Rốt cuộc thì giống như Matteo nói, Landulf thật sự giận mình lại không biết nên làm sao xử lý nếu còn có những lần sau đó.
Hắn nhất thời rối loạn nên mới nghĩ yên tĩnh một chút, không phải muốn khiến cho con thỏ nhỏ tổn thương.
Hắn vẫn có thể dùng cách khác để khiến cậu không sinh ra ý nghĩ như vậy nữa đấy thôi...!Cuối cùng lỗi không phải do cậu khi sinh ra ý nghĩ kia.
Đối với cậu việc hắn thưởng thức cậu mỗi ngày giống như đã ăn sâu vào trong máu, trong lúc nhất thời khó mà thay đổi được.
Hắn chỉ có thể cố gắng uốn nắn lại...
Lúc Kỷ Dụ tỉnh dậy nhìn thấy không gian tối đen, cậu cũng không kịp nghĩ mình đang nằm ở đâu mà hoảng loạn hô lên: "Landulf! Landulf! Ngài ở đâu Landulf!?"
Cậu giống như vẫn chưa thoát khỏi ác mộng, điên cuồng hô hoán cái tên kia.
Đôi mắt sưng đau vì khóc khiến tầm nhìn ở trong đêm tối của cậu càng mơ hồ hơn, lại càng khiến cho tâm trạng cậu thêm hỏng bét.
Đôi tay Kỷ Dụ quơ quào trong không trung như nghĩ đi bắt lấy cái gì, nhưng phía trước lại giống như vực sâu, thứ cậu bắt được chỉ là bóng tối vô tận khiến cậu tuyệt vọng.
"Không Landulf..."
"Landulf!"
Âm thanh của cậu như xé tan màn đêm, thê lương lại khốn khổ thê thảm cùng cực, rơi vào tai bất cứ ai đều khiến người ta đau lòng cho cậu.
Cứ ngỡ là tuyệt vọng rồi từ bỏ, ấy vậy mà thời điểm tiếng cuối cùng vang lên, rốt cuộc bàn tay đang hơ loạn của cậu đã được người cho nắm lấy.
Cùng lúc đó thân hình không ngừng run rẩy cũng được vớt đến trong một lòng ngực cứng rắn nhưng an toàn khiến người an tâm vô hạn.
"Tôi đây."
Âm thanh Kỷ Dụ mong nhớ rốt cuộc chui vào tai cậu, hoàn chỉnh đem cậu kéo từ đáy vực sâu trở về.
"Landulf!...!Landulf!..."
"Landulf..."
Dù vậy nổi kinh hoàng của Kỷ Dụ vẫn chưa tan.
Cậu không ngừng gọi tên hắn vừa ở trong bóng tối lần mò mặt hắn, lại ở trên môi hắn liên tục đặt lên từng cái hôn nhỏ vụn tràn ngập hoảng loạn cùng quyến luyến.
Trạng thái này của cậu khiến Landulf đau lòng, lại không biết làm sao để trấn an.
Hắn sợ to tiếng sẽ làm chấn kinh con thỏ đang hoảng loạn, chỉ còn biết để mặc cậu tự mình tìm kiếm sự an tâm trong từng cái đụng chạm nhỏ nhặt.
Pheromone vị trà sữa cuồng loạn trong không khí, giống hệt như tâm tình của chủ nhân nó, lạc lối.
Đợi Landulf thử thả ra một tia pheromone của mình, ly trà sữa kia cứ như bị ai đánh đổ, lập tức tràn đến chỗ hắn, đem vị campari thuần túy của hắn cho bắt lấy, chiếm làm của riêng.
Sau đó càng tham lam, lại muốn nhiều hơn nữa.
Rốt cuộc huyết tộc Alpha thân vương đầy mình thân sĩ đã hiểu được nên làm sao trấn an con thỏ nhỏ Kỷ Dụ.
Một thoáng sau đó trong phòng đều là mùi trà sữa vị hoa trà pha với chất campari thuần chủng, tựa như một cơn lốc nhỏ cuốn qua mỗi ngóc ngách dù là âm u nhất.
Hòa cùng với nó là tiếng thân thể va chạm, âm thanh hô hoán quyến luyến mời gọi, quyến rũ ngọt ngào như mật ong lâu năm còn không ngừng lên men.
Bất kể là rơi vào tai ai đều có thể khơi gợi lên ham nguyên thủy nhất của họ.
Tựa như một thứ rượu mạnh khiến con người ta đê mê không thể thoát ra, chỉ muốn càng uống càng thèm, càng ngày càng say.
Thời điểm sóng đập vào vách đá, tiếng răng nanh rạch phá làn da đâm vào tuyến thể yếu ớt rốt cuộc vang lên thỏa mãn tâm lý muốn bị chiếm hữu của người nào đó.
Người đi chiếm hữu lại bởi vì cảm xúc quá mức cường liệt của con thỏ nhỏ ảnh hưởng mà trước khi đem nồng đậm pheromone trút vào còn không nhịn được cho rút đi một chút mật trà sữa thơm ngon.
Cảm giác và hương vị kia quá mức hoàn mỹ khiến cho hắn say mê, hơi hơi nheo lại đôi mắt màu gỗ cũ kỹ nay đã nhuốm lên màu đỏ tươi mới đẹp đẽ vô ngần.
Một trận lăn lộn cả người trước lẫn người sau đều là tâm ý viên mãn.
Rốt cuộc sóng lớn đã lặng, bình yên đã đến với căn phòng được bài trí theo phong cách cổ điển, cũng làm lặng lòng người rối loạn bất an.
Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa.
Không phải tự dưng mà người ta nói rằng những hình vi mang tính chất nguyên thủy này mới là thứ có công hiệu tốt nhất để ổn định một mối quan hệ đang bất ổn.
Khi cả tâm linh lẫn thể xác đều thỏa mãn, cuộc sống sẽ tự nhiên đẹp thôi.
Thời điểm da thịt tiếp xúc lẫn nhau, những thứ cảm xúc bình thường ngại ngùng không dám nói ra sẽ theo đó truyền đến cho nhau, ở trong im lặng vô hình vỗ về trấn an nhau.
Đương nhiên, lâu lâu hôn hôn ôm ôm chút thì được chứ không thể quá lạm dụng nó.
Để rồi hậu quả của việc đòi hỏi vô độ là đêm đó Kỷ Dụ phải trải qua tại biệt thự Napoli vì toàn thân đã nhũn như cháo.
Việc này Matteo không có ý kiến gì hết.
Giống như Kỷ Dụ đã ở quen đến nổi ông cảm thấy cho dù cậu có ở đây luôn vẫn không phải chuyện gì đáng quan tâm.
Dù rằng cậu mới xuất hiện trong biệt thự chưa đến nữa tháng.
Cũng đành chịu, đối với Matteo mà nói, chỉ cần một ngày trong biệt thự xuất hiện người khác thôi cũng đã là chuyện quá mức kỳ lạ rồi chứ nói chi là nữa tháng.