Cam Đường lạnh lùng nói:
- Mi hẹn một tháng trời để ung dung xa chạy cao bay.
Thanh Y Kiếm Khách tức giận la lên:
- Ngươi coi thế thúc là hạng người thế nào?
- Là giống cầm thú biết đội mũ mặc áo.
Thanh Y Kiếm Khách run lên bần bật. Mặt co rúm lại, nghiến răng ken két. Lão nghẹn họng một lúc mới nói được:
- Hiền điệt! Ta không trách ngươi, vì việc này không ai nhẫn nại được. Nhưng ngươi chớ nên làm cho người thân phải đau khổ mà kẻ thù lại sung sướng. Hết hạn một tháng, nếu ta không tìm ra đáp án thì ta sẽ tự tử để tạ tội.
Thái độ cương quyết của lão khiến cho người ta chẳng thể không tin.
Cam Như Bình nói:
- Hài tử! Chúng ta hãy chờ y một tháng.
Cam Đường đau khổ gật đầu.
Trên mắt Thanh Y Kiếm Khách treo hai giọt lệ. Lão trầm giọng nói:
- Hiền điệt! Vụ này ta ra tay dò xét Tây Môn Tung. Nhưng hắn quỷ quyệt vô cùng.
Nếu ta gặp điều bất hạnh thì hai cô cháu ngươi phải tiếp tục cuộc điều tra, vì vụ này có quan hệ đến sự trong trắng của đại tẩu...
Cam Đường trợn mắt nhìn lão không chớp. Chàng thấy vẻ mặt bi phẫn, đau khổ oán độc thì biết là đối phương không nói dối. Chàng trầm giọng nói:
- Trước khi vụ này chưa rõ rệt, điệt nhi vẫn kêu bằng thế thúc. Mong rằng lời nói của thế thúc là sự thực.
- Tấm lòng ngay thẳng của ta nguyện xin quỷ thần chứng giám.
- Bây giờ xin thế thúc tạm thời đừng tới Ngọc Điệp Bảo vì tiểu điệt đã sắp đặt mưu lược để điều tra vụ này, vậy thế thúc hãy theo địa phương khác mà hành động.
- Nhưng Tây Môn Tung là đối tượng duy nhất...
- Xin thế thúc tạm thời hãy ẩn nhẫn.
- Nhưng ta chỉ có thời hạn một tháng.
- Nếu đối tượng quả là Tây Môn Tung thì tiểu điệt tin rằng trong khoảng một tháng sẽ phanh phui ra hết.
- Được rồi! Ta nhận lời với ngươi như vậy.
Cam Như Bình lạnh lùng nói:
- Ta cũng chỉ mong đúng như lời mi đã nói.
- Bình muội! Sự thực sẽ trả lời ngươi. Ta đi đây!
Thanh Y Kiếm Khách trở gót chạy xuống khỏi gò đất.
Thân hình lão lảo đảo.
Cam Đường nhìn bóng sau lưng Thanh Y Kiếm Khách cảm khái nói:
- Xem ra y không phải là hạng cầm thú.
Cam Như Bình nói:
- Hài tử! Lòng người không biết đâu mà lường được.
- Theo ý Bình cô thì bây giờ nên hành động thế nào?
- Ta có hai việc phải làm:
Một là điều tra Tư Đồ Vọng, hai là dò xét vụ huyết án Thánh Thành.
Cam Đường chợt nảy ra một ý nghĩ. Chàng nói:
- Xin Bình cô hành động theo một đường với điệt nhi...
- Hành động thế nào?
- Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
- Được lắm!
Hai cô cháu đi về nẻo đường đã ước hội với thủ tòa trưởng lão phái Thiên Tuyệt là Nam Cung Do.
Dọc đường Cam Đường đem những cuộc kỳ ngộ của mình và kế hoạch sắp đặt với Nam Cung Do hiện nay thuật lại một lượt.
Cam Như Bình không khỏi thẫn thờ.
Mấy hôm sau, Cam Đường cùng Cam Như Bình tới nơi ước hội thì đã thấy đông đủ đệ tử phái Thiên Tuyệt từ hương chủ trở lên ngồi chờ tại đó. Cam Đường giới thiệu cô mẫu với mọi người. Vì có thêm Cam Như Bình nên kế hoạch định trước cần phải thay đổi.
Sau cuộc nghị luận khá lâu, những chi tiết hành động được quyết định và phân công cho mọi người.
Từ ngày Tây Môn Tung lên ngôi minh chủ võ lâm thì Ngọc Điệp Bảo, tổng đàn của phái Ngọc Điệp, được đổi tên là Võ Minh, mà Thấu Ngọc Biệt Phủ nguyên trước là phân đàn của phái Ngọc Điệp thì nay đổi làm tổng đàn. Phân đàn chúa Huỳnh Kiều Kiều được thăng lên chức phó môn chủ, phụ trách mọi việc của phái Ngọc Điệp.
