“Ta muốn được hiểu về năng lực này.” Lưu Tích đột nhiên có một suy nghĩ xuất hiện trong đầu.
Và những gì xảy ra sau đó, hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Tâm trí hắn dường như có biến động gì đó, tất cả được chuyển đến một không gian khác.
Ở không gian ấy, hắn ngồi trên một cái ngai máu, xung quanh mập mờ ánh đèn huyết sắc.
“Đây là đâu?” Lưu Tích hỏi một câu, đứng dậy khỏi huyết ngai.
Hắn cảm giác như bước chân mình đang dẫm lên chính không trung này.
Phía trước, dường như có vài bóng người ngồi xung quanh một cái bàn tròn, dáng vẻ chờ đợi, trông cũng không có vẻ gì là gấp gáp.
Lưu Tích bước từng bước một, đến gần cái bàn tròn kia và rất nhanh, hắn có thể nhận ra những kẻ đang ngồi quanh đó.
Một bóng lịch hiệp, thanh xuân phơi phới, đó chính là Sát Thủ.
Một bóng đầy cơ bắp, trông có vẻ ưu tư, đó là Viêm Vọng.
Một đứa trẻ với đồng tử in số , đó là Viêm Nhất.
Cuối cùng, một người hơi già, nở nụ cười tà ám, đó là kẻ giết người trên Thiết Điện Xa.
Bốn người này, không phải ngẫu nhiên, đó đều là những kẻ có mặt trên vòng đeo tay của Lưu Tích.
“Ngươi muốn biết về năng lực này?” Sát Thủ đứng dậy, đối diện với Lưu Tích mà hỏi.
“Đúng vậy.
Vì sao lại có không gian này, vì sao khả năng của các ngươi ta có thể sử dụng, cái giao ước kia rốt cuộc là gì?”
Lưu Tích hỏi mạch lạc, tuy rằng còn rất nhiều thứ hắn muốn được hỏi thêm nhưng kia là những câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn.
Tạm thời, hắn chỉ muốn làm rõ những điều này.
“Không gian này là không gian của giao ước giữa chủ nhân – ngươi với bề tôi – bọn ta.
Nói chung thì khi còn sống, mối quan hệ giữa bọn ta với ngươi cũng không quá tốt, đều đánh nhau chí tử xong hút máu các kiểu nên bọn ta không thể hiện sự tồn tại của mình quá sớm.
Từ khi cái vòng tay xuất hiện trên tay ngươi, ta đã ở trong không gian này, những kẻ đến sau cũng được chuyển vào không gian này.
Lý do mà bây giờ ngươi mới biết đến nơi đây là bởi bây giờ ngươi mới cảm thấy nó tồn tại, đúng chứ?
Lúc đầu, ngươi đã không hề cảm nhận được sự tồn tại một nơi như thế này, ngươi biết cái vòng có vấn đề nhưng không thể chỉ rõ nó có vấn đề ở đâu.
Ngươi mới đặt câu hỏi thôi, đúng chứ? Và đây là câu trả lời.
Trong thế giới này, với cái giao ước kia, ngươi là thánh thần, có thể thao túng mọi thứ ở đây, bọn ta dù từng mạnh đến cỡ nào thì cũng không thể chống lại ngươi trong không gian này.
Đây không hẳn là tâm trí của ngươi, đây chỉ là một phần để bọn ta trú ngụ.”
Sát Thủ nói ra.
Từ sau cuộc gặp với Điểu Nhân, hắn đã cố tìm hiểu thật kỹ về nơi này, về cái giao ước ấy.
Hắn muốn biết rõ quyền hạn và trách nhiệm của mình khi đã ký giao ước với Lưu Tích.
Quả thật là sau khi nghiên cứu thì cũng biết được chút ít.
“Vậy là xong câu hỏi đầu tiên, thế còn vì sao các ngươi có thể cho ta mượn năng lực?” Lưu Tích tiếp lời.
Lúc này, bọn hắn không còn đứng nữa mà ngồi xuống chung trên cái bàn ấy.
Sát Thủ có vẻ như không muốn trả lời tiếp câu hỏi thứ hai này, hắn đưa mắt nhìn sang Viêm Nhất – cũng là người tiên phong trong việc cho Lưu Tích năng lực Tầm Nhiệt Nhãn.
“Thực ra thì không phải là mượn, nó dựa trên sự đồng tình của cả hai bên.
Ngươi muốn có Tầm Nhiệt Nhãn, ta muốn cho ngươi mượn, kích hoạt thỏa thuận, Tầm Nhiệt Nhãn sẽ được chuyển cho ngươi.
Thực ra bọn ta muốn cho ngươi mượn năng lực từ trước rồi, chỉ là đợi đến khi ngươi có nhu cầu thì mới kích hoạt được giao ước.
Thỏa thuận này tuy rắn nhưng cũng rất mềm, tuy không thể phản bội nhưng cũng cho bề tôi một chỗ đứng.”
Viêm Nhất giải thích xong, Lưu Tích coi như cũng hiểu.
Khi hắn ước, hắn mới có, lần của Tầm Nhiệt Nhãn thì rõ ràng rồi, lần của Sát Thủ nhập vào xác chó thì… có lẽ là khi đó hắn muốn được gặp Sát Thủ sau khi nghe lời kể của Điểu Nhân.
