"Cậu thử nói xem, Mạc Thuần Uy với Diane Hiểu Thiên, bây giờ đang làm gì?"
Ngân Kính nở nụ cười, hàm răng trắng bóng như những viên ngọc lộ ra, càng tạo nên cảnh sắc tuyệt mỹ đến hư ảo.
Phải.
Hắn quả thực đẹp đến hư ảo. Đẹp đến mức khiến cho tất cả phụ nữ trên thế giới này khi gặp hắn lần đầu tiên đều phải phát cuồng lên vì hắn.
Nhưng...
Ngân Kính cau mày, liệu lần này hắn có quá dễ dãi không nhỉ?
Cái lời nhắn mà hắn muốn nhắn tới Diane Hiểu Thiên qua tờ giấy kia, thật sự là vì hắn sợ bọn họ không thể tìm ra nên mới nghĩ ra cách viết bằng mực vô hình.
Nhưng có vẻ như...
Nó quá dễ dàng rồi.
Mà cũng không sao. Dễ một chút, thì hắn sớm lộ diện hơn một chút.
(Na: Chuẩn chuẩn, vì dễ nên anh mới được xuất hiện từ chương đấy. cười)
"Nhưng cho dù là hắn nhắm vào Hiểu Thiên thì liệu có phải lời nhắn này quá dễ dàng rồi không?" Vô Dĩnh Kỳ xoa xoa cằm suy nghĩ, sau đó nói tiếp: "Tuy gây sức ép với bộ cục an ninh là khá khó khăn, nhưng mà chỉ viết bằng mực vô hình thôi, có phải hay không, hắn ta đang coi thường chúng ta?"
Trầm ngâm một chút sau câu nói của Vô Dĩnh Kỳ, ánh mắt của Mạc Thuần Uy cũng lâm vào suy tư, nhưng trong chốc lát Mạc Thuần Uy đứng thẳng lưng, không nói gì mà bước nhanh về phía cửa.
Đôi chân thon dài sải bước, không hề liếc mắt tới một ai trong phòng.
Lúc anh cầm lấy nắm đấm cửa, Vô Dĩnh Kỳ còn nói với ra: "Lão đại, đi đâu đấy? Không phải là..."
"E hèm..." đang nói bỗng một tiếng ho khan nhắc nhở Vô Dĩnh Kỳ hẫy im lặng. Lúc này anh mơi sực nhớ, liền ngậm miệng, bước chân đang dừng lại của Mạc Thuần Uy cũng vì vậy mà bước ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại, Vô Dĩnh Kỳ liền mắt đối mắt với Ưu Vệ, anh nhún vai một cái: "Vệ. cậu nói xem, liệu có phải..."
"Ừm!" không đợi anh nói xong, Ưu Vệ đã gật đầu. Sau đó, không gian lại lâm vào im lặng.
Aizzz...
Đã mười mấy năm nay, đêm nào Mạc Thuần Uy uy chấn bốn phương trong hắc đạo cũng ở trong phòng, tìm mọi cách và dùng hết khả năng có thể để tìm kiếm một cô gái. Nhưng là chưa từng có lấy một tin tức nào về cô gái đó.
Nhìn hai người đàn ông ưu tú kia cùng nhau thở dài một cái thì Hiểu Thiên có chút khó hiểu, trước giờ cô rất không có hứng thú với việc đời tư của người khác, bởi vì chỉ cần nhìn qua thì cô cũng đã đoán được tám phần người đó là loại người gì và tính cách như thế nào rồi.
Chỉ là đối với Mạc Thuần Uy, cho dù cô đã cố gắng tập trung mọi giác quan để xem anh là con người như thế nào, nhưng câu trả lời cho sự cố gắng của cô vẫn là con số không. Anh vẫn là một bí ẩn không thể đoán ra được dù chỉ một chút.
Vậy nên, đối với đời tư của Mạc Thuần Uy, Hiểu Thiên cô thật sự rất có hứng thú.
Hiểu Thiên ngả người ra phía sau, cánh tay vẫn khoanh ở trước ngực, vẻ mặt lạnh tanh nhìn Vô Dĩnh Kỳ: "Cậu nói về người phụ nữ đó sao?"
Hiểu Thiên cô chọn Vô Dĩnh Kỳ làm người để hỏi mà không phải là Ưu Vệ, đơn giản bởi vì Vô Dĩnh Kỳ là người giỏi về mặt tâm lý, người càng hiểu về nó sẽ càng cảnh giác, mà càng cảnh giác lại càng dễ sa vào bẫy.
Điểm mạnh của một người, lại chính là điểm yếu nhất của người đó.
Vô Dĩnh Kỳ nheo mắt nhìn Hiểu Thiên, cánh môi cong lên: "Đâu có người phụ nữ nào. Cô có vẻ thích đi tìm hiểu đời tư của người khác nhỉ?""
Vô Dĩnh Kỳ là đang chọc ngoáy, vì anh biết cô đang muốn moi thông tin từ anh nên anh đang đánh vào tâm lý, khiến cho cô cảm thấy bất lực mà từ bỏ.
Chỉ là anh không ngờ, Hiểu Thiên không giống như những người mà trước giờ anh đã từng gặp.
Nếu như Hiểu Thiên không thể nhìn ra được Mạc Thuần Uy, thì Vô Dĩnh Kỳ anh lại không thể nhìn ra được cô. Thật trớ trêu.
"Mạc lão đại thường bỏ tay vào túi quần, thích màu xanh lam, có vẻ như anh ta đang tìm kiếm một người phụ nữ, có tên là.." chữ là mà cô nói được kéo ra rất dài rất dài. Kéo theo ánh mắt chòng chọc của hai người đàn ông trong phòng, cả hai người kia đều nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
A... nhìn biểu hiện này của họ, cô đã rút ra được vài kết luận.
Một là, đúng là Mạc Thuần Uy đang tìm kiếm một người phụ nữ nào đó. Hai nữa, chẳng ai trong hai người họ biết tên của người phụ nữ đó.
Hiểu Thiên đứng dậy, vuốt vuốt mái tóc dài, muốn bước ra khỏi phòng. Liền bị Vô Dĩnh Kỳ cùng Ưu Vệ đồng thời hét lên: "Diane Hiểu Thiên."
Hiểu Thiên dừng chân, quay người lại, ánh mắt xinh đẹp chớp nhẹ nhìn bọn họ, ngây thơ hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Khụ... người phụ nữ đó...tên gì?" Ưu Vệ ho khan một tiếng, né tránh ánh mắt của cô mà hỏi.
Sao cô cứ có cảm giác, anh chàng Ưu Vệ này có vẻ quan tâm Mạc Thuần Uy quá mức vậy nhỉ?
Chậc lưỡi cho qua, dù sao cô cũng không quan tâm về Ưu Vệ cho lắm, nên vẫn cứ không nên can thiệp nhiều thì hơn.
"Người phụ nữ nào?" Hiểu Thiên nheo mắt mông lung, sau đó "a" lên một tiếng như nhớ ra. Cô đứng thẳng người, ưỡn cao tấm lưng thon gọn, khoanh hai tay trước ngực: "Phải có điều kiện trao đổi chứ."
"Nói đi, điều kiện của cô là gì." Ưu Vệ lên tiếng.
"Nói về người phụ nữ đó, bằng những gì mà anh biết."
Im lặng một chút, Ưu Vệ từ tốn nói: "Về người phụ nữ đó chúng tôi cũng không có nhiều thông tin, chỉ biết rằng... người phụ nữ đó có một vết sẹo bên chân phải. Là vết sẹo hình con bướm."
: //