EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: BĂNG
- oo-
Harry ngồi trên sofa, áo choàng tàng hình trong tay sắp bị y cấu xé đến mức không còn nhìn ra hình dạng ban đầu nữa.
"Potter, mi tìm ta nhổ răng sao?" Snape ác ý nhìn tủ độc dược của mình.
"A, ngài cứ xem là như vậy đi.....đây là công thức hoàn chỉnh." Harry lấy một tờ giấy ra khỏi túi áo.
"Potter, ta không thật sự nghĩ mi ngu đến mức đi tìm công thức." Harry mặt đầy chấm hỏi không hiểu vì sao lại bị Snape mắng.
Snape mở cuốn sách trên bàn ra -- Harry cảm thấy cuốn sách này quen mắt đến lạ -- giơ bìa lên cho y thấy rõ tên sách《Những độc dược bị lãng quên》
Harry hít sâu một hơi, áp xuống cảm giác muốn thét gào trong lòng, cắn răng nói: "Giáo sư, nếu thầy đã có công thức, vậy bắt đầu nghiên cứu từ hôm nay nhé?" Nhổ răng thì nhổ răng, trước khi nấu thành công độc dược y nhất định không được thấy mặt Snape, y sợ mình nhịn không nổi trực tiếp cho giáo sư một đấm vô mặt.
"Rất vui lòng." Snape nhướng mày, lấy cái kìm đi về phía Harry.
"Giáo sư, không có mấy loại độc dược gây tê gì đó sao?" Nhìn Snape chuẩn bị "giải phẫu không gây mê", cơ mặt Harry khẽ giật, đột nhiên cảm thấy đầu năm nay cả sống cũng không xong.
"Bất kỳ thứ gây tê hay mê nào cũng sẽ gây ảnh hưởng đến dược hiệu." Snape sau khi tốt bụng giải thích xong liền chuẩn bị nhổ răng Harry.
"Chờ, chờ một chút!" Harry vội vàng chui ra sau sofa trốn "Con không tin phù thuỷ sáng tạo ra loại độc dược này năm đó cũng trực tiếp bẻ răng Gryffin!"
"Ngàn năm trước khi giáo đình và phù thuỷ đánh nhau kịch liệt, sinh vật huyền bí cũng bị liên lụy không ít, tuy nói Gryffin là động vật sống theo bầy, nhưng có một hai con lạc đàn cũng không có gì lạ, cho nên một con Gryffin chết là đủ rồi." Bởi vì sắp có thể nhanh chóng nhìn thấy vẻ mặt sống không bằng chết của Harry, cho nên Snape lại tốt bụng giải thích.
Harry thở một hơi, sau khi chuẩn bị tốt tâm lý thì mở miệng "Nhổ đi!"
Snape nhướng mày, bóp miệng Harry, đảm bảo y sẽ không đột nhiên ngậm miệng mình lại, sau đó dùng kìm, kẹp lên một cái răng nanh, bỗng dưng mở miệng "Potter, trong trí nhớ của mi, ta chết như thế nào?"
"..." Harry đột nhiên nhớ lại những ký ức đời trước khi giáo sư chết, vừa muốn lên tiếng, trong miệng đã truyền đến cảm giác đau đớn, nước mắt chảy chảy dài trên má và rớt xuống sofa, tay vốn đang đặt trên chỗ kê tay của sofa cũng bấu chặt "A!"
Snape tâm trạng cực kỳ tốt bỏ cái răng còn dính máu vào lọ, quay đầu nhìn ngụy nhãi con đang kêu khóc thảm thiết "Potter, thân là Cứu thế chủ mà lại khóc như con nít chưa dứt sữa chỉ vì một cái răng."
"..." Đây là Harry đau đến mức không nói nên lời.
"Ha!" Snape cảm thấy rất vui vẻ khi nhìn Harry uỷ khuất, đại khái là bởi vì do y giống tên Potter kia ← Đây là Snape đang hả hê khi người gặp hoạ.
"Được rồi, Potter. Mở miệng ra, nhổ thêm cái nữa là đi được rồi." Snape giơ kìm, vui vẻ nói.
"A!" Mới vừa mở miệng, máu đã chảy xuống.
Snape ghét bỏ nhìn Harry, tiện tay đưa cho y một tờ giấy "Nhanh lên, Potter!"
Sau khi phun ra một ngụm máu, Harry lại lần nữa há miệng, hàm răng dính đầy máu trông vô cùng đáng sợ. Snape lại nhổ một cái răng khác "Potter, mi..."
Harry âm thầm chuẩn bị sẵn sàng, kết quả Snape chưa nói xong thì trong miệng đã phát đau, nước mắt còn chảy ác hơn.
"Oa oa oa!" Harry che miệng, lên án sâu sắc hành vi của Snape.
"Potter, ta nghe không hiểu mớ a ă â của mi, mi có thể đi rồi." Snape tâm trạng lên mây cất cái lọ đựng răng, chuẩn bị rửa kìm.
"!" Thầy tính để con cứ vậy mà về sao! Đôi mắt đang trừng lớn của Harry như đang muốn nói câu này.
"Ta hoàn toàn không nghĩ mi nóng vội như vậy, cho nên chưa nấu dược mọc răng." Snape nhướng mày nhìn Harry mặt đau khổ.
Sao thầy không nói ngay từ đầu! Mắt Harry trừng muốn rớt luôn ra ngoài.
"Chậc! Mi hỏi ta có thể bắt đầu nghiên cứu hay không, chứ có hỏi ta có loại độc dược này hay không đâu." Snape tỏ vẻ tất cả đều do mi nóng vội.
"..." Harry trừng mắt nhìn Snape sau đó mới cầm áo choàng tàng hình đẩy cửa, đầu của bố chắc phải có vấn đề lắm mới nhờ Snape hỗ trợ!
Chưa đi được hai bước, Snape đã đẩy cửa văn phòng ra "Potter."
Harry phẫn nộ quay đầu, chào đón y là một cái bóng đen, theo phản xạ giơ tay chặn lại.....Rắc!
"Thật đáng tiếc, đó là lọ độc dược mọc răng quý giá duy nhất." Snape vui sướng khi người gặp họa cười chế giễu, sau đó đóng cửa văn phòng lại.
Harry ngơ ngác nhìn bình độc dược bị mình làm vỡ, lại nhìn cửa văn phòng độc dược.
"Choảng!" Snape ngồi sau bàn làm việc, một bên sửa luận văn, một bên nghe Medusa oán giận Harry lấy kiếm chém mình. Luận văn của mấy đứa quỷ khổng lồ ngu ngốc ngày càng ít. Snape vui vẻ viết một chữ O lên luận văn của Slytherin nào đó.
HẾT CHƯƠNG