EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- oo-
Sau khi nghe lời khuyên của Ron, Harry bắt đầu nghĩ cách hạ thấp độ tồn tại của bản thân, đáng tiếc với việc luôn đi cùng với nhóm đạo tặc và Snape nên chuyện đó là không thể nào. Cuối cùng Harry và Ron thương lượng một chút, quyết định cho dù có làm xong cái xoay thời gian hay không đều sẽ rời khỏi Hogwarts, tuy rằng không nhất thiết phải rời khỏi thế giới phép thuật Anh, nhưng vẫn phải cố gắng tránh xuất hiện ở thế giới phép thuật, còn cái chuyện về nhà, Dumbledore và Charles Potter (ông nội của Harry) bàn bạc một chút, bọn Harry có thể mượn đọc sách trong thư viện và phòng thực nghiệm của trang viên, dù sao chuyện của bọn Harry không phải bí mật trong cao tầng hội phượng hoàng.
"Buổi sáng tốt lành, James." Cuối tuần rồi, Harry và Ron mới sáng sớm đã thấy phượng hoàng của Dumbledore đến gửi thư. Trên đường đến phòng hiệu trưởng, đụng phải nhóm James đang chuẩn bị ăn sáng.
"Ô! Buổi sáng tốt lành, Harry! Gần đây ngoại trừ đi học sao không thấy cậu và Ron thế?" James bị Harry làm cho hết hồn.
"Ừ, bọn tớ phải dọn vài thứ, chuẩn bị về Durmstrang."
"Hai người phải đi? Sao thế?" James ban đầu không hiểu lắm, nhưng sau đó đột nhiên nhớ đến hai người cũng không phải là học sinh chuyển trường thật sự, hẳn là hai người đã tìm được cách về nhà rồi đi "Vậy, được rồi, rất vui khi được gặp hai người."
"Cảm ơn, bọn tớ cũng thế."
"Chậc, chỉ là ra nước ngoài mà thôi, bọn mình là phù thuỷ, còn có cú mèo mà!" Sirius không hiểu lắm "Nhưng mà, tớ cũng rất vui khi gặp hai cậu. Ngoại trừ Harry, cậu lúc nào cũng nói chuyện với Snivellus."
"Sirius!" Lupin đỡ trán, cậu ấy không thể nào nói chuyện đàng hoàng hay sao!
"Hẹn gặp lại." Peter không có bao nhiêu cảm giác tồn tại nói. Đối với Peter lúc này chỉ mới nhát gan, nhưng chưa bán đứng bạn của mình, Harry cũng chỉ nhàn nhạt tạm biệt.
Đang trò chuyện, Harry nhớ đến Snape, nhìn thời gian một chốc, tỏ vẻ bọn họ còn có việc, sau khi tạm biệt nhóm đạo tặc, Harry và Ron chạy lên lầu tám — từ khi Snape biết đến nơi này, cậu ta đã biến nó thành nơi thường trú, bao gồm cả ngủ.
Đi qua đi lại ba lần trước bức tranh, nghĩ thầm trong lòng: Một căn phòng có thể làm phòng thí nghiệm độc dược. Đẩy cửa ra, Snape đang chăm chỉ nổi lửa.
"Harry? Hai người tìm tôi sớm thế làm gì?" Snape vừa vội việc của mình, vừa hỏi.
"Ừm, tớ và Ron sắp đi, nên đến tạm biệt cậu."
"Ồ." Động tác của Snape ngừng một chút "Hai người tìm được cách rồi?"
"Hẳn là vậy, không biết có được không." Harry buông tay "Chỉ là sợ vạn nhất, vạn nhất bọn tôi đột ngột trở về, cậu lại không biết."
"Được rồi, mong hai người sẽ không thiếu mất gì trong quá trình thử nghiệm." Đối với lời chúc phúc mang phong cách Snape, Ron chỉ có thể giật giật khóe miệng, cậu vẫn không load được Snape dù cho cậu ta có đang ở độ tuổi nào đi chăng nữa.
"Cảm ơn, Severus. Bọn tớ sẽ an toàn về đến nhà." Harry thích ứng lâu rồi.
"Hẹn gặp lại, Sev.....Severus." Ron cắn đầu lưỡi mái mới gọi được tên Snape, sau đó có chút cứng đờ mở miệng "Rất vui khi được gặp cậu." Hy vọng giáo sư Snape trong tương lai có thể vì câu nói này mà bỏ qua cho cậu.
