Đại trang chúa cầm ngược vỏ kiếm. Vỏ kiếm này khác thường ở chỗ rất dày.
Cam Đường máu chảy rần rần trong huyết quản. Chàng chỉ cần nhìn rõ lưỡi kiếm, nếu nó chia làm ba mũi thì tự nhiên màn bí mật sẽ vén lên. Sau đó chàng không muốn nghĩ thêm nữa vì đã quyết định lấy máu rửa ngôi nhà đồ sộ này cũng như mười năm trước Thánh Thành máu đổ chan hòa. Chàng nghiến răng ken két.
Đại trang chúa nhìn Cam Đường chắp tay hỏi Thái phu nhân:
- Mẫu thân có điều chi dạy bảo?
Thái phu nhân nói:
- Thi hiền khế muốn coi kiếm thuật của ngươi. Vậy ngươi hãy biểu diễn vài đường.
- Mẫu thân! Cái đó...
Thái phu nhân gạt đi:
- Thôi đừng nhiều lời nữa!
- Xin vâng!
Đại trang chúa lui ra giữa sân. Ánh hào quang lấp loáng, thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ. Cam Đường nhìn thấy rất là thất vọng vì thanh kiếm này chỉ dài hơn những kiếm thường thôi chứ không có gì khác lạ.
Chàng không khỏi cười thầm mình đã quá đa sự. Giả tỉ đối phương còn muốn lánh đời thì khi nào họ lại đem thứ khí giới đặc biệt của họ ra để mình nhìn thấy.
Một luồng kiếm khí vọt lên không đến mấy trượng, khiến người đứng xa cũng còn cảm thấy hơi lạnh quạt vào mặt. Chỉ một cử động này cũng đủ biết nội lực đối phương thật là ghê gớm! Nhưng chỉ có một chiêu thức vung lên như vậy. Sau đại trang chúa múa vòng vèo mấy đường tựa hồ trẻ nít chơi đao chẳng vào chưởng pháp nào, mà cũng không có khí lực chi đáng kể.
Đại trang chúa múa kiếm xong đứng lại nói:
- Tại hạ đã múa rìu qua mắt thợ.
Cam Đường buột miệng khen:
- Hảo kiếm pháp!
Đó là những tinh hoa về kiếm thuật, phải con mắt người sành mới nhìn rõ uy lực mãnh liệt bền bỉ mà môn hộ nghiêm cẩn trên đời có một.
Lâm Vân cười khà khà nói:
- Hiền đệ là tay cao thủ mới nhận ra. Còn người thường e rằng không nhìn thấy chỗ tuyệt diệu của nó.
Câu nói của Lâm Vân vừa tán tụng Cam Đường lại có ý khoa trương mình nữa.
Cam Đường thủng thẳng đáp:
- Lâm huynh quá khen! Tiểu đệ chẳng qua chỉ hiểu được đôi chút mà thôi.
Chàng vừa nói vừa bước xuống thềm hỏi đại trang chúa:
- Tại hạ nghe đồn đại trang chúa sử dụng một thanh kiếm kỳ dị của Kỳ Môn hiếm thấy ở đời, chẳng hiểu lời đồn đó có đúng không?
Đại trang chúa biến sắc. Mặt hắn mấy lần co rúm lại, mắt lộ hung quang tưởng chừng muốn phát tác. Nhưng hắn cố nhẫn nại.
Cam Đường nhìn vẻ mặt đối phương dĩ nhiên chàng chẳng chịu buông xuôi câu chuyện, liền hỏi dồn:
- Nếu đại trang chúa lại sử dụng thanh kiếm độc đáo của mình phối hợp với kiếm thuật tuyệt thế vô song thì dĩ nhiên sẽ phát huy được tuyệt kỷ đến tột độ.
Chòm râu cằm của đại trang chúa không có gió mà rung động. Hắn run lên hỏi lại:
- Thiếu môn chủ căn vặn như thế là có ý gì?
Lâm Vân cũng thay đổi sắc mặt. Gã lạng người đến bên Cam Đường nói:
- Đại biểu ca trước kia quả đã quen dùng một thanh kiếm độc đáo của Kỳ Môn trong võ lâm chẳng ai có. Nhưng thanh kiếm đó cất đi đã lâu rồi.
Cam Đường liền nói ngay:
- Tiểu đệ rất muốn được coi thanh kiếm đó để mở rộng kiến thức.
