Cam Đường nhìn thấy trên bạo cổng có một tấm thiếp in sâu vào gỗ đến ba phân. Chính giữa lồi ra bốn chữ triện “Tử Vong Sắc Lệnh”.
Tử Thần đã chiếu cố đến tòa lâu đài này. Phải chăng vì việc thủ cấp người thay thế chưởng môn phái Thiếu Lâm bị lấy cắp? Nếu quả mẹ con Ma Mẫu đều mắc tay độc thủ của Tử Thần rồi thì món huyết cừu của mình thành ra không trả được. Biến cố này thừa ra ngoài sự tiên liệu của con người.
Cam Đường vừa nghĩ vừa cất bước tiến vào trang.
Phía trong cổng năm xác chết nằm lăn ra đó và đã cứng đờ. Y phục những xác chết này đều ra kiểu tráng đinh. Toàn thân họ không để lại một thương tích gì và chỉ như người ngủ say. Đúng là thủ pháp thần bí sát nhân của Tử Thần.
Trái tim Cam Đường tựa hồ như muốn nhảy ra ngoài miệng.
Cam Đường lại đi vào trong thì ngay ở dưới thềm trong nội viện lại có xác chết một nam hai nữ.
Tử Thần đã ra tay, xem chừng mẹ con Ma Mẫu khó lòng thoát khỏi. Chàng chỉ lo mối huyết cừu sâu tựa bể mình không trả vào đâu được nữa.
Cam Đường vừa căm hận Tử Thần tàn ác vừa tức mình không trả được thù.
Chàng xuyên qua dãy hành lang đi thẳng vào hậu viện thì thấy rõ ràng thi thể tam trang chúa và mé bên là hai ả tiểu tỳ áo xanh. Cạnh cột hiên lại có một xác chết của thiếu phụ nạ dòng xem chừng vào hàng bộc phụ.
Thế là tổng cộng chàng đã phát hiện ra mười hai xác chết.
Tòa nhà đồ sộ hào hoa đã yên lặng như tờ lại có nhiều xác chết thành ra một nơi đầy quỷ khí âm u.
Cam Đường vào thiên viện là chỗ hoa hiên mà chàng đã ngồi hôm qua thấy còn một vũng máu khô tím bầm, nhưng không thấy tử thi đâu nữa.
Cam Đường xem xét hết một lượt không thấy gì nữa. Số người bị chết đại khái là mười hai mạng.
Chàng thở phào một cái vì chưa thấy Ma Mẫu, đại trang chúa và nhị trang chúa ở trong đám người bị hại thì chuyện trả thù hãy còn hy vọng. Có điều xảy ra vụ này rồi thì chàng phải tốn công dò tìm tông tích kẻ thù. Chàng tự hỏi:
- Liệu Ma Mẫu và hai con có thoát được tay Tử Thần thực không?
Mười vị trưởng lão chùa Thiếu Lâm bản lãnh không phải tầm thường mà còn chưa kịp nhìn thấy hình bóng Tử Thần đã bị chết rồi. Nếu không có Nam Cung trưởng lão bố trí từ trước thì cả chưởng môn phương trượng đều không thoát nạn được. Ma Mẫu mà thoát khỏi tay Tử Thần thì bản lãnh mụ thật đáng ghê hồn. Nhưng đó còn là phỏng đoán, sự thực hãy còn là bí mật.
Cam Đường không khỏi nghĩ đến con người nghĩa nặng tày non là Lâm Vân.
Chẳng hiểu gã đã dời khỏi nơi này chưa? Một người lạ chưa từng quen biết dù có chịu lời ủy thác của kẻ khác đến kiếm mình, những gã đã vì mối tình tri ngộ mà xả thân cứu mình thì ơn ấy cũng đáng ghi vào phế phủ.
Cam Đường ngấm ngầm cầu chúc cho người bạn nặng nghĩa chi lan được bình yên vô sự.
Chàng đứng ngẩn người ra hồi lâu rồi nhận thấy chẳng có điều chi mà chần chờ ở lại đây nữa. Giả tỷ ba mẹ con Ma Mẫu chưa mất mạng về tay Tử Thần thì rồi cũng có ngày tìm ra bọn họ.
Cam Đường nghĩ vậy buồn bã cất bước đi ra.
Nhưng chàng vừa cất bước, bất thình lình có thanh âm lạnh lẽo cất lên:
- Các hạ hãy dừng bước!
