"Harry Potter, không thể không thừa nhận Cứu thế chủ có chút đặc biệt, nhưng đừng tưởng chỉ như vậy là có thể đánh bại ta, Chúa Tể Hắc Ám là bất tử!" Chúa Tể Hắc Ám rốt cuộc vẫn là Chúa Tể Hắc Ám, tố chất tâm lý chẳng hề cao chút nào, trực tiếp vứt bỏ cái ót của Quirrell, lấy hình dạng linh hồn mà xuất hiện giữa không trung.
"Ngươi là Malfoy? Lucius không phải đã từng nói gia tộc các ngươi trung thành với Chúa Tể Hắc Ám sao!" Xoay vòng vòng trước mặt Draco, "Làm người hầu trung thành của ta, ta sẽ cấp cho Lucius mặt mũi, chỉ cần ngươi chĩa đũa phép vào Harry Potter, Chúa Tể Hắc Ám có thể tha thứ cho hành vi lúc trước của ngươi."
".............................Não tàn là bệnh, phải trị." Tùy tiện khiến một tia chớp bổ xuống, không có chút gì bất ngờ mà xuyên thẳng qua linh hồn của Voldemort.
"Malfoy muốn phản bội lại ta sao?" Mặc dù chỉ là một mảnh nhỏ của linh hồn, nhưng ma áp của Voldemort vẫn tạo thành một áp lực cực lớn cho bọn Harry chỉ mới mười một tuổi.
"Malfoy không phải là người hầu của bất luận kẻ nào!" Draco đột nhiên vung đũa phép lên "Θασεκάνεικομμάτια.!"
"Ηγητουασύλου!" Cũng là thần chú của tinh linh viễn cổ, ma lực khác biệt thành công vô hiệu hóa thần chú của Draco.
Cái quỷ gì! Harry mở to hai mắt nhìn, Voldemort biết ngôn ngữ tinh linh cổ thì không có gì lạ, nhưng tinh linh viễn cổ đã sớm tuyệt chủng! Draco sau khi thức tỉnh huyết thống còn có huyết mạch truyền thừa, Voldemort đây là thế nào! (dang ra, tui ship Voldemort với Draco, aaaaa)
"Ác, ngôn ngữ tinh linh viễn cổ!" Voldemort cầm đũa phép của Quirrell gõ nhẹ vào lòng bàn tay "Xem ra Malfoy đã có một người thừa kế vĩ đại a!"
"Sách!" Draco hơi khom người lùi về phía sau, tay lặng lẽ rút vào trong tay áo, cái túi không gian bên trong tay áo có vài loại thực vật đặc biệt. Moni cũng nắm chặt đoản đao trong tay mình, Ron cũng đã chuẩn bị tốt thần chú, tùy thời cho Voldemort biết thế nào được gọi là tiếng hét rung động tâm hồn.
Harry lặng lẽ thu hồi đũa phép, sờ sờ túi không gian của mình, bên trong có một thanh kiếm lưỡi rộng được làm từ vật liệu đặc biệt ---- đời trước y tìm được nó trong một cửa hàng đồ cổ, chủ quán tùy tiện treo trên tường, ông không cho rằng có một phù thuỷ nào đó sẽ lấy một thanh kiếm có trọng lượng có thể đè chết người mà đi chiến đấu. Đời này y đã nhanh tay mua nó lại, tuy rằng cái thứ này làm bốc hơi phân nửa hầm bạc ba mẹ y để lại cho y.
Đột nhiên sương đen xung quanh linh hồn của Voldemort bắt đầu kịch liệt xoáy, ngũ quan trên mặt cũng bắt đầu vặn vẹo. Harry đề cao cảnh giác, phòng ngừa đây chỉ là chiêu nhử của Voldemort.
"Malfoy? Ngươi là..................con trai của Abraxas?" Sương khói xung quanh dần tĩnh lặng lại, ngũ quan cũng trở nên rõ ràng, hiện tại gương mặt của Voldemort không còn là cái mặt không có mũi kia nữa, tuy nhiên gương mặt cứng đờ giống thạch cao, nhưng diện mạo lại vô cùng xuất sắc. "Hoặc cháu nội?"
"..............................Ngươi cho rằng đổi khuôn mặt liền không phải Chúa Tể Hắc Ám sao!" Harry nắm chặt đuôi kiếm, tùy thời đều có thể rút ra chém bay đầu Chúa Tể Hắc Ám. Hai bên mũi kiếm của thanh kiếm này không hề giống nhau, một bên dùng để tổn thương cơ thể, bên còn lại trực tiếp tổn thương linh hồn, theo chủ tiệm đồ cổ nói, thanh kiếm này được các kỵ sĩ ngày xưa dùng để đấu với sinh vật thể linh hồn.
"Harry Potter?" Mặt Chúa Tể Hắc Ám nghi hoặc. "Không phải Potter chỉ có Charles Potter thôi sao! James Potter lại là ai!" Sương đen lại bắt đầu xoáy kịch liệt, lấy Chúa Tể Hắc Ám làm trung tâm mà bắt đầu xoáy. "Vũ xà!"
"!" Sương đen xung quanh Voldemort hình thành một con rắn, sau lưng còn có một đôi cánh, chính là vũ xà mà bọn Harry hận đến thấu xương.
Sao lại thế này!? Harry dựng kiếm trước người, mấy người phía sau cũng đã rút vũ khí của mình ra.
Sương đen dần dần tách ra khỏi Voldemort, Moni đột nhiên mở to hai mắt cả kinh kêu: "Cả hai linh hồn đều không đầy đủ!"
"Cái gì?!"
HẾT CHƯƠNG