Mụ nói xong nhìn Ngô Cương bằng con mắt khác lạ rồi trở gót đi ra.
Ngô Cương nằm lăn ra ngủ. Lúc chàng tỉnh dậy đã nghe tiếng chim hót líu lo. Ánh dương quang lóe mắt. Chàng xoay mình đứng lên phát giác ra hiện giờ mình ở dưới một cây cổ tùng. Chàng nghĩ mãi mà chỉ nhớ láng máng mấy người bộ mặt đã già.
Chàng tiếp tục ngẫm nghĩ rồi đột nhiên lớn tiếng gọi:
- Sư thư!
Một người đàn bà mình mặc võ phục đáp:
- Sư đệ! Sư đệ tỉnh rồi ư?
Ngô Cương vỗ đầu hỏi:
- Sao tiểu đệ lại đến chốn này?
Hoa Linh ôn nhu đáp:
- Ta nhân lúc sư đệ ngủ say nên đem ngươi ra đây.
- Ủa!
Tâm thần hỗn độn khiến chàng không thể nào suy nghĩ ra chân tướng sự thực. Chàng đứng lên thấy miệng khô môi ráo. Chàng đảo mắt nhìn quanh thì thấy gần đó có một dòng nước suối liền băng mình chạy đến múc nước uống.
Một ý niệm ngu ngốc muốn cử động và muốn tàn sát lại nổi lên. Chàng chỉ thèm khát nhìn sự đổ máu.
Hoa Linh nói:
- Sư đệ! Chúng ta lên đường thôi!
Ngô Cương không suy nghĩ mà cũng không nghi ngờ. Chàng ồ lên một tiếng rồi đi theo Hoa Linh. Trong con mắt chàng hiện giờ chỉ có một người sư thư.
Trên con đường lớn đến Đăng thành, một đôi nam nữ thanh niên võ phục sóng vai mà đi. Thiếu nữ đẹp như hoa tựa ngọc, còn chàng trai cũng anh tuấn phi thường. Có điều cặp mắt chàng lấp loáng ra chiều hung dữ. Bất luận là ai tiếp xúc với nhãn quang chàng cũng phải khiếp sợ.
Đôi nam nữ ấy chính là Ngô Cương và Hoa Linh ở Thất Linh Tiên Cảnh.
Chàng không phải là Ngô Cương mấy bữa trước nữa. Bây giờ chàng đã mất hết ký ức, biến đổi tính tình và hoàn toàn bị Hoa Linh kiềm chế.
Chàng chỉ là một xác chết biết đi, nhưng công lực chàng hiện giờ lại cao hơn trước nhiều thì xác chết này thật đáng sợ.
Hai người đang đi, bỗng gặp ba tên khất cái tiến đến. Người đi đầu là một hóa tử trung niên giật mình la lên một tiếng:
- Ô hay!
Tay y cầm cây đả cẩu bổng. Hai tên phía sau dừng bước.
Ngô Cương cùng Hoa Linh cũng đứng lại.
Hóa tử trung niên ngắm nghía Hoa Linh rồi nhìn Ngô Cương hỏi:
- Phải chăng ông bạn là Sách Huyết Nhất Kiếm?
Ngô Cương mắt lộ hung quang nhìn đối phương đáp:
- Chính phải.
Hóa tử trung niên thi lễ nói:
- Tiểu nhân vâng lệnh nghinh tiếp thiếu hiệp.
Ngô Cương ngơ ngác hỏi lại:
- Sao?
Hóa tử đáp:
- Tiểu nhân vâng lệnh tiểu trưởng lão ở đây đón thiếu hiệp.
Ngô Cương hỏi:
- Tiểu trưởng lão nào?
Hóa tử trung niên kinh hãi lùi lại hai bước run lên hỏi:
- Chính thực ông bạn là ai?
Ngô Cương đáp:
- Sách Huyết Nhất Kiếm!
Chàng vừa dứt lời đã rút thanh phụng kiếm cầm tay, vẻ mặt coi rất đáng sợ.
Ba tên kiếm thủ cả kinh thất sắc, bất giác cầm ngang cây đả cẩu bổng.