Đại trang chúa lạnh lùng đáp:
- Vì các hạ đã trị thương cho gia mẫu nên tại hạ không muốn thất lễ mà thôi!
Cam Đường đã có chỗ dụng ý đặc biệt liền cười khẩy nói:
- Đại trang chúa bất tất phải thủ lễ!
Đại trang chúa vẻ mặt xám xanh nói:
- Các hạ khinh người quá lắm!
Bầu không khí trong trường trở nên khẩn trương.
Lâm Vân tỏ vẻ hồi hộp. Gã cảm thấy có chuyện khác thường.
Thái phu nhân vẻ mặt nghiêm trọng bước ra ngoài cửa sảnh đường lớn tiếng gọi:
- Thừa Võ! Ngươi hãy lui ra!
Đại trang chúa dạ một tiếng, lừ mắt nhìn Cam Đường rồi mới trở gót rút lui.
Cam Đường chưa quyết định được chủ ý có nên ngăn trở đối phương lại hay là để điều tra cho rõ sự thực rồi hãy tính.
Chàng chưa quyết định xong chủ ý thì đại trang chúa tên gọi Thừa Võ đã lui ra rồi.
Thái phu nhân trầm giọng nói:
- Mẹ con lão thân đã lâu ngày không hỏi đến chuyện giang hồ thị phi. Mặt khác người giang hồ cũng ít kẻ biết đến mẹ con lão thân. Chẳng lẽ Thi hiền khế có điều chi khó chịu mà ra chiều gay gắt?
Tia mắt soi mói của Thái phu nhân dường như nhìn rõ tâm can Cam Đường. Diễn biến này đã chứng thực bà ta chính là Cửu Tà Ma Mẫu.
Ý niệm báo thù của Cam Đường lại rào rạt trong lòng. Bây giờ Lâm Vân cũng tỏ vẻ rất băn khoăn nói:
- Hiền đệ! Hiền đệ cùng tiểu huynh là bèo nước gặp nhau. Tuy mới gặp lần đầu mà chẳng khác chi tình cố cựu. Tiểu huynh mong rằng hiền đệ chẳng nên thế.
Giọng nói của gã tỏ ra cực kỳ tha thiết, đúng là tình ý của người bạn thâm giao.
Cam Đường nghe gã nói cũng hòa hoãn lại đôi chút. Chàng tự biết mình cần phải bình tĩnh.
Từ thuở nhỏ, chàng là người phiêu bạt giang hồ, đã chịu đựng đủ thứ lạnh nhạt khinh khi ở đời, nó rèn luyện cho chàng thành tính nhẫn nại hơn người. Hơn nữa chàng đã qua hai lần bị tử kiếp tại Ngọc Điệp Bảo và Khổ Trúc Am. Bây giờ chàng ý thức được nếu không mưu tính cẩn thận mà đã vọng động thì sự nguy hiểm không biết đến đâu mà lường. Tính sai một chút có thể đưa đến suốt đời phải hối hận.
Trước tình thế hiện tại, Cam Đường biết rằng không nên trông vào miệng lưỡi đối phương để dọ thám cho ra thực tình vụ huyết án ngày xưa. Chàng còn đoán rằng ngoài Cửu Tà Ma Mẫu còn có kẻ chủ hung hoặc người trợ lực. Nếu quả chỉ một lực lượng bốn mẹ con mụ mà gây nên cuộc lưu huyết tại Thánh Thành, đến nỗi toàn gia mình bị hạ sát, trừ một hai người may mà lọt lướt, thì lực lượng của đối phương ghê gớm lắm, mình không tài nào địch nổi.
Mặt khác Cam Đường nhớ lại phụ thân mình cùng Cửu Tà Ma Mẫu tranh đấu ở chân núi Thái Hàng, rồi hai đời chưởng môn bản phái cũng bị chặt tay ở địa điểm này.
Mình đã có lời thề báo thù cho nghĩa phụ và nghĩa huynh, thì chuyện này lại càng cần phải gạn đục khơi trong. Nghĩ tới đây chàng bình tĩnh lại nhiều và sát khí cũng tạm thời hạ xuống.