Một hôm trời vừa xế ngọ, trước cửa Thấu Ngọc Biệt Phủ xuất hiện một mụ già tinh thần quắc thước và một chàng thiếu niên mặt trắng cỡ hai mươi. Một già một trẻ đi tới cổng lớn cách chừng mười trượng thì dừng lại. Mụ già hỏi:
- Hài tử! Ngươi không nhớ lộn đấy chứ?
Thiếu niên mặt trắng đáp:
- Thưa sư phụ! Đồ nhi nhớ rõ lắm. Tiên phụ lúc sắp chết đã dặn đi dặn lại hai ba lượt. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng khi nào đồ nhi dám quên vụ này.
- Vậy ngươi tiến lại gọi đi.
Bạch diện thiếu niên vâng lời cất bước tiến lại. Bỗng thấy hai võ sĩ áo đen làm thị vệ chạy ra. Hai gã ngó qua ngó lại mụ già và chàng thiếu niên rồi cất tiếng hỏi:
- Hai vị đi đâu?
Bạch diện thiếu niên rảo bước tiến lại lạnh lùng hỏi:
- Nơi đây có phải là tổng đàn phái Ngọc Điệp không?
- Đúng rồi!
- Tại hạ muốn kiếm môn chủ.
- Ông bạn hãy báo danh trước đi!
- Cái đó để sau khi gặp quý môn chủ sẽ nói.
- Ông bạn có danh thiếp không?
- Danh thiếp ư? Có đây!
Bạch diện thiếu niên vỗ vào thanh trường kiếm ở sau lưng.
Hai tên võ sĩ áo đen biến sắc lùi lại một bước hỏi:
- Hay là ông bạn tìm lầm người. Thử nhìn kỹ lại coi.
- Đúng rồi!
- Ông bạn muốn kiếm võ lâm minh chủ làm chi?
- Bản nhân kiếm Ngọc Điệp Môn Chủ Tây Môn Tung có chuyện riêng, chứ không dụng gì đến Võ Minh cả.
- Ông bạn đã không báo danh lại, không có bài thiếp thì tại hạ đành xin lỗi...
- Võ sĩ không chịu thông báo ư?
- Nhất định là thế.
- Vậy tại hạ cứ đi vào cũng được.
- Ngươi dám ngang tàng như vậy ư?
- Ha ha! Ta nói thiệt, hai ngươi không ngăn cản được đâu.
Hai tên võ sĩ áo đen vẻ mặt hầm hầm rút kiếm ra cầm tay.
Bạch diện thiếu niên vẻ mặt vẫn lạnh lùng, chàng hỏi lại:
- Muốn động thủ ư?
Võ sĩ trợn mắt lên hỏi:
- Cần phải cho thằng lỏi ngông cuồng này một bài học.
“Bốp”! Tên võ sĩ loạng choạng lùi lại một bước. Má bên trái gã còn in năm vết bàn tay tím bầm. Gã không kịp nhìn rõ đối phương ra tay thế nào.
Bạch diện thiếu niên cười lạt nói:
- Liệu mà từ từ lỗ miệng, đừng có thằng lỏi này thằng lỏi nọ. Hiện bản nhân chưa muốn giết ngươi đâu.
- Ông bạn khinh người thái quá!
Tên võ sĩ áo đen kia vừa quát vừa vung kiếm lên chém lẹ vào thượng bàn và trung bàn chàng thiếu niên. Gã ra tay mau lẹ phi thường, đáng là tay cao thủ hạng nhất trên chốn giang hồ. Kiếm quang lấp loáng vụt tắt. Mũi kiếm của gã bị hai ngón tay chàng thiếu niên cặp lấy. Võ sĩ áo đen giựt thật mạnh mà thanh kiếm như mọc rễ không nhúc nhích được chút nào. Gã sợ hãi vô cùng.
Tên võ sĩ bị tát tai đang giơ kiếm lên toan chém tới, thấy thế bất giác chùn tay.
Một tiếng quát vọng lại:
- Bản lãnh ông bạn khá đấy!
Ngón tay chàng thiếu niên khẽ run lên giựt lấy thanh kiếm. Võ sĩ áo đen lùi lại ba bước mới đứng vững.
Một tên võ sĩ áo gấm đã xuất hiện trong trường.
Hai tên võ sĩ áo đen nhìn gã mới đến thi lễ, vẻ mặt khiếp sợ lùi lại.
Xem chừng địa vị tên võ sĩ áo gấm này cao hơn hai tên võ sĩ áo đen.
Kiếm sĩ áo gấm thái độ hống hách đảo mắt nhìn võ sĩ áo đen lạnh lùng nói:
- Lui ra!