Ngô Cương quay lại nhìn Hoa Linh. Hoa Linh khẽ gật đầu.
Ba tiếng rú thê thảm vang lên. Ba tên đệ tử Cái bang bị chặt đứt làm sáu khúc.
Ngô Cương cười rộ lên như người điên reo lên:
- Ha ha! Máu!
Chàng nhìn máu tươi lênh láng ra chiều thích chí như người đã bớt được mối hận.
Ngô Cương vừa ngừng tiếng cười thì một bóng người xẹt tới nhanh như chớp.
Người mới đến la hoảng:
- Úi chao!
Rồi dừng bước. Hiển nhiên là một hóa tử trẻ tuổi.
Ngô Cương cầm thanh phụng kiếm chúi mũi cho máu tươi nhỏ giọt. Mắt lộ hung quang lấp loáng nhìn tên tiểu hóa tử.
Tiểu hóa tử run run lớn tiếng hỏi:
- Hiền đệ, vụ này là thế nào đây?
Gã này chính là trưởng lão cái bang tên Tống Duy Bình, và là bạn thâm giao sinh tử với Ngô Cương. Nhưng hiện giờ Ngô Cương không nhận ra gã.
Chàng cất giọng hung dữ hỏi:
- Ngươi kêu ai bằng hiền đệ?
Tống Duy Bình kinh hãi lùi lại hai bước. Gã trợn mắt há miệng:
- Hiền đệ! Tiểu huynh là Tống Duy Bình. Hiền đệ không nhận ra tiểu huynh ư?
Ngô Cương cất tiếng lạnh như băng, mắt trơ như gỗ hỏi:
- Ngươi cùng bọn chúng một phe phải không?
Chàng vừa hỏi vừa trỏ vào xác ba tên đệ tử Cái Bang.
Tống Duy Bình nghiến răng ken két, sắc mặt tái xanh. Da mặt co rúm lớn tiếng hỏi:
- Sao ngươi lại giết người?
Ngô Cương mặt không lộ vẻ gì đáp:
- Thích lắm!
Tống Duy Bình chẳng hiểu ra sao hỏi:
- Làm sao mà thích?
Ngô Cương đáp:
- Đúng thế ngươi cũng đừng hòng sống.
Tống Duy Bình lùi lại hai bước.Gã đưa mắt ngó Hoa Linh run lên hỏi:
- Y là ai?
Ngô Cương đã giơ kiếm lên, mặt đầy sát khí, vẻ mặt rất đáng sợ. Miệng chàng đáp:
- Y là sư thư ta.
Tống Duy Bình sửng sốt la lên:
- Ngươi lấy đâu ra vị sư thư này?
Ngô Cương đã mất bản tính. Lòng chàng chỉ nghĩ đến máu liền lạnh lùng đáp:
- Ngươi thật đáng chết!
Tống Duy Bình tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã nhiều kinh nghiệm duyệt lịch. Gã xem chừng có điều ngoắt ngoéo. Ngô Cương chưa dứt lời gã đã chạy trốn.
Ngô Cương gầm lên:
- Ngươi định chạy đi đâu?
Rồi chàng băng mình như cây cầu vồng vọt qua trên không đuổi theo. Nguyên công lực chàng trước đã vượt xa Tống Duy Bình. Nay chàng lại uống Ngọc Linh Thạch nhũ ở Thất Linh Tiên Cảnh, tăng thêm sáu chục năm công lực, chẳng khác nào hổ thêm cánh.
Tống Duy Bình khi nào còn thoát khỏi bàn tay chàng?
Ngô Cương như một ngôi sao sa hạ xuống đón đầu Tống Duy Bình.
Tống Duy Bình nghe tiếng gió đã giật mình. Gã lại biết thanh Phụng kiếm cực kỳ ghê gớm nên dừng bước lại.
Giữa lúc ấy, hai chân Ngô Cương hạ xuống đất, chàng khẽ đá một cái. Tống Duy Bình bị lăn ra xa ngoài hai trượng trúng vào gốc cây bên đường.
