giỡn mà thôi, nếu Lưu đại nhân là chính nhân quân tử, làm sao dễ dàng trúng kế chúng ta? Nàng thấy có đúng không?"
Vừa nói vừa xoay người áp sát vào Lâm Lang khiến tiểu-hạt-tiêu đánh nhẹ bả vai nàng, hai người đùa giỡn hồi lâu mới tắt đèn đi ngủ...
Buổi chiều ngày hôm sau, Lại bộ Thượng thư - Lưu đại nhân thường tới thạch đình phía nam ngoài kinh thành ôn luyện văn chương, vẽ tranh. Lưu đại nhân này không thích quan trường xã giao rượu tiệc, cũng không thích tìm hoa vui xuân, chỉ yêu thích ngao du sơn thủy, ngâm thơ vẽ tranh tựa như cao nhân tránh khỏi hồng trần.
Ngày thường Lưu đại nhân cùng công tử nho sinh luận bàn tranh họa, tìm kiếm bút tích bức họa danh nhân, cũng xem như là đứng đầu văn nhân, nếu trước kia Thanh Vũ và Lâm Lang nghĩ là chính trực thanh liêm nhưng từ khi nghe Lưu phu nhân nói ra lời ghen ghét thì người này bất quá cũng chỉ là tiểu nhân ngụy quân tử mà thôi.
Cả ngày này Lưu đại nhân ở trong thạch đình vẽ tranh, rốt cuộc cũng hoàn thành một bức tranh sơn thủy, đang muốn cất nghiên bút chợt nghe thanh âm nữ tử nhẹ giọng bình luận:
"Nửa là mưa phùn nửa là nắng gắt, sắc thái đậm nhạt thích hợp, tây sơn ướt át, đông sơn khô nóng, quả là một bức họa núi non trong mưa thật hữu tình..."
Lưu đại nhân nghe vậy vội ngẩng đầu vừa thấy người không cản được tim nhẹ nhàng nhảy sai nhịp, bên cạnh mình là một vị nữ tử cao gầy thanh mảnh, đôi mắt phượng đẹp, mặt như vẽ, lất phất làn tóc mây, quả thực giống như người trong tranh bước ra, không thể tưởng trên thế gian này lại có tuyệt thế giai nhân, không biết nàng là nữ tử nhà ai, nếu bị Hoàng thượng thấy chỉ sợ mang về hậu cung lập làm phi tần.
Nữ tử này không biết vào đình khi nào đứng bên cạnh mình quan sát mình vẽ tranh, có mỹ nhân làm bạn khiến cho Lưu đại nhân líu lưỡi, khiêm tốn nói: "Bất quá...vẽ xấu mà thôi, khiến cô nương chê cười...chê cười."
Cô nương nọ nhíu mi cười nhẹ không nói, tay cầm bút trên bàn, ở bức họa kia vẽ thêm vài nét, bút vẽ như rồng bay phượng múa, trong phút chốc làm cho bức họa trở nên sống động, đẹp đẽ khác thường, không thể tưởng được mỹ nhân như thế lại có tài năng xuất chúng, tựa như nằm trong giấc mộng, chẳng lẽ ông trời thương mình nên ban thưởng cho mình mỹ nhân tài mạo song toàn đến với mình chăng?
Lưu đại nhân miên man suy tưởng, sững sỡ đứng tại chỗ, chợt nghe mỹ nhân cất tiếng như ngâm thơ mê muội bên tai: "Không biết tiên sinh ngày mai giờ này có đến vẽ tranh không?"
Lưu đại nhân tỉnh giấc vội đáp: "Mỗi ngày ta đều đến đây vẽ tranh, nếu cô nương có hứng thú thì không ngại chúng ta cùng luận bàn thi họa?"
Mỹ nhân nhẹ nhàng cười nói: "Một khi đã như vậy, ngày mai tiểu nữ lại đến thỉnh giáo, tiểu nữ xin cáo từ."
Hướng hắn thi lễ chậm rãi đi xuống núi. Nhìn theo mỹ nhân cho đến khi khuất bóng Lưu đại nhân mới phục hồi tinh thần, nhắm mắt quay lại chỗ cũ tự kỉ vừa hỏi vừa đáp, mỗi một cái nhíu mắt nhăn mày của mỹ nhân đều khiến tâm tư mình như mặt biển phẳng lặng bị quăng vào một hòn sỏi gợn sóng không ngừng, có muốn tĩnh lặng cũng chẳng thể được nữa...