Cam Đường giật mình kinh hãi đảo mắt nhìn ra rồi toàn thân run bần bật.
Trên thềm ngoài hiên, một phụ nhân bịt mặt bằng tấm sa đen đứng đó như ma quỷ hiện hình.
Phụ nhân này đến từ lúc nào Cam Đường cũng không hay.
Mụ là ai?
Trông bề ngoài thì quyết không phải là Ma Mẫu. Chẳng lẽ mụ lại là Tử Thần, một nhân vật đã làm cho võ lâm Trung Nguyên phải sởn gai rùng mình?
Cam Đường nghĩ tới đây, không tự chủ được nữa cũng run lên.
Người đàn bà bịt mặt lại lên tiếng bằng một thứ thanh âm lạnh lẽo ghê hồn:
- Ta không ngờ các hạ vẫn còn sống trên thế gian... Ha ha...
Tiếng cười của mụ đầy sát khí, khiến người nghe phải sởn gáy.
Cam Đường cơ hồ nghẹt thở. Nhưng rồi chàng bình tĩnh lại, lạnh lùng đáp:
- Chết ư? Ha! Ha! Bản nhân đâu có lìa đời một cách dễ dàng thế được?
- Cái đó là trời cho ta mà thôi!
- Trời cho là nghĩa làm sao?
- Nghĩa là các hạ phải chết về tay bản tòa.
- Bản tòa? Vậy tôn giá là ai?
- Lúc các hạ lâm tử, tự nhiên bản tòa sẽ nói cho hay.
Cam Đường lửa giận bốc lên ùn ùn, lớn tiếng hỏi:
- Tôn giá là ai?
- Đến lúc ấy bản tòa sẽ bảo các hạ.
- Tôn giá có biết tại hạ là ai không?
Người đàn bà bịt mặt lại nổi lên một tràng cười the thé nói:
- Xú Diện Nhân Ma! Dù ngươi có hóa thành tro than, bản tòa cũng nhận ra được.
Cam Đường kinh hãi lùi lại một bước dài. Bốn chữ “Xú Diện Nhân Ma” đã khiến cho chàng cực kỳ kinh hãi! Bây giờ chàng mới nhận ra rằng vì mình đeo tấm mặt nạ quái nhân mà xảy ra vụ này. Chàng lẩm bẩm:
- Té ra họ đã lột da mặt Xú Diện Nhân Ma để làm tấm mặt nạ này. Bốn chữ “Xú Diện Nhân Ma” mình đã nghe có người nói đến rồi. Mười hai năm trước đây một nhân vật khủng khiếp vào bậc nhất đã mang tên này. Công lực y cao thâm không biết đến đâu mà nói. Y đã giết rất nhiều người. Theo lời đồn thì y chưa tha một ai. Không ngờ mình lại là hiện thân của y.
Tấm mặt nạ này của một người đàn bà cực kỳ xấu xa tự xưng là Bán Diện Nhân hiện làm Hình Đường đường chúa dưới trướng Ngọc Điệp Bảo đã tặng cho Cam Đường.
Chàng tự hỏi:
- Tấm da mặt này Bán Diện Nhân lấy ở đâu ra? Chắc Xú Diện Nhân Ma bị chết về tay mụ và như vậy thì mụ cũng là một nhân vật phi thường.
- Tại sao Bán Diện Nhân lại cứu mình và tặng mình năm tấm mặt nạ?
- Xem chừng người đàn bà che mặt này có thù hằn gì với Xú Diện Nhân Ma. Mụ là nhân vật thế nào mà lại tự xưng là bản tòa? Sao mụ lại đến đây một cách đột ngột?
Rồi chàng tự trả lời:
- Phải rồi! Bọn Tống Nhị Lang ở Thanh Long Bảo cùng Thái Cực chưởng môn Lý Vô Khí lúc thấy mặt mình cắm đầu chạy trốn. Té ra họ đều cho mình là tay đại ma đầu Xú Diện Nhân Ma. Bây giờ mình có nên lộ chân tướng ra không? Không được! Bán Diện Nhân đối với mình đã có ơn cứu mạng. Sau khi mình bị con dâm phụ Lục Tú Trinh đánh chết tại Ngọc Điệp Bảo, Bán Diện Nhân cứu mình rồi làm ngôi mả hờ để che mắt mọi người trong bảo. Hơn nữa bà ta nhắc đi nhắc lại câu:
“Cam Đường không còn ở trên nhân thế nữa...” Nếu mình lộ chân tướng thì sẽ đem lại hậu quả rất nghiêm trọng cho bà ta, đồng thời làm khó cho công cuộc điều tra hung thủ và báo cừu của mình. Nhưng không lộ diện thì biết làm thế nào cho xuôi câu chuyện trước mắt?