Khi nãy lúc tra khảo, hắn muốn moi thông tin.
Đúng là các thỏa thuận về sử dụng năng lực liên tục được kích hoạt, chỉ là do Lưu Tích không để ý đến mà thôi.
“Vậy câu hỏi cuối cùng, cái giao ước ấy rốt cuộc là gì?” Lưu Tích hỏi.
Lần này đến lượt tên sát nhân Hương Huyết trả lời.
Hắn ậm ừ vài tiếng, bắt đầu nói ra những gì đã tìm hiểu được từ trước:
Event
“Giao ước được lập ra khi bọn ta quyết định sẽ dâng hiến hết huyết mạch của mình cho ngươi theo một cách hoàn toàn tự nguyện.
Đó không hẳn là định nghĩa chuẩn nhưng theo điểm chung giữa bọn ta, tất cả đều phải thỏa mãn yêu cầu trên.
Ta muốn ngươi có Phệ Huyết Thạch của ta sau khi hành hình là hoàn toàn tự nguyện, không phải bị ép buộc, mục đích khi ấy ta nghĩ đến chính là đạt được đến vĩnh sinh.
Tuy là có tính toán, nhưng ta không nghĩ đến chuyện làm phản, tính chung ra thì vẫn là tự nguyện.
Về phần của Sát Thủ, hắn cũng có động cơ giống như ta, trao đi toàn bộ huyết mạch theo cách tự nguyện nhất, thậm chí là bỏ cả trạng thái trường sinh hiện tại để làm như thế, giao ước được lập nên.
Theo lời kể của Viêm Vọng, nguyện vọng cuối cùng của hắn chính là được hi sinh cho ngươi, cũng nguyện hiến dâng huyết mạch lên để tạo cho ngươi cơ hội phản cộng.
Điều đó thỏa mãn điều kiện giao ước.
Còn Viêm Nhất, hắn cũng như vậy.
Ngươi đã chiếm được niềm tin của bọn ta, để bọn ta nguyện chết dâng lên huyết mạch, đây chẳng khác nào một vị đế vương thành công thu phục nhân tâm.
Ngươi thực sự tài giỏi, không phải vậy sao?”
“À mà ngươi tên là gì?” Lưu Tích lên tiếng.
“Ta là Hương Tam.” Hương Tam đáp lại.
Một khoảng lặng xuất hiện, dĩ nhiên là thế.
Lưu Tích chưa từng nghĩ những kẻ ngồi đây đều là những người đặt hết niềm tin và trung thành vào hắn.
Hắn cũng chưa từng nghĩ mình có thể giành được nhiều tín nhiệm đến như vậy.
Bọn hắn từng là tử thù, thật sự là như vậy, bất kì ai trong căn phòng này cũng đã từng với Lưu Tích có oán thù.
Vậy mà giờ đây, bọn hắn tề tựu lại dưới cái danh bề tôi của Lưu Tích, quả thực là định mệnh trêu ngươi.
“Thế ngoài kia, có kẻ nào sở hữu khả năng tương tự không?” Lưu Tích hỏi.
“Không biết được, nhưng ta nghĩ cái may mắn là ta là kẻ đầu tiên ký giao ước với ngươi.
Thông qua khả năng trao đổi kí ức của Thuần Huyết, ta đã kiến tạo nên không gian này và đón các tâm thức khác vào đây.
Nếu không có ta, rất có thể khả năng này của ngươi không tồn tại.”
Sát Thủ nói, dĩ nhiên là nói lời thật lòng.
Trong không gian này thì Lưu Tích hỏi nhất định bọn hắn phải nói ra sự thật, đó là sự cưỡng chế tuyệt đối của đấng tối cao tuyệt đối.
Hơn nữa, không có lý do gì để bọn hắn nói dối cả.
“Vậy thì ta phải cảm ơn ngươi rồi.” Lưu Tích cười, đáp lại.
“Đúng vậy, nhưng sức mạnh hiện giờ mà bọn ta có thể trao cho ngươi là rất ít, mức độ tương thích và thành thạo của cả hai bên vẫn còn hạn chế.
Tạm điểm qua một vài điều bọn ta có thể cho ngươi:
Tầm Nhiệt Nhãn – Viêm Nhất.
Ảo Vụ - Hương Tam.
Nhiệt Huyết – Viêm Vọng.
Xuất Thể Nhập Thân – ta – Sát Thủ.
Ngươi sẽ cần thêm nhiều người nữa cùng quy phục và dâng hiến huyết mạch của mình mới có khả năng đọ lại được với những kẻ thù trong tương lai.
Mà đừng nghĩ bọn ta là cho ngươi “mượn” năng lực, bọn ta “tin tưởng” và “đặt” năng lực của mình vào ngươi, để ngươi sống hộ cuộc đời mà bọn ta còn tiếc nuối.
Với ta và Hương Tam, đó là sự hối hận vì chưa đạt được vĩnh sinh.
Với Viêm Vọng là ước mơ được sống thật mạnh mẽ, với Viêm Nhất là truy cầu được hạnh phúc.
Ngươi đã được bọn ta tin tưởng rằng sẽ đạt đến mọi điều ấy.”.