Thái phu nhân thấy Cam Đường trầm ngâm hồi lâu chẳng nói gì, nét mặt chàng lại mấy lần biến đổi, bà nói tiếp:
- Thi hiền khế! Nếu có chuyện gì bí ẩn khó nói thì hãy để đó vội gì? Bây giờ hiền khế là tân khách của tệ trang. Cái ơn chữa thương lão thân đã ghi vào lòng. Ngoài ra còn có việc gì nữa thì hãy chờ cơ hội khác sẽ bàn được chăng?
Cam Đường gật đầu đáp:
- Xin tuân lệnh.
Thái phu nhân nhìn Lâm Vân nói:
- Vân nhi! Ngươi hãy đưa Thi hiền khế ra thư phòng nghỉ ngơi!
Cam Đường khom lưng thi lễ nói:
- Vãn bối xin cáo từ!
- Hiền khế hãy ở lại đây vài ngày để lão thân tỏ chút tình địa chủ.
- Vãn bối còn có việc gấp bên mình. Thịnh tình của Thái phu nhân, vãn bối xin tâm lĩnh là đủ.
Giữa lúc Cam Đường khom lưng thi lễ xong đứng thẳng người lên thì bất thình lình đánh “choang” một tiếng, vì tấm thiết bài đen sì lớn bằng nửa bàn tay rớt xuống đất.
Tấm thiết bài này chính là vật mà vong phụ chàng là Võ Thánh Cam Kính Nghiêu khi chết rồi còn nắm chặt trong tay. Theo lời giải thích của Thần Cơ Tử, một bậc kiến văn quảng bác, thì tấm thiết bài này mệnh danh là “Ưng Long Ma Bài”, và nó là tín vật của Ma Vương. Cứ mỗi lần nó xuất hiện là trên võ lâm lại xảy một vụ huyết kiếp rùng rợn.
Theo nhận định của Cam Đường thì phụ thân chàng trước khi lâm nạn đã lấy được tấm “Ưng Long Ma Bài” ở trong tay kẻ thù và ngoài cách cầm tay, người không còn biện pháp nào để lưu lại được. Chàng cất giấu tấm “Ưng Long Ma Bài” đã mười một năm nay và chàng thủy chung vẫn căn cứ vào đó mà nhận định là kẻ thù không phải chỉ có một người. Vật đó mà để lọt vào mắt người ngoài thì hậu quả thật là đáng sợ!
Cam Đường thấy “Ưng Long Ma Bài” rớt xuống đất thì giật mình kinh hãi, vội cúi người toan lượm. Nhưng trong lúc chớp nhoáng này, Ma Mẫu đã dùng thủ pháp cực kỳ thần tốc cướp được cầm trong tay rồi.
Cam Đường chụp vào khoảng không. Chàng tan nát ruột gan, ngẩng đầu lên nhìn chằm chặp vào Ma Mẫu. Thái độ của đối phương khiến cho chàng bất giác lùi lại một bước dài.
Nét mặt Ma Mẫu từ nãy tới giờ thủy chung vẫn tỏ vẻ hòa ái mà phút chốc hoàn toàn biến đổi hẳn thành ra một người khác. Mái tóc bạc dựng ngược lên, mắt lộ hung quang, mặt co rúm lại, toàn thân mụ run bần bật.
Lâm Vân đứng bên thấy vậy kinh hãi thộn mặt ra. Cam Đường sực nhận ra giữa Ma Mẫu và Ma Vương tất có một mối quan hệ sâu xa vì bao nhiêu việc đã chứng minh điều đó. Chính vụ huyết kiếp tại Thánh Thành ngày trước nếu chẳng phải Ma Mẫu thì là Ma Vương gây ra. Nếu không thế thì tại sao Ma Mẫu vừa thấy tấm “Ưng Long Ma Bài” lại khích động như vậy?
Bức màn bí mật đã từ từ vén lên. Nhưng trong bí mật này còn có bí mật khác chưa khám phá được.
Ma Mẫu sau khi trải qua một cơn xúc động bất ngờ, mụ dần dần bình tĩnh lại, nhưng vẻ từ ái hòa nhã đã hoàn toàn biến mất, không còn trên nét mặt mụ nữa. Mặt lạnh như tiền, mụ hỏi:
- Thi Thiên Đường! Cái này ngươi lấy được ở đâu?
Dĩ nhiên bây giờ chàng không thể tiết lộ thân thế. Nếu không giữ bí mật thì chẳng những không báo được thù mà chính mình dễ bị mất mạng hay phải hối hận suốt đời.