Cam Đường còn đang suy tính thì người đàn bà bịt mặt lại nói:
- Không ngờ Xú Diện Nhân Ma lại xuất hiện trên chốn giang hồ, đồng thời mạo danh Tử Thần để giết bao nhiêu người vô tội. Bữa nay trong nhà này cũng mất mười hai nhân mạng đều do một tay ngươi hết.
Cam Đường rùng mình. Chàng không ngờ sự hiểu lầm lại quan trọng đến thế, mình bị đối phương gán cho tội mạo xưng Tử Thần. Xem câu mụ nói thì ra mụ cũng vừa mới đến đây.
Cam Đường còn nghĩ thầm:
- Nghe lời nói cùng xem thái độ của mụ này thì dường như mụ có mối liên quan với Ma Mẫu.
Nghĩ vậy chàng càng thêm phần cương quyết bỏ ý định tiết lộ chân tướng, và chuẩn bị cách điều tra ở mụ này cho biết Ma Mẫu lạc lõng nơi đâu. Mụ cũng nhận mười hai mạng người bị chết thì dĩ nhiên ba mẹ con Ma Mẫu và một số người nữa đã thoát khỏi tay Tử Thần. Điều tra ra được Ma Mẫu thì việc tìm tung tích Ma Vương tưởng cũng dễ thôi. Có điều mình bị mụ nhận lầm là Tử Thần cũng là một điểm đáng sợ mà mình cần phải gạn đục khơi trong. Nếu không thì lập tức mình sẽ biến thành kẻ thù chung của võ lâm.
Cam Đường suy nghĩ rồi lạnh lùng hỏi:
- Ai mạo xưng là Tử Thần?
- Chẳng lẽ không phải ngươi ư?
- Bản nhân trịnh trọng phủ nhận điều đó.
- Vậy mười hai mạng người đây ngươi giải thích thế nào?
Cam Đường vặn lại ngay:
- Chẳng lẽ chính mắt tôn giá nhìn thấy bản nhân hạ thủ?
Người đàn bà che mặt ngập ngừng hỏi:
- Thiệt tình... không phải ngươi ư?
- Nếu quả là bản nhân thì tôn giá khó lòng thoát chết! Người quân tử không cướp đoạt cái hay cái giỏi của kẻ khác...
Người đàn bà che mặt ngắt lời:
- Chà! Ngươi cũng đòi làm người quân tử hay sao?
- Phải hay không bản nhân tưởng chẳng cần phải tranh luận.
Người đàn bà che mặt ngẩn người ra một chút rồi nói:
- Bản tòa tin là ngươi chẳng phải người quân tử. Bây giờ bản tòa đòi món nợ cũ.
- Nợ cũ ư? Bản nhân nợ gì tôn giá?
- Xú Diện Nhân Ma! Cái đó ngươi tự biết rồi, hà tất còn hỏi lại ta? Bữa nay mà giết được ngươi tức là ngươi lộ chân tướng rồi. Nếu không thì đành chờ cơ hội khác.
- Nếu tôn giá bị chết về tay bản nhân thì sao?
- Không thể có chuyện đó được.
- Tôn giá đã nắm chắc là không chết về tay bản nhân ư?
- Có thể nói như vậy.
Mụ vừa nói lạng người tiến vào trong viện. Thân pháp mụ linh diệu vô cùng!
Bóng người thấp thoáng không một tiếng động. Thân pháp này so với phép “Truy Phong Hóa Ảnh” của Thiên Tuyệt Môn chẳng kém gì mà còn có phần hơn.
Cam Đường mới coi bề ngoài đã đủ biết bản lãnh mụ thế nào rồi nên trong lòng chàng không khỏi phập phồng lo ngại.
Giả tỉ chàng không có mục đích điều tra tung tích Ma Mẫu thì chàng đã bỏ đi cho rồi, không muốn ở lại nơi hắc ám này nữa.
Kể ra thì Cam Đường bỏ đi, song thay đổi bộ mặt là bao nhiêu vấn đề sẽ thành không hết. Nhưng chàng tiếc rẻ người đàn bà che mặt này có mối liên quan với Ma Mẫu, một trong những kẻ tử thù của chàng. Và chàng tin rằng cứ để nguyên bộ mặt này rất có thể dẫn dụ cừu gia ra mặt được.