Hai tên võ sĩ áo đen hốt hoảng lùi lại chạy vào phủ.
Võ sĩ áo gấm nhìn bạch diện thiếu niên hỏi:
- Ông bạn đến tệ môn có điều chi dạy bảo?
Bạch diện thiếu niên lạnh lùng đáp:
- Tại hạ muốn gặp quý môn chủ.
- Xin cho biết mục đích đến đây để làm gì?
- Về điểm này tại hạ không thể trình bày được.
- Tại hạ phải xưng hô ông bạn thế nào đây?
- Bây giờ chưa phải là lúc báo danh.
Võ sĩ áo gấm xịu mặt xuống nói:
- Nếu ông bạn không theo quy củ giang hồ thì xin tha thứ cho tại hạ không thể vâng mệnh được.
- Tôn giá không làm chủ được đâu, đừng nói nhiều nữa.
- Chẳng lẽ ông bạn cứ sấn vào chăng?
- Có thể như vậy.
- Chắc ông bạn ỷ mình bản lãnh cao cường.
- Tôn giá muốn thử chăng?
- Hừ! Bản nhân quả nhiên muốn thử một chút.
Mụ già tóc bạc đột nhiên nói xen vào:
- Hài tử! Làm gì mà lắm miệng thế?
Bạch diện thiếu niên ngó mụ già một cái rồi cất bước tiến đến trước cổng lớn Thấu Ngọc Biệt Phủ.
Võ sĩ áo gấm lạng người ra cản đường, gã trầm giọng nói:
- Ông bạn! Đây không phải là chỗ để ông bạn đến hành động ngông cuồng càn rỡ.
- Tránh ra!
- Ông bạn muốn chết thì cứ việc sấn vào.
- Ngươi nói khoác mà không biết xấu hổ ư?
- Thế thì đừng oán bản nhân nữa. Tiếp chưởng đây!
Võ sĩ áo gấm chưa dứt lời đã phóng chưởng đánh vào sau lưng thiếu niên. Phát chưởng phóng ra đột nhiên biến thành thế chém. Đồng thời tay trái gã xỉa ra như mũi đao đâm tới “thất khảm” đối phương cực kỳ lợi hại.
Bạch diện thiếu niên vẫn thản nhiên như không. Chàng quét tay một cái coi rất tầm thường. Thế mà võ sĩ áo gấm phải thu thế về lùi lại, sắc mặt gã tái mét.
Giữa lúc ấy, bên trong cổng Thấu Ngọc Biệt Phủ có mấy bóng người vọt ra. Một lão già áo gấm và một thiếu phụ trung niên xinh đẹp đứng sóng vai. Phía sau là bốn tên võ sĩ áo gấm và một lão già áo đen mặt choắt tai chuột.
Lão già áo gấm chính là Tây Môn Tung, môn chủ Ngọc Điệp Môn. Thiếu phụ đứng bên là phó môn chủ Huỳnh Kiều Kiều. Tây Môn Tung cười khanh khách hỏi:
- Ông bạn ở đâu mà muốn ra mắt bản tòa?
Võ sĩ áo gấm né người sang một bên. Bạch diện thiếu niên quay lại nhìn mụ già đưa mắt ra hiệu. Một già một trẻ rảo bước tiến lên, còn cách chừng hai trượng thì dừng lại.
Tây Môn Tung ngó bạch diện thiếu niên rồi lại nhìn mụ già đứng ở phía sau chàng. Hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Cách xưng hô các vị thế nào?
Mụ già tóc bạc lấy trong tay áo ra một vật cầm giơ lên. Hiển nhiên là một tấm gương đồng lớn bằng bàn tay đen sì, trông chẳng có gì kỳ lạ.
Tây Môn Tung chau mày, hỏi bằng một giọng kinh dị:
- Tôn giá phải chăng là Bảo Kính Phu Nhân Dịch Vân Hương?
Mụ già cất tấm gương đồng đi lạnh lùng nói:
- Quả nhiên ngươi là người có kiến thức.
Tây Môn Tung khoanh tay thi lễ nói:
- Không ngờ Dịch tiền bối vẫn còn mạnh khỏe ở nhân gian.
Bảo Kính Phu Nhân nhăn mặt lại hỏi:
- Ngươi tưởng lão thân chết rồi phải không?
Tây Môn Tung cười đáp:
- Đâu có! Trên giang hồ người ta đồn đại Dịch tiền bối đã quy tiên ba chục năm trước...
- Thế thì làm sao?
- Dĩ nhiên lời đồn không đủ bằng chứng.
- Họ nói lão thân chết về tay Thi Lỗi, chưởng môn phái Thiên Tuyệt ở Trung Nguyên chứ gì?
- Quả họ đồn như vậy.
- Ha ha! Đáng tiếc là lão thân lại không chết, mà sau ba chục năm còn đến đây để hỏi về phái Thiên Tuyệt.
