“Nếu con đường này…không có đích đến thì tốt rồi.” Đột nhiên anh khẽ lẩm bẩm.
“Nói cái gì hả? Không có đích? Không có đích thì anh định về đâu?”
“Đi đến đâu cũng không quan trọng. Chỉ cần có thể nắm tay em mà đi…cứ đi…cho dù con đường có hoàn toàn tối mịt, cho dù vĩnh viễn không thấy đoạn cuối, cũng…không lo…”
Tôi lại muốn nổi giận, mưa lại lớn hơn nữa, thậm chí chạm vào da có cảm giác đau rát, mà lúc này anh đứng bên cạnh tôi, bàn tay đột nhiên nắm chặt lại.
“Làm sao, bụng lại đau?”
“Một chút.”
“Có sao không? Cần quay lại bệnh viện không?”
“Không sao.” Anh lắc đầu. “Không phải rất đau, đau như thói quen thôi. Không sao.”
“Thật chứ?” Tôi đỡ lấy anh, trong đêm tối nhìn cũng không rõ sắc mặt anh.
Nhưng tôi biết, anh có thể chịu đựng được. Tình trạng của anh anh chẳng mấy khi để lộ ra cho người khác biết, ngay cả khi tôi bỏ mặc, có khi anh cũng cứ thế té xỉu chứ không thèm cầu tôi.
“Này, anh đi chậm quá, em cõng anh, chúng ta nhanh về nhà đi.”
Nói xong tôi ngồi thấp xuống. Anh chần chừ một lát, sau đó ngoan ngoãn leo lên lưng tôi.
Anh lại nhẹ đi? Hay là tôi khỏe lên vậy?
Mưa to quá khiến cho quần áo cũng nặng sũng nước, thế nhưng người ở trên lưng tôi dường như không có một chút sức nặng nào hết.
“Tiểu Diễn, cảm ơn em.” Một lasau anh lên tiếng. “Tiểu Diễn, em…em rất tốt với anh…”
“Đừng nói nữa!” Nghe anh bảo mình tốt, tôi lại phản ửng như mọi khi.
“Tiểu Diễn…”
“Anh nói một chữ nữa em sẽ quẳng anh xuống đấy! Không đùa đâu!”
Cảm giác người anh co rúm lại, chốc lát sau đó, trong tiếng mưa vẫn rơi không ngớt, tôi nghe được anh cố nén tiếng khóc.
Mưa, nước mắt, lạnh như băng hòa cùng với nóng bỏng, chảy xuống cổ tôi.
“Khóc cái gì, Trình Trí Viễn! Rốt cuộc anh làm sao?”
Kia là chuyện cỏn con, tôi quát có một câu, như thế anh việc gì phải khóc?
Được rồi…cả ngày hôm nay đúng là xảy ra nhiều chuyện, anh có lí do để khổ sở, có nhu cầu phải phát tiết ra bên ngoài.
Thế nhưng nhiều chuyện đến mấy mà khóc cũng vô dụng, thế thì khóc làm gì?!
Sau khi tôi rống lên, tiếng khóc bên tai nghe càng rõ, không ngừng thút thít, cả khuôn ngực cũng phập phồng, khiến cho tôi càng phiền chán.
“Anh rốt cuộc làm sao?! Anh muốn thế nào đây?! Cả ngày giả vờ ủy khuất, giả vờ đau đớn, giả vờ yếu đuối, anh nói xem đâu mới là con người của anh?! Sao anh muốn diễn nhiều như vậy?! Anh nói đi!”
“Tiểu Diễn…em đừng giận…”
Tiếng khóc nghẹn lại, đứt quãng trong tiếng mưa xối xả.
“Anh chỉ muốn ở một chỗ với em..Anh biết em chán ghét anh, nhưng mà xin em…không cần tức giận đến vậy…Anh cũng không phải cố ý…yêu em..”
Tôi dừng bước.
Phía đầu ngõ bên trái có một ngôi nhà không người ở, phía trước còn có mái hiên treo ngọn đèn, ánh