Nghĩ vậy chàng liền hỏi lại:
- Thái phu nhân cũng biết cái này ư?
Ma Mẫu cương quyết đáp:
- Dĩ nhiên ta biết!
Bầu nhiệt huyết trong lòng Cam Đường lại nổi lên. Lửa căm thù đốt cháy tâm can, chàng hận mình chẳng thể động thủ để xé xác đối phương cho hả giận. Nhưng phải cố dằn lòng. Đó là chỗ khác thường của chàng.
Lâm Vân vẻ mặt đăm chiêu hỏi:
- Di mẫu! Đó là vật gì vậy?
Ma Mẫu quát lên:
- Ngươi không được chõ miệng vào đây!
Lâm Vân chưng hửng, vành mắt đỏ hoe. Chàng công tử này trước nay chưa bị bà ta hất hủi như thế bao giờ.
Ma Mẫu mắt đầy sát khí vẫn nhìn chằm chặp Cam Đường, lại lớn tiếng giục:
- Nói đi! Ngươi lấy được tấm bài này trong trường hợp nào?
Cam Đường tuy đã rèn được tính nhẫn nhục để kềm chế mình, nhưng nết cao ngạo của chàng cũng không phải tầm thường. Như vậy thì tính cách nhịn nhục của chàng chỉ là sự thích ứng bề ngoài, và chỉ tạm thời dằn lòng được một lúc. Bây giờ tính cao ngạo lại bùng lên. Chàng xẵng giọng hỏi lại:
- Vãn bối không trình bày không được hay sao?
- Đúng thế! Ngươi không nói không xong!
- Nếu vãn bối không nói thì sao?
- Ngươi không có đường lối nào khác.
Đứng trước kẻ cừu thù, Cam Đường đã nhẫn nại đến chỗ không thể còn nhịn được nữa. Lòng khích động hết chỗ tiềm tàng phải nổi lên. Chàng đáp bằng một giọng lạnh như băng:
- Vãn bối bất tất phải trình bày, trừ phi...
- Trừ phi thế nào?
- Thái phu nhân nói cho biết vì lý do gì đã bắt tại hạ phải nói ra?
- Thi Thiên Đường! Ta muốn ngươi nói ra! Lý do là thế đó!
- Nhưng tôn giá không làm được như vậy đâu.
- Thái phu nhân muốn làm gì thì làm.
Bầu không khí trong trường cực kỳ khẩn trương. Ma Mẫu dằn từng tiếng:
- Được rồi! Ngươi nói hay không cũng thế thôi! Nếu lão thân không tuyệt diệt được Thiên Tuyệt Môn thì thề chẳng làm người nữa!
Giọng nói của mụ nghe lạnh ghê người!
Cam Đường nghiến răng đáp:
- Câu này đáng lý phải do bản thiếu chủ nói với tôn giá mới phải.
Tình thế biến diễn khiến cho Cam Đường đã đổi cách xưng hô. Lâm Vân mấy lần muốn mở miệng, nhưng toan nói lại thôi. Hiển nhiên gã chưa hiểu rõ tình thế.
Ma Mẫu trở gót vào sảnh đường giựt dây chuông ở trên vách đánh “keng” một tiếng.
Tiếng chuông chưa dứt, ba vị trang chúa chạy vội đến. Tình trạng này khiến cho ba người phải ngạc nhiên.
Ma Mẫu lại bước ra ngoài sảnh đường, người run lẩy bẩy đứng trên thềm trầm giọng nói:
- Bắt lấy hắn!
Đại trang chúa vừa bị Cam Đường tra hỏi, trong lòng đã sẵn mối bất bình. Hắn vừa nghe mẹ nói đã đi đầu tiến lại ngay.
Cam Đường cố đè sát khí xuống nghĩ thầm:
- Mình hãy nên tránh đi là hơn.
Nghĩ vậy, chàng vận đến mười thành công lực vào song chưởng ngưng thần để chờ đợi.
Lúc đại trang chúa tiến gần lại, bầu không khí lại càng căng thẳng.
Cam Đường nhìn cục diện bằng con mặt lạnh lùng. Lâm Vân tựa như người ngoài cuộc. Cứ nhìn con mắt gã nóng nảy và ngờ vực cũng đủ rõ.