Tây Môn Tung thoáng lộ một nụ cười bí mật khó hiểu, hắn hỏi lại:
- Bữa nay Dịch tiền bối hạ cố có điều chi dạy bảo?
Bảo Kính Phu Nhân Dịch Vân Hương trỏ vào bạch diện thiếu niên đáp:
- Người muốn tìm ngươi là đồ nhi của lão thân.
- Lệnh cao đồ...
Bạch diện thiếu niên ngắt lời:
- Môn chủ còn nhớ vụ án giết người cướp của hai chục năm trước trên đường quan lạc không?
Tây Môn Tung kinh hãi nói:
- Thiếu hiệp là ai?
- Môn chủ mau quên quá nhỉ?
Tây Môn Tung ngoảnh đầu nhìn phó môn chủ Huỳnh Kiều Kiều nói:
- Nhớ rồi!
- Nhớ được là hay. Món nợ đó bữa nay phải thanh toán.
- Thiếu hiệp nói vậy nghĩa làm sao?
- Xin hỏi ngươi, thiếu nữ bị môn chủ cướp đi còn sống hay đã chết rồi?
- Bản tòa... cướp người ư?...
Huỳnh Kiều Kiều từ nãy giờ vẫn chưa mở miệng, bây giờ mới hỏi xen vào:
- Ngươi là ai?
Bạch diện thiếu niên không ngó gì đến Huỳnh Kiều Kiều. Mắt lộ sát khí, chàng nhìn chòng chọc vào Tây Môn Tung, chàng hỏi:
- Chẳng lẽ môn chủ còn phủ nhận ư?
Tây Môn Tung bình tĩnh đáp:
- Nói bản tòa cứu người còn nghe được, chứ cướp người thì không thể thừa nhận.
- Cứu người ư?
- Đúng thế! Đúng là cứu người!
- Môn chủ không dám thừa nhận?
- Sự thực là như vậy.
- Người ấy đâu rồi?
- Tiểu hữu cho biết lai lịch.
- Huỳnh Tuấn đi theo cha mẹ và cũng gặp nạn may mà chưa chết nên còn đây.
- Tiểu hữu... là đứa nhỏ năm ấy ư?
Phó môn chủ Huỳnh Kiều Kiều lạng người tới gần, mụ lộ vẻ cảm động run lên hỏi:
- Ngươi... là bé Tuấn đấy ư?
Bạch diện thiếu niên lùi lại một bước kinh hãi đăm đăm nhìn Huỳnh Kiều Kiều, miệng há hốc ra mà không nói lên lời.
Huỳnh Kiều Kiều mắt đỏ hoe run run hỏi:
- Tuấn đệ! Ngươi... không chết ư?
Bạch diện thiếu niên trước còn kinh ngạc, rồi sau cơn xúc động chàng dụi mắt nói:
- Chẳng lẽ bà là...
- Ta là thư thư Kiều Kiều đây.
- Sao không... giống...
- Tuấn đệ! Hai mươi năm trời đăng đẳng, thì nét mặt ai mà không cải biến.
Bạch diện thiếu niên toàn thân run lẩy bẩy từ từ vén tay áo lên. Trên cánh tay có một nốt ruồi đen lớn bằng hạt đậu. Chàng chậm rãi nói:
- Phụ thân lúc lâm tử bảo là thư thư cũng có nốt ruồi này.
Huỳnh Kiều Kiều đột nhiên sa lệ. Mụ vén tay áo lên quả nhiên cũng có nốt ruồi đen như vậy.
Bạch diện thiếu niên cất tiếng gọi:
- Thư thư!
Rồi chàng co chân toan quỳ xuống.
Huỳnh Kiều Kiều đỡ lấy không cho chàng quỳ xuống, miệng khóc nức nở.
Tây Môn Tung dõng dạc cười nói:
- Hay lắm, hay lắm! Thư đệ trùng phùng thì còn vui mừng nào bằng. Vào phủ rồi sẽ nói chuyện.
Bất thình lình, lão già áo đen mặt choắt tai chuột khoát tay nói:
- Bẩm môn chúa! Khoan đã! Trong vụ này dường như có điều giả trá.
Bạch diện thiếu niên Huỳnh Tuấn khẽ đẩy Huỳnh Kiều Kiều ra hỏi:
- Lão này là ai?
Huỳnh Kiều Kiều nín khóc đáp:
- Lão là Hình Đường đường chúa bản môn tên gọi Triệu Khôi Quan.
Bảo Kính Phu Nhân Dịch Vân Hương đảo cặp mắt lạnh lùng nhìn lão già mặt choắt tai chuột, bà hỏi:
- Điều chi giả trá?
Hình Đường đường chúa Triệu Khôi Quan ngó Tây Môn Tung để hỏi ý.