Đó là chiêu phép "Lăn lư đả cổn", một chiêu thức đê hạ. Những võ sĩ chính phái chỉ trường hợp vạn bất đắc dĩ mới dùng đến.
Tống Duy Bình đã làm đến trưởng lão Cái bang, nếu đối tượng không phải là Ngô Cương thì chẳng thà gã chết chứ không chịu thi triển thân pháp đó.
Biến diễn này vậy ra khiến cho Tống Duy Bình kinh hãi không bút nào tả xiết. Toàn thân gã toát mồ hôi lạnh ngắt.
Tuy gã nhận ra tình hình có điều khác lạ nhưng không tài nào đoán được những sự rắc rối bên trong.
Ngô Cương tức giận hắng giọng một tiếng rồi chống kiếm nhả xổ lại…
Tống Duy Bình đã chuẩn bị sẵn sàng. Gã vừa thấy bóng Ngô Cương chuyển động đã lăn đến phía sau gốc cây rồi lập tức thay đổi phương vị.
Hai bóng người ở trong khu rừng thưa thớt theo nhau…
Tống Duy Bình công lực kém hơn nên gặp nhiều nguy hiểm. Gã dùng thân pháp nãy đã đến lúc mỏi mệt và xem chừng khó lòng thoát chết dưới lưỡi kiếm của Ngô Cương. Nếu không có rừng cây yểm hộ thì gã chết từ lâu rồi.
Hoa Linh đứng tự thủ bàng quan như không có việc gì.
Bất thình lình một tiếng gầm khiến người nghe rợn tóc gáy. Đồng thời tiếng la hoảng vang lên. Tống Duy Bình đã bị Ngô Cương nằm được trong tay.
Ngô Cương cười khành khạch nói:
- Ta muốn coi ngươi chảy hết máu rồi hãy chết.
Giọng chàng nói như từ miệng một tên ác ma phát ra. Thực tình lúc này chàng chẳng kém gì tân ác ma. Trong đầu óc chàng chỉ muốn giết người và máu chảy.
Tống Duy Bình chẳng còn hồn vía nào nữa, mặt xám như tro tàn. Mồ hôi toát ra nhỏ giọt. Gã gầm lên:
- Ngô Cương! Sao ngươi lại biến thành một tên ác ma?
Ngô Cương còn một chút lý trí chưa bị mất hết. Đó là vì căn cơ chàng thâm hậu mà ra. Chàng nghe đến hai chữ Ngô Cương nhận thấy quen tai liền ngơ ngác hỏi:
- Ngô Cương… Ngô Cương là ai?
Tống Duy Bình hô lên:
- Là ngươi. Ngươi là Ngô Cương. Chẳng lẽ ngươi quên cả chính mình rồi sao?
Ngô Cương lơ mơ hỏi:
- Ta là Sách Huyết Nhất Kiếm…
Tống Duy Bình thấy có cơ chuyển biến liền lớn tiếng hơn:
- Phải rồi! Đó là ngoại hiệu. Còn tên chính ngươi là Ngô Cương.
Ngô Cương ú ớ đáp:
- Ta… nhớ không ra.
Tống Duy Bình nói:
- Ngươi thử nghĩ kỹ coi!
Ngô Cương quay lại nhìn Hoa Linh đứng ở phía xa xa hỏi:
- Sư thư! Phải vậy không?
Hoa Linh lạnh lùng đáp:
- Ngươi đừng để cho kẻ thù mê hoặc.
Câu nói này khiến Ngô Cương trở lại hung hăng, cười khành khạch nói:
- Bây giờ ta coi ngươi đổ máu!
Tống Duy Bình gầm lên:
- Yêu nữ! Loài ma quỷ!... Trời ơi!
Thanh Phụng Kiếm đã đâm vào vai Tống Duy Bình. Máu tươi chảy ra như suối.
Ngô Cương nổi lên tràng cười ha hả. Tiếng cười chẳng khác lang gào hổ thét.
Tống Duy Bình da mặt co rúm lại trông chẳng còn ra hình thù gì nữa. Gã giãy giụa không sao thoát khỏi bàn tay cứng như sắt của Ngô Cương.