Đại trang chúa vừa quát to vừa vung chưởng đánh vào ngực Cam Đường. Phát chưởng này đã nhanh như điện chớp, lại ảo diệu phi thường. Còn tay kia khoằm lại như móc câu chụp xuống huyệt “Thất Khảm” đối phương.
Chiêu trảo phát ra sau mà tới trước, nhanh đến nỗi người ta không kịp nhìn rõ.
Cam Đường cũng ra tay vung chưởng nhanh như chớp.
Võ học phái Thiên Tuyệt chỉ công mà không có thủ. Đó là chỗ sở đoản hiếm có.
Nhưng chính chỗ sở đoản này lại phát sinh ra chỗ sở trường hơn người, vì từ cách hành động cho đến cách vận khí của phái Thiên Tuyệt đều trái ngược hẳn đường lối thông thường của võ lâm. Nó không úy kỵ những thân pháp về điểm huyệt cùng chặn mạch theo lối thông thường. Đồng thời phái này còn có y thuật thần diệu nên cứ phóng tâm khởi thế công mà không cần để ý đến thủ. Phép đánh liều lĩnh này nếu gặp đối phương nội lực không chênh lệch quá nhiều thì chỉ một chiêu cũng đủ quyết sinh tử.
Oẹ! Một tiếng rú thê thảm đập vào màng tai mọi người.
Đại trang chúa miệng vọt máu tươi lùi lại luôn mấy bước ngồi phệt xuống đất, không đứng lên được nữa.
Cam Đường chịu đựng một chưởng một trảo mà người chàng chỉ rung lên hai cái.
Công lực này nếu không chính mắt mình trông thấy thì khó mà tin được.
Ma Mẫu vẻ mặt khẩn trương kinh hoảng la lên:
- Úi chao!
Nhị trang chúa quát lên một tiếng song song nhảy xổ vào, đồng thời phóng ra bốn chưởng. Kình phong rít lên rùng rợn. Hai người ra tay cực kỳ dũng mãnh, tưởng chừng như chỉ một chiêu là đánh chết đối phương.
Tuy võ học Thiên Tuyệt chỉ chuyên về tấn công, nhưng gặp tay công lực ngang nhau hoặc hơn một chút là nắm được phần thắng chứ không chịu bại. Còn công lực đối phương thấp kém thì chẳng thể đương nổi một đòn.
Oẹ, oẹ! Nhị, tam trang chúa lại vọt máu tươi ra như mưa và bị hất tung hai bên.
Cam Đường vẻ mặt xám xanh bao phủ một làn sát khí dày đặc. Mắt chàng nhìn chòng chọc vào Ma Mẫu.
Ma Mẫu làn tóc bạc đứng dựng lên. Mặt mụ vì khích động quá chừng mà biến hình trông gớm khiếp. Mụ chuyển động thân hình bước vào trong trường.
Bịch, bịch! Tiếng bước chân của mụ cũng tiềm tàng sát khí nghe rất rùng rợn!
Cam Đường bây giờ đã bình tĩnh lại. Chàng cần phải đem toàn lực để đối phó với hạng nữ ma kinh thế hãi tục này. Nếu chàng ra chiêu thuận lợi phóng một chưởng đánh chết được thì sẽ đi đến chỗ tru lục toàn trang. Trước khi chưa nắm chắc được phần nào, chàng nhứt định không tiết lộ thân thế. Miệng chàng âm thầm cầu khấn:
- Xin phụ thân có linh thiêng thì ngấm ngầm hộ trợ cho hài nhi.
Hai bên chỉ còn cách nhau chừng tám thước...
Ma Mẫu cất giọng lạnh lùng hỏi:
- Thi Thiên Đường! Ngươi bức bách lão thân phải giết ngươi bây giờ hay sao?
Cam Đường lạnh lùng buông thõng:
- Liệu có làm được không?
- Ngươi cứ thử đi coi!
Chưa dứt lời, mụ đã vung hai chưởng đánh ra. Chiêu thức này coi bề ngoài chậm chạp và bình thường. Nhưng là cái bình thường để che giấu những biến hóa cực kỳ cao diệu. Nó khiến cho người ta không biết đón đỡ thế nào và cũng có chỗ nào sơ hở để thừa cơ đột kích.
Cam Đường run lên, nhưng thời gian không cho phép chàng suy nghĩ lâu. Chàng đành theo phương pháp hữu công vô thủ của phái Thiên Tuyệt vung chưởng ra phản kích.
Sầm! Chưởng hai bên đụng nhau phát ra tiếng nổ rùng rợn! Rồi cả hai người đều lùi lại một bước dài.
Cam Đường không khỏi giật mình kinh hãi. Đây là lần thứ nhất “Thiên Tuyệt Chưởng” bị kềm chế. Tại Khổ Trúc Am tuy chàng suýt mất mạng về tay Bạch Bào quái nhân, nhưng chiêu thức phát ra không bị ngăn chặn hoàn toàn đến nỗi không một tia kình lực nhỏ xíu nào thấu vào đối phương được như hôm nay. Xem thế đủ biết công lực của Ma Mẫu còn thâm hậu hơn Bạch Bào quái nhân một bực. Cuộc chiến này tựa hồ đã ấn định vận mệnh của Cam Đường.
Ma Mẫu mắt lộ sát khí lại càng rùng rợn hơn. Mụ nói bằng một giọng lạnh như băng:
- Võ học của phái Thiên Tuyệt quả đã khác thường. Tuy nhiên, Thi Thiên Đường, điều đó cũng không khỏi thay đổi được vận mạng của ngươi. Hãy tiếp chiêu!
Dứt lời, mụ phóng chiêu ra. Lần này trái hẳn với lần trước, chiêu thức mau lẹ tuyệt luân đến nỗi người ta không kịp nhìn rõ.
Cam Đường nghiến chặt hai hàm răng. Chàng vận công lực đến tột độ vào song chưởng để đánh ra.
Sầm! Tiếp theo một tiếng rên hừ hự. Cam Đường lùi lại liền mấy bước, khóe miệng ứa máu tươi.
Mối cừu hận như lửa cháy bốc lên đến tột độ, khiến chàng nảy ra một ý niệm là liều mạng cho hai bên cùng chết hết.
Chàng không nghĩ đến chuyện trốn thoát nữa và cho là trốn tránh kẻ thù là một hành động rất nhục nhã, chàng không thèm làm. Nếu không thế thì chàng chỉ cần thi triển thân pháp “Truy Phong Hóa Ảnh” cực kỳ thần diệu là trốn thoát một cách dễ dàng. Nhưng chàng không nhẫn nhục được.
Thế rồi chàng ra một chiêu cực kỳ thảm khốc tưởng chừng vỡ ngọc chìm châu.
Ma Mẫu cũng chuẩn bị thi triển một tuyệt chiêu.
Cả hai bên cùng cất bước nghiêm trọng tiến gần lại nhau.
Bầu không khí khẩn trương cơ hồ nghẹt thở. Trong ba vị trang chúa thì đại trang chúa đã đứng dậy được. Còn nhị, tam trang chúa vẫn phải ngồi điều dưỡng.
Lâm Vân sắc mặt biến đổi. Không hiểu gã không muốn lên tiếng hay là không thể mở miệng được, cứ đứng ngây người ra như tượng gỗ.
Những tiếng bước chân bịch bịch mỗi lúc một gần lại...
Tiếp theo là hai tiếng rên khủng khiếp, bóng người từ từ xa ra.
Ma Mẫu miệng cũng ứa máu tươi ướt cả vạt áo đằng trước.
Cam Đường vẻ mặt xám ngắt, máu tươi phun ra luôn mấy lần. Người chàng lảo đảo muốn té. Cánh tay phải chàng mềm rũ buông thõng xuống. Xương tay đã bị gãy rồi.
Ma Mẫu lau máu trên miệng rồi lại cất bước tiến vào.
Lúc này Cam Đường giơ tay lên rất khó khăn. Dĩ nhiên chàng không thể phản kích được nữa. Chàng nhìn thấy đối phương mỗi bước một gần lại và nhận thấy sinh mạng mình kết thúc đến nơi.
Trên mặt chàng thoáng hiện một nụ cười. Nhưng là nụ cười đầy đau khổ và mỉa mai.
Đối phương là một nữ ma đầu mắc chứng bán thân bất toại. Vừa mới đây, trước khi chữa thương cho mụ, chàng muốn giết mụ thiệt dễ như trở bàn tay. Nhưng chàng lại chữa cho mụ khỏi bệnh và bây giờ chính chàng sắp mất mạng về tay mụ.