Nghĩ vậy chàng trầm giọng hỏi:
- Chủ nhân tòa nhà này với tôn giá có mối liên quan gì?
- Hà tất ngươi phải hỏi câu đó.
- Bản nhân đến đây để tìm mẹ con chủ nhân.
- Thế thì hay lắm! Ngươi mỗi lúc một tỏ ra đáng chết!
Nghe câu này càng tỏ rõ người đàn bà che mặt có mối quan hệ sâu xa với Ma Mẫu. Mụ lớn tiếng quát:
- Nạp mạng đi thôi!
Người đàn bà che mặt vừa quát vừa ra tay. Chiêu chưởng của mụ huyền diệu và lợi hại tuyệt thế vô song.
Cam Đường hơi run sợ, phóng chiêu ra phản công. Võ học của phái Thiên Tuyệt là nếu không né tránh thì phải công kích chứ không chịu thủ bao giờ.
Sầm! Sầm!
Bóng người sát gần vào nhau rồi lại lảng ra. Thủ pháp hai bên đều kỳ bí tuyệt luân và cùng đánh trúng đối phương một chưởng.
Cam Đường cực kỳ kinh hãi. Chàng biết mình sau khi hoàn thành đoạn thứ tám thiên Võ Công của bản môn, nội lực đã cao thâm hơn trước một bực. Người nào đã bị trúng chưởng không chết cũng bị thương nặng. Thế mà người đàn bà bịt mặt này không tổn thương gì thì đủ tỏ bản lĩnh mụ không phải tầm thương.
Người đàn bà bịt mặt thấy mình chống lại được một chiêu thức của đối phương thì lòng tự tin càng tăng lên gấp bội. Mụ đằng hắng một tiếng rồi lại ra tay.
Một cuộc đấu kinh tâm động phách trong võ lâm bắt đầu khai diễn.
Mới trong chớp mắt mà hai bên đã trao đổi mấy chiêu.
Cam Đường trong lòng lại càng kinh hãi hơn! Chàng không ngờ võ công của đối phương có những đường kỳ bí thông huyền chẳng kém gì võ học của phái Thiên Tuyệt.
Nhìn vào võ lâm hiện nay tính ra rất ít người có thể chịu đựng được một đòn của người đàn bà che mặt. Quyết nhiên mụ không phải là hạng tầm thường. Vậy mụ là ai? Phải chăng mụ cùng Ma Mẫu là người đồng hội đồng thuyền?
Người đàn bà bịt mặt vẫn tiếp tục phóng ra những chiêu trí mạng. Coi cử động cực kỳ oán độc cũng đủ biết mụ có mối căm hận sâu xa với Xú Diện Nhân Ma.
Qua lại năm chiêu nữa, Cam Đường nghĩ thầm:
- Nếu mình chưa hoàn thành xong võ công đoạn thứ tám của bản phái thì chắc chắn là không địch nổi đối phương. Thế mới biết trong võ lâm không ai dám tự xưng mình là đệ nhất. Dù là người suốt đời học võ và gặp những kỳ tích phi thường thì những điều sở học cũng chỉ có giới hạn mà thôi.
Bất thình lình bốn vị lão già mặc áo gấm từ bốn mặt xuất hiện không một tiếng động. Mỗi người đứng một phương vị.
Cam Đường vừa liếc mắt nhìn thấy đã biết ngay là đối phương hiển nhiên có chuẩn bị sẵn sàng rồi mới đến đây. Nếu không hạ độc thủ ngay tức khắc thì e rằng bữa nay khó lòng được như nguyện.
Chàng nghĩ vậy liền đề tụ toàn bộ chân lực quát lên một tiếng đánh ra chiêu lợi hại nhất, mãnh liệt nhất trong Thiên Tuyệt võ công là chiêu “Thiên Phiên Địa Phúc”.
Người đàn bà che mặt rên lên một tiếng, loạng choạng lùi lại bảy tám bước liền.
Người mụ vẫn lảo đảo không ngớt.
Cam Đường lảo đảo mấy cái, phủ tạng nôn nao nhưng cũng làm cho chàng hao tổn sức lực. Nếu Cam Đường chưa luyện xong môn “công lực tái sinh” trong đoạn thứ tám thì chàng cũng không dám thi triển chiêu thức đó một cách khinh suất. Vì nếu chiêu này không thắng địch mà chân lực mình hao tổn tất bị đối phương nhân cơ hội này phản kích một chiêu trí mạng. Chàng thấy đối phương bị bại về chiêu này nên không còn lo gì nữa.
