EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: BĂNG
- oo-
Sau khi chui ra khỏi một căn phòng nào đó phát hiện thời gian từ sáng thành tối thì làm sao giờ?
Thì đi ngủ, sau đó nhanh chóng chạy đi tìm giáo sư giải thích!
Thế không chỉ từ sáng thành tối mà còn chạy luôn về quá khứ thì nàm thao giờ?
Tìm kẻ thù trong quá khứ và mần thịt nó!
Nhưng nếu không chỉ từ sáng thành tối mà còn chạy luôn về quá khứ và thậm chí còn đang trong thời kỳ kẻ thù của mình mạnh nhất thì làm sao?
Tìm hiệu trưởng Dumbledore!
"Cho nên vị tiên sinh này..." Dumbledore vẫn mặc áo choàng (cũng có thể là đồ ngủ) thêu đầy ngôi sao như trước, bưng một ly nước đường.
"Cứ gọi con là Harry."
"Cho nên ý của ngài Harry đây là, cậu vốn là học sinh của Hogwarts trong tương lai, đi vào một phòng học bỏ hoang nào đó khi trở ra đã quay ngược thời gian về bây giờ?" Dumbledore gỡ kính xuống dùng áo choàng lau lau "Tuy rằng ta đã nhiều con gà tây rồi, nhưng mấy chuyện này vẫn mới nhìn thấy lần đầu tiên."
"Thật ra, với việc này con cũng vô cùng bất ngờ, đặc biệt là..." Thấy được ver thiếu niên của hai vị tương lai oai phong lẫm liệt nào đó.
Lucius Malfoy ngồi trên một cái sofa nào đó vẫn còn duy trì tư thế quý tộc, mà Snape đang mắt to trừng mắt nhỏ với James Potter bị giáo sư McGonagall gọi đến.
"Uầy, người anh em! Cậu nói mình đến từ tương lai, thế tương lai Lily có đồng ý gả cho tôi không." Lại hung hăng vứt cho Snape ánh mắt hình viên đạn, bộ dạng anh em tốt khoác vai Harry.
"...Trước tiên, đừng gọi tôi là người anh em, chuyện này rất quan trọng." Đây là vấn đề bối phận "Tiếp theo, tôi không chắc những chuyện đang xảy ra hiện tại sẽ ảnh hưởng đến tương lai hay không, cho nên tôi không thể tiết lộ cho anh biết bất cứ thứ gì cả."
"Uầy, người anh em, đừng như thế mà. Cứ coi như tôi là tiền bối mà tiết lộ chút đi." James tiếp tục anh em tốt.
"Hiệu trưởng Dumbledore, con...." Khi Harry chuẩn bị mở miệng nói chuyện, cửa phòng hiệu trưởng đột nhiên bị mở ra, mà người bước vào làm Harry sâu sắc cảm nhận được ác ý của Merlin là như thế nào.
"Dumbledore, tôi muốn biết vì sao thầy từ chối đơn của tôi!" Vẫn chưa bị huỷ dung, là một Chúa tể Hắc ám vẫn còn mũi cộng thêm đôi mắt đỏ bước vào "Ồ, xem ra tôi đến rất không đúng lúc."
Lucius và Snape hơi cúi người đứng lên, sau đó Chúa tể Hắc ám xua tay bảo họ rời đi.
"Không biết vị này xưng hô thế nào? Hình như tôi chưa thấy cậu trong Hogwarts bao giờ?" Chúa tể Hắc ám nhìn chằm chằm diện mạo giống James bảy tám phần của Harry "Cậu là người nhà Potter?"
"Một nhánh thôi." Harry cướp lời trước khi James kịp mở miệng.
"Potter có nhánh phụ sao?" Chúa tể Hắc ám nhướng mày.
"Có, chỉ là không phát triển ở Anh mà thôi." Harry cười vô (số) tội.
"Đùng!" Cửa phòng hiệu trưởng bật mở, một người vội vàng lao vào, Harry vừa nhìn thấy diện mạo người kia liền hít sâu một hơi.
"Xin lỗi giáo sư, con đến trễ....Harry?!" Ron há hốc miệng nhìn cảnh tượng trước mặt. Phòng hiệu trưởng dọn đến phòng học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám khi nào thế? Cảm giác âm trầm của Slytherin tóc đen kia sao quen thuộc kinh dị vậy! Draco để tóc dài khi nào! Quan trọng là tại sao người đứng đằng kia trông rất giống Chúa tể Hắc ám! "Hình như con đi nhầm phòng rồi, rất xin lỗi, con đi ngay!" Ron vẻ mặt mộng du chuẩn bị xoay người đóng cửa.
"Ồ, xem ra vị tiên sinh này....biết Harry tiên sinh." Chúa tể Hắc ám đi lại cái sofa mấy người Lucius ngồi khi nãy, vung đũa phép biến nó thành màu xanh lá "Vậy ở lại uống một tách trà cũng không tệ nhỉ."
Động tác đóng cửa của Ron khựng lại, sau đó quay người siết chặt cánh tay Harry lôi sang chỗ khác ngồi xuống.
"Xem ra khi nãy Harry tiên sinh nói ít đi khá nhiều chuyện." Đũa phép trong tay Chúa tể Hắc ám xoay vài vòng.
"Mấy chuyện đó không quan trọng, nên không cần nhắc đến làm chi." Harry vẫn cười thánh thiện, đó là nếu không để ý đến cánh tay sắp bị Ron siết gãy kia của y.
Thật ra Ron cũng rất oan, cậu chỉ là ngủ trưa hơi lố giờ nên mới vội vội vàng vàng đẩy cửa phòng học, cuối cùng lại bay thẳng đến đây.
"Đôi khi tôi cũng rất thích nghe mấy chuyện nhàm chán để giết thời giờ." Chúa tể Hắc ám cười ẩn ý.
"Ừm....Thật ra..." Lời của Harry còn chưa bay ra hết đã thấy cửa sổ thật lớn trong phòng hiệu trưởng đột nhiên mở ra, Harry tuyệt vọng sâu sắc nhìn sang, phát hiện hiệu trưởng đang vẫy vẫy đũa phép.
"Ây da, lớn tuổi rồi, cần nhiều không khí hơn để thở." Dumbledore cười hoà ái.
HẾT CHƯƠNG