"Hẹn gặp lại —- tốt nhất là đừng nên gặp làm gì nữa —- hai người, tôi cũng rất vui khi gặp cả hai." Snape nhếch miệng kéo ra một nụ cười bình thường, Ron hoảng sợ, Harry đã quen, dù sao mỗi lần Snape nói chuyện phiếm với Lily đều sẽ cười, nhưng đây là lần đầu tiên cậu cười với y.
"Hẹn gặp lại Severus." Harry trước khi rời đi có vẻ vẫn muốn trải nghiệm thứ gì đó thú vị, cho nên... "Severus, cậu thật sự không muốn tỏ tình với Lily sao?"
Kết quả là, Harry và Ron bị Snape thẹn quá hóa giận dùng phương pháp độc đáo trào phúng từ đầu đến chân, bị nói thành không đáng đồng nào.
"Harry, lần sau cậu mà có nhu cầu đi khiêu khích Snape thì cũng đừng có lôi tớ theo!" Đi lên lầu, Ron còn sợ, Snape vừa rồi cho cậu thấy xà vương hầm tương lai.
"Xin lỗi, tớ không nghĩ vốn từ của cậu ấy bây giờ đã phong phú đến vậy." Cho dù quan hệ của y và Snape tốt đến thế, khi nãy nghe cậu nói cũng chẳng dám hó hé miếng nào.
Harry và Ron vừa đàm luận khác biệt của Snape bây giờ và xà vương hầm tương lai vừa đến phòng hiệu trưởng, đến tận khi cả hai đứng trước con thú điêu khắc mới chợt nhớ Dumbledore vẫn chưa nói cho cả hai mật khẩu.
"Ừ, kẹo cam thảo?" Harry mở miệng, cái này là từ lần trước.
Thú đá điêu khắc không có phản ứng, chứng minh cái mật khẩu này sai rồi.
"Thế....Gián đôi?" Thứ này là sau khi Harry đi học mới có, thú đá điêu khắc hiển nhiên cũng chẳng có phản ứng.
Harry và Ron nhìn nhau, sau đó....
"Chanh tuyết bảo!" Không phản ứng.
"Kẹo mật ong đường!" Thứ này ra đời cùng lúc với gián đôi.
"Socola ếch!" Bức tranh trên hành lang ngáp một cái.
"Chuột băng!" Người trên bức tranh không biết lôi đâu ra một cái bàn, trên đó còn có rất nhiều đồ ăn.
"Kẹo đủ vị!" Kẹt kẹt —- thú đá điêu khắc chậm rãi xoay người, một cầu thang xoắn ốc xuất hiện.
Harry hoàn toàn không ngờ khẩu lệnh lại là thứ đồ ăn Dumbledore có vẻ không thích nhất.
Bọn Harry lên cầu thang, Dumbledore có vẻ không ở bên trong "Hiệu trưởng Dumbledore, thầy ở đâu vậy ạ?"
Cửa phòng nghỉ mở ra, Harry cảm thấy màn này có vẻ quen mắt " Ron cậu thấy sao?", một phù thuỷ trẻ tóc nâu đẹp trai dịu dàng mở cửa, kinh ngạc nhìn bọn Harry "Trò Levins, hai trò vào đây bằng cách nào?"
"....Xin hỏi ngài là...." Không biết vì sao Harry lại thấy nam phù thuỷ này quen quen.
"Hả?" Nam phù thuỷ nhìn mình một chút, sau đó rầm một cái đóng cửa lại.
"Harry...." Ron có chút rối rắm mở miệng "Cậu nhìn cái kia kìa...."
"Cái gì?" Harry quay đầu, nhìn cuốn album trên bàn, trong cuốn album có một tấm hình, là hai nam một nữ, trông có vẻ là anh em, đều là tóc nâu. Mà trong đó hình như có một người là nam phù thuỷ khi nãy.
"..." Được rồi, rõ rồi, trên ảnh hẳn là hiệu trưởng Dumbledore và em trai cụ cùng với Ariana bị Grindelwald ngộ sát, nhưng mà....hiệu trưởng năm nay không phải hơn trăm tuổi rồi sao!!!
HẾT CHƯƠNG