Chiêu “Thiên Phiên Địa Phúc” tuy làm cho người đàn bà che mặt phải lùi lại nhưng mụ vẫn chưa bị thương.
Cam Đường thấy thế lại càng kinh hãi vì nếu cả bốn lão già áo gấm cùng gia nhập chiến cuộc thì tình trạng không thể lạc quan được nữa.
Người đàn bà bịt mặt nói bằng một giọng hung dữ:
- Xú Diện Nhân Ma! Nếu bữa nay mà ngươi còn thoát khỏi tay bản tòa thì bản tòa tự vẫn ngay lập tức!
Không hiểu mụ cầm chắc thế nào mà dám nói câu này?
Mụ từ từ tiến lại.
Cam Đường ngấm ngầm theo khẩu quyết vận thần công. Chớp mắt nguyên khí đã phục hồi như cũ. Bốn lão già áo gấm đứng bốn mặt vẫn trơ như phỗng, chẳng nói năng mà cũng không nhúc nhích. Nhưng trong khóe mắt cũng đủ biết họ đang hết sức đề phòng.
Bầu không khí trong trường khẩn trương cơ hồ như nghẹt thở và đầy vẻ chết chóc rùng rợn. Cam Đường suy nghĩ rất mau:
- Nếu mình phóng tuyệt chiêu “Bính Châu Toái Ngọc” liều chết với địch thì mình khó lòng tránh khỏi bị thương. Nhưng trông cậy vào môn “Sinh Cơ Bất Diệt” và “Công Lực Tái Sinh” thì quyết không thể xảy ra hậu quả nghiêm trọng. Còn đối phương dù có thoát chết tất cũng bị trọng thương. Mình chỉ cần kiềm chế được mụ đàn bà che mặt kia là có thể tra ra tông tích kẻ thù. Nhưng sự thực có diễn ra như lời tiên liệu của mình không thì chưa thể biết được. Dù sao mình không phải là Xú Diện Nhân Ma thực, thiệt không thể giết người vô tội.
Người đàn bà bịt mặt chỉ còn cách Cam Đường tám thước. Chàng quát lên:
- Đứng lại!
Người đàn bà che mặt run lên hỏi:
- Ngươi còn di ngôn gì nữa không?
- Nghe khẩu khí tôn giá thì tựa hồ đã nắm chắc là giết được bản nhân.
- Ngươi không tin thì rồi sẽ biết.
- Tôn giá nói rõ thân thế đi.
- Bản tòa nói khi nào ngươi sắp tắt thở sẽ cho hay, quyết không để cho ngươi thành cái oan hồn!
- Nếu tôn giá không nói rõ thân thế thì e rằng rồi đây có hối hận cũng không kịp.
- Quân ma quỷ này! Đừng mơ mộng nữa! Sự tình không xảy ra như ngươi nghĩ đâu.
- Bản nhân hỏi tôn giá một câu cuối cùng:
Tôn giá cùng mẹ con chủ nhân tòa nhà này có quan hệ gì?
- Bản tòa nói ra cũng chẳng hề chi. Bản tòa với y là tình ruột thịt.
Cam Đường sát khí đằng đằng run lên nói:
- Nếu vậy ta giết ngươi cũng chẳng ân hận gì.
Người đàn bà che mặt hững hờ nói:
- Chậm mất rồi!
Giữa lúc ấy mũi Cam Đường ngửi thấy một mùi hương xạ kỳ dị và cảm thấy đầu óc mê đi. Bất giác chàng tức vỡ mật, quát hỏi:
- Ngươi dùng độc ư?
Người đàn bà bịt mặt lùi ra xa hơn một trượng nhanh như chớp. Mụ đáp:
- Đúng thế! Đối với hạng người như ngươi có dùng độc cũng không phải là quá đáng.
- Nạp mạng đi!
Cam Đường vừa quát vừa nhảy xổ lại phóng chiêu “Bính Châu Toái Ngọc” với một công lực lên đến tột độ.
Người đàn bà bịt mặt đã tiên liệu là trước khi đối phương chưa bị chất độc kiềm chế tất ra đòn khủng khiếp. Mụ vừa thấy Cam Đường phát động chiêu thức liền né người tránh sang một bên.
Động tác của hai bên đều nhanh như điện chớp.
Võ học phái Thiên Tuyệt há phải tầm thường. Người đàn bà che mặt phản ứng mau lẹ là thế song vẫn bị luồng sóng kình lực đánh trúng làm cho mụ phải phát rên.
Mụ loạng choạng người đi muốn té và trước ngực có vết máu đỏ lòm.
Cam Đường cảm thấy trời đất quay cuồng. Người chàng lảo đảo muốn té. Chàng vội thò tay vào bọc lấy Tích Độc Đan...
Bỗng một luồng kình phong mạnh như sóng cồn chụp xuống người chàng.
Cam Đường không tránh khỏi té huỵch xuống đất. Nhưng chàng vẫn không quên thò tay vào bọc toan lấy Tích Độc Đan...
Sầm một tiếng rùng rợn!
Lại một luồng kình phong xô tới. Chàng chỉ kịp rú lên một tiếng, người đã bị hất lên cao hơn trượng rồi rớt xuống. Mắt chàng hoa lên. Người chàng mê đi không biết gì nữa.
Lúc Cam Đường hồi tỉnh thì thấy toàn thân mất hết công lực và đầu óc mơ màng.
Chàng cố trấn định tinh thần tự hỏi:
- Chẳng lẽ ta còn chưa chết ư?
Chàng muốn co chân duỗi tay nhưng không nhúc nhích được. Nhất là đầu óc chàng tưởng chừng như đeo một khối nặng ngàn cân.
Cam Đường cố mở tầm mắt trông ra nhưng thấy trước mặt quáng lòa trông chẳng rõ vật gì. Cam Đường nhắm mắt rồi lại mở ra. Lần này chàng trông rõ hơn một chút thì lại càng kinh hồn táng đởm. Trước mắt chàng hiện ra một tòa nhà đại sảnh. Mấy chục người sắp hàng đứng ngay như tượng gỗ. Chính giữa đặt một cái hương án, ánh nến lập lòa, khói hương nghi ngút. Chỗ lớn nhất trên án đặt một bài vị. Còn mình thì bị cột vào một cái ghế gỗ đàn hương quay mặt vào bài vị. Chàng lẩm bẩm:
- Té ra họ sắp tế sống mình.
Cam Đường kinh hãi tỉnh táo lại.
Bên chàng một thiếu phụ đứng tuổi đầy vẻ phong lưu. Cứ trông thân hình cũng biết ngay chính là mụ đàn bà bịt mặt. Bây giờ mụ bỏ tấm khăn bịt mặt ra, trông người còn trẻ, vẻ mặt vừa thê thảm vừa hung dữ. Trong tay mụ cầm một lưỡi đao nhọn sáng loáng. Không cần nói cũng hiểu mụ tưởng Cam Đường là Xú Diện Nhân Ma nên bắt chàng tế sống để báo thù.
Một lão già áo gấm đứng bên hương án lớn tiếng xướng:
- Thượng hương.
Thiếu phụ trung niên đặt lưỡi đao nhọn lên án, thắp ba nén hương.
Lão già lại xướng:
- Chúc cáo!
Thiếu phụ trung niên quỳ xuống. Tiếp theo bao nhiêu người đều quỳ cả xuống cái rụp.
Thiếu phụ miệng lẩm nhẩm khấn.
Cam Đường không nghe rõ. Mồ hôi thoát ra đầm đìa, nghĩ đến cái chết kiểu này không thể nhắm mắt được, chàng lẩm bẩm:
- Mình nói rõ chân tướng chăng? Nhưng đối phương là tình ruột thịt với Ma Mẫu thì dĩ nhiên mình cũng không thể sống được. Trái lại còn đưa tới một hậu quả rất nghiêm trọng cho phái Thiên Tuyệt. Mình để mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm, thiệt cũng chẳng cam tâm.
Tiếng lão già áo gấm lại vang lên:
- Hiến tế!
Tiếng lão kéo dài tựa hồ như tiếng Tử Thần la gọi khiến người chàng phải ớn da gà.
Cam Đường tự hỏi:
- Chẳng lẽ Cam Đường này mất mạng một cách mờ ám ư?
Chàng toan đề tụ công lực mà chẳng thấy gì.
Võ công phái Thiên Tuyệt không có phép điểm huyệt thông thường nào kiềm chế được. Đây chắc là hiệu lực của chất độc.
Thiếu phụ đứng lên, tay cầm đao nhọn quay lại nhìn Cam Đường. Mặt đầy sát khí rùng rợn.