Thật là một màn kịch thảm tuyệt nhân hoàn tưởng chừng không sao tránh được.
Bất thình lình một tiếng quát rùng rợn vang lên:
- Dừng tay!
Tiếp theo tiếng quát, bốn bóng người từ trong rừng lục đục nhảy ra. Đi trước là một lão già áo đen. Còn ba tay kiếm thủ võ phục đều rút kiếm ra khỏi vỏ đứng thành hình bán nguyệt.
Ngô Cương đằng đằng sát khí nhảy về phía lão áo đen.
Tống Duy Bình vội la lên:
- Dịch tiền bối! Cứu tại hạ với!
Lão áo đen này hiển nhiên là lão già đã mạo xưng Yêu Vương Âu Dương Tàn truyền thụ võ sĩ cho Ngô Cương.
Lão thay đổi hình dung trà trộn vào nằm vùng trong Võ Minh. Chính lão là Dịch Vĩnh Thọ hộ pháp dưới Địa cung.
Dịch Vĩnh Thọ run lên hỏi:
- Vụ này là thế nào đây?
Tống Duy Bình la lên:
- Y đã mất hết bản tính và bị con nữ yêu kia kiềm chế.
Dịch Vĩnh Thọ đảo cặp mắt hung dữ nhìn Hoa Linh rồi quay lại bảo Ngô Cương:
- Hài tử! Buông tha y ra.
Ngô Cương sát khí đằng đằng hỏi:
- Bọn ngươi cũng đến đây chịu chết hay sao?
Dịch Vĩnh Thọ nghe chàng nói vậy sắc mặt biến cải, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi:
- Ngươi không nhận ra được lão phu ư?
Ngô Cương hỏi lại:
- Ngươi là ai?
Dịch Vĩnh Thọ đáp:
- Trước ta truyền thụ võ công cho ngươi và ở với ngươi mấy ngày…
Ngô Cương ngắt lời:
- Nói bậy!
Dịch Vĩnh Thọ nói:
- Ngươi hãy thả y ra đã!
Ngô Cương quát lên:
- Đừng rườm lời!
Hoa Linh chuyển động thân hình tiến gần thêm mấy bước cười rất tươi nói:
- Chung hộ pháp! May lại gặp đây!
Dịch Vĩnh Thọ toàn thân chấn động. Lão kinh hãi lùi lại hai bước dài rồi run lên hỏi:
- Cô nương là ai?
Hoa Linh không trả lời. Mặt lạnh như tiền hỏi lại:
- Phải chăng các hạ là Chung Hộ Pháp dưới trướng Thái Thượng hộ pháp Võ Minh là Yêu vương Âu Dương Tàn, sao lại đổi làm họ Dịch?
Dịch Vĩnh Thọ bị Hoa Linh nói huỵch toẹt lai lịch mình thì ớn lạnh xương sống lớn tiếng hỏi:
- Cô nương là ai?
Hoa Linh đáp:
- Ngươi không đáng hỏi đâu.
Dịch Vĩnh Thọ nói:
- Bản tòa chấp hành công luật của Võ Minh…
Hoa Linh ngắt lời:
- Các hạ không đáng nói câu đó.
Dịch Vĩnh Thọ hỏi:
- Thế nghĩa là làm sao?
Hoa Linh hỏi:
- Các hạ đến nằm vùng trong Võ Minh phải không?
Dịch Vĩnh Thọ mắt lộ sát khí vẫy tay hô:
- Bắt lấy thị!
Ba tên kiếm thủ vâng lời chống kiếm nhảy xổ lại.
Hoa Linh quát lên:
- Muốn chết chăng?
Tiếng quát chưa dứt, kiếm quang lóe lên. Tiếng rú rùng rợn. Ba tên kiếm thủ bị Ngô Cương chém làm sáu đoạn. Tay trái chàng vẫn nắm chặt Tống Duy Bình không chịu buông tha.
Dịch Vĩnh Thọ mặt co rúm không còn ra hình thù gì nữa. Lão chẳng nói chẳng rằng băng mình lại định chụp lấy Hoa Linh. Thân pháp lão mau lẹ phi thường.
Nhưng thân pháp Hoa Linh cũng không phải tầm thường. Mụ lướt người như quỷ mị quanh vòng gốc cây tránh khỏi.
Trong mắt Ngô Cương bây giờ chỉ có một người sư thư là người thân tình, chàng gầm lên một tiếng quái gở rồi tiến đánh mau như điện chớp.
Dịch Vĩnh Thọ né tránh lập lờ như quỷ mị. Thân pháp Ngô Cương là do lão truyền thụ nên dĩ nhiên lão chiếm được tiên cơ, không thì chết rồi.
Ngô Cương nhảy xổ lại không trúng càng tức giận như điên, xông lại đánh lại đánh lần thứ hai.
Dịch Vĩnh Thọ lại thi triển thân pháp kỳ diệu tránh khỏi.
Một người chạy một người rượt theo. Trong chớp mắt hai bên đã thay đổi đến mấy vị trí. Những tay cao thủ hạng nhất cũng không nhìn rõ bóng hai người.
Hoa Linh buột miệng la lên:
- Hảo thân pháp!
Giả tỷ trong tay Ngô Cương không nắm được Tống Duy Bình thì tình thế lúc này đã có phần khả quan hơn.
Hoa Linh nhằm trúng thời cơ phóng chưởng ra đánh đến "binh" một tiếng.
Dịch Vĩnh Thọ bị chưởng phóng chấn động lão ngẩn người ra một chút.
Ngô Cương vung Phụng kiếm nhằm đầu lão chém tới.
Dịch Vĩnh Thọ chẳng còn hồn vía nào nữa. Đỡ gạt né tránh đều không thể được, chỉ còn đường chết nhăn thây. Bỗng một tiếng rú "Úi chao" vang lên. Ngô Cương lùi lại bốn năm bước liền.
Tiếp theo là tiếng hô:
- Dịch Hộ pháp! Chạy mau đi!
Tống Duy Bình đã hô câu đó. Nguyên gã bị Ngô Cương nắm trong tay, vừa thấy tình thế nguy ngập, bỗng sinh cấp trí. Gã vật đầu vào hàm dưới Ngô Cương. Dù Ngô Cương công lực cao đến đâu cũng không chịu nổi cái đập bất thình lình này.
Ngô Cương như con hổ dữ, gầm lên một tiếng xoay lại đâm vào trước ngực Tống Duy Bình.
Dịch Vĩnh Thọ quát lên một tiếng thật to rồi bắn ra hai luồng chỉ phong. Người lão nhảy xổ lại nhanh như cắt.
Binh! Chỉ phong của lão bắn trúng vào cánh tay cầm kiếm của Ngô Cương. Nhưng luồng chỉ phong này bị luồng cương khí hộ thân của Ngô Cương hất ngược lại. Tuy chàng không bị thương song thanh trường kiếm cũng bị chặn lại.
Đồng thời Dịch Vĩnh Thọ thi triển tuyệt kỹ của U Linh địa cung là Thái Âm chưởng pháp. Một luồng âm phong quạt tới khiến cho đầu óc Ngô Cương trầm xuống.
Dịch Vĩnh Thọ ba lần thi triển đến chiêu U Linh phá ngục. Người lão cũng nhảy tới nơi. Bấy nhiêu động tác của lão diễn ra trong nháy mắt là xong.
Ngô Cương từ lúc mất hết bản tính, tuy chàng thừa công lực nhưng phản ứng có phần chậm chạy. Chàng bị đánh luôn ba đòn thành ra luống cuống.
Dịch Vĩnh Thọ lại phóng chưởng vào trước ngực Ngô Cương đánh "binh" một tiếng khiến người chàng phải loạng choạng. Tống Duy Bình liền được Dịch Vĩnh Thọ cướp lấy. Hoa Linh lạng người đến phản kích nhưng đã chậm mất rồi.
Dịch Vĩnh Thọ cắp Tống Duy Bình chạy đi như một làn khói tỏa.
Kể về thân pháp thì U Linh địa cung đứng đầu các môn phái mà Dịch Vĩnh Thọ đã làm hộ pháp, thì dĩ nhiên khinh công lão không phải tầm thường. Nhờ thân pháp nhanh như ma quỷ hiện hình lão mới toàn mạng và cứu Tống Duy Bình thoát thân.
Ngô Cương gầm lên một tiếng quái gở rồi băng mình rượt theo.
Hoa Linh vội la lên:
- Sư đệ hãy khoan!
Ngô Cương hỏi:
- Tại sao vậy?
Hoa Linh đáp:
- Đuổi không kịp đâu.
Ngô Cương nói:
- Không được!
Chàng lại toan trở gót thì Hoa Linh dặn:
- Sư đệ hãy nghe lời ta. Từ nay sư đệ phải nhớ hễ gặp đối phương là ra tay liền đừng để họ có cơ hội thoát thân.
Ngô Cương sát khí đằng đằng, hai mắt đỏ sọc. Nhưng chần chờ lại một chút, chàng dường như lại quên mất việc gì mình đang làm. Hình ảnh Dịch Vĩnh Thọ và Tống Duy Bình chàng chẳng còn nhớ gì nữa. Chàng ngớ ngẩn hỏi:
- Sư thư! Bây giờ chúng ta đi đâu?
Hoa Linh đáp:
- Cứ theo đường quan đạo mà đi là tìm thấy cừu gia.
Ngô Cương nói:
- Vậy thì đi!
Chàng tra gươm vào vỏ, ngẩn ngơ cất bước, Hoa Linh đi song song tựa vào bên chàng. Cứ bề ngoài mà coi thì là một đôi bạn tình rất tha thiết xuân xanh và tài mạo rất xứng đôi. Nhưng có biết đâu đây là một màn bi kịch cực kỳ khủng khiếp.
Ngô Cương và Hoa Linh đi rồi, Dịch Vĩnh Thọ cùng Tống Duy Bình từ một phía khác trong cây xuất hiện.
Tống Duy Bình nửa người nhuộm máu. Vẻ mặt đau khổ, không ngớt lắc đầu.
Dịch Vĩnh Thọ dắt gã ngồi xuống gốc cây rồi hỏi:
- Sự việc xảy ra như thế nào?
Tống Duy Bình đáp:
- Tại hạ nghe thủ hạ báo cáo Sách Huyết Nhất Kiếm cùng một người con gái đi trên đường liền lập tức phái người theo dõi hành tung. Ba tên đệ tử bị Ngô Cương giết. Tại hạ chạy đến nơi liền gặp nguy hiểm cơ hồ mất mạng.
Dịch Vĩnh Thọ hỏi:
- Lai lịch con đàn bà đó thế nào?
Tống Duy Bình đáp:
- Tại hạ không biết. Trước nay chưa từng nghe tiếng trên chốn giang hồ.
Dịch Vĩnh Thọ nói:
- Nhưng sao thị biết rõ lai lịch của lão phu?...
Tống Duy Bình ngắt lời:
- E rằng Dịch tiền bối không thể trở về Võ Minh được nữa.
Dịch Vĩnh Thọ vỗ hai tay nói:
- Dĩ nhiên là thế! Hành tung mình đã bị bại lộ mà còn trở về là tìm đường chết.
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Lão phu phải trở về Địa cung lập tức để trần thuật với phu nhân.
Tống Duy Bình nói:
- Tại hạ rất lo về Ngô Cương.
Dịch Vĩnh Thọ nói:
- Hay hơn hết là ngươi phái những tên đệ tử mẫn bí mật theo dõi tông tích Ngô Cương, một mặt tìm cách điều tra lai lịch người đàn bà đó.
Tống Duy Bình nói:
- Phải rồi! Tại hạ cũng nghĩ vậy. Theo chỗ tiền bối hiểu biết thì thứ thủ pháp làm mê muội tâm trí con người trước nay trong võ lâm ở Trung Nguyên đã xảy ra bao giờ chưa?
Dịch Vĩnh Thọ đáp:
- Lão phu có nghe nói, nhưng chỉ là lời đồn mà thôi.