Hiện tại là mười giờ tối, Draco vẫn một thân lễ phục hoa lệ đứng dưới cột đèn tại một con đường nào đó ở giới Muggle, bởi vì lúc nãy đi vội quá, cho nên đũa phép vẫn chưa kịp lấy, càng quan trọng hơn là cậu đang duy trì hình dạng bán tinh linh của mình.
"Hắt xì" Một cơn gió thổi qua, Draco rùng mình. Cậu sắp bị đông tới chết rồi, lễ phục đúng là một chút tính giữ ấm cũng không có! Tại sao lông đỏ còn chưa đến nữa!
"Két-" Đột nhiên một chiếc xe buýt hai tầng xuất hiện trước mặt Draco, tiếng thắng xe lớn tới mức làm cậu phải bịt chặt đôi tai cực kì thính sau khi thức tỉnh nửa huyết thống của mình.
Cảm giác có người đi đến trước mặt mình, sau đó trước mắt tối sầm, trên đầu có thứ gì đó trùm lên "Nha, ra ngoài chơi không mang đũa phép, cậu đây là đang tìm đường chết sao?"
Xốc quần áo lên, xác định xe đò hiệp sĩ đã đi rồi, Draco túm lấy quần áo của mình, sau đó vô cùng ghét bỏ mà vuốt vuốt lại mái tóc đã bị phá cho rối tung "Dưới cái loại tình huống này, cậu có thể nhớ rõ về phòng ngủ lấy đũa phép sao?"
"Nhưng mà sao Snape lại đột nhiên nhớ lại?" Ron đau đầu nhớ đến tin Draco từng truyền cho mình -- bởi vì quan hệ của hai gia tộc Malfoy và Weasley, Ron phỏng theo Galleons truyền tin của Hermione, lấy một cái mặt dây chuyền làm phương tiện liên lạc. (Ý Ron là quan hệ "vô cùng tốt": của hai nhà, làm cho Draco và Ron không thể tự tiện gửi cú cho nhau được.)
"Làm sao tớ biết!" Draco có xúc động muốn phát điên "Chủ nhiệm nhất định là đi tìm Harry, cậu nói cho cậu ấy chưa?"
".... Nói ở trên xe rồi, Harry nói cậu ấy sẽ giải quyết." Ron nghiêm mặt, có hơi cứng nhắc khi nói đến vấn đề này.
"Giải quyết thế nào?" Đầu bô muốn giải quyết chủ nhiệm sắp phát hỏa như thế nào? Draco giật mình, trừng lớn hai mắt.
".... Obliviate." Ron ha hả cười.
- - Người đến không có ý tốt --
Snape vừa mới độn thổ đến trước cửa nhà cũ Black, cổng lớn liền mở ra, Potter to gan lớn mật kia mang theo vẻ mặt ghê tởm, tươi cười nịnh nọt đi ra.
"Đã lâu không gặp, giáo sư Snape." Harry chột dạ túm áo choàng. Merlin a! Hôm nay con còn có thể sống sót sao?
"A, Obliviate của Potter tiên sinh đã đạt tiêu chuẩn chuyên nghiệp!" Hiện tại nghĩ đến cái gì gọi là bị té, nhất định là do tên Potter chết tiệt này đập! "Potter tiên sinh có lẽ không muốn lên lớp, xét thấy mi hết lần này đến lần khác thành công ám toán được giáo sư của mình!"
"Cái kia, giáo sư..." Harry một bên chột dạ kéo kéo nút áo ở cổ tay, một bên trộm nắm chặt đũa phép.
"Expelliarmus! Accio đũa phép!" Từ khi bắt đầu cảnh giác, Snape thân là gián điệp hai mang luôn dễ như trở bàn tay phát hiện ra động tác nhỏ của Harry, hơn nữa còn nhanh chóng phản ứng lại.
Cất đũa phép của Harry vào trong người, dùng đũa phép của mình chỉ thẳng vào đầu Harry "Tại sao mi cứ hết lần này đến lần khác ám toán ta?"
"......" Nhìn vào túi áo của Snape, Harry lộ ra biểu tình tuyệt vọng "Giáo sư, hiện tại thẳng thắn, ngài có thể tha thứ cho con sao?"
"Potter tiên sinh, mi cảm thấy ta là một người khoan hồng độ lượng đến mức có thể tha thứ cho một con cự quái đáng chết dám lấy đá đập vào đầu mình sao?" Đầu đũa phép của Snape bắt đầu xẹt xẹt ra tia lửa, đây là dấu hiệu của ma lực bạo động. (Nhắc nhẹ, này là lần đầu Harry Obliviate Snape nè, lấy đá đập đầu giáo sư rồi mới xóa trí nhớ)
"Con cũng cảm thấy không phải....." Trong tay đột nhiên xuất hiện một cái bình phun, nhắm thẳng vào mặt Snape. Bình phun là một loại vũ khí giết người phóng hỏa rất nổi tiếng ở thế giới phép thuật -- Ừm, thuốc mê. "Cho nên con chuẩn bị cả hai tay."
Thuốc mê quả không phụ thanh danh của mình, chưa đến hai giây sau, Snape đã ầm ầm ngã xuống đất. Harry một bên thở dài, một bên rút đũa phép của mình ra khỏi túi của Snape, sau đó nhét đũa phép của hắn vào lại túi, cúi người khiêng giáo sư của mình lên.
Gian nan khiêng Snape - sức lực không phải là vấn đề, vấn đề là cái thân một mét tám của Snape so với thân thể trẻ vị thành niên của Harry là quá cao - độn thổ đến Đường Bàn Xoay, sau khi tìm khắp người Snape cũng không thấy chìa khóa, liền vươn chân đạp cửa đi vào.
Bỏ Snape lên sofa, do dự vài phút, cuối cùng yên lặng xin lỗi, dùng Chiết Tâm Trí Thuật, cho dù là một đại sư Bế Quan Bí Thuật cũng không có khả năng duy trì được nó khi mà đang hôn mê.
Nhìn đến Snape uống rượu đến say bí tỉ bên mộ của Lily Evans, Harry kêu rên trong lòng, lần tiếp theo Snape khôi phục ký ức thì y nhất định xong đời!
Lần nữa sửa chữa ký ức, làm cho Snape nghĩ rằng mình sau khi say thì lảo đảo về nhà rồi ngã lên sofa. Từ tủ rượu lấy ra một bình, sau đó đổ lên sàn nhà, mặc niệm cho bình rượu ngon đã cống hiến cho cống thoát nước. Dọn xong bình rượu và ly rượu, sửa lại cho tốt cái cửa bị mình đạp rớt, trước khi đi còn hướng Snape xin lỗi lần cuối.
Độn thổ về nhà của Black, nếu không phải Sirius và Lupin hôm nay đã đến bộ phép thuật, Harry tuyệt đối không có thời gian xử lý được Snape đang nổi cơn thịnh nộ.
Qua loa ăn tối, Harry trước khi ngủ nhìn trần nhà, yên lặng thở dài cho cái tương lai nhất định sẽ chết chắc của mình.
Hy vọng đời này kiếp này Snape đừng có cơ hội nhớ lại. Harry nhỏ giọng cầu nguyện với Merlin.
HẾT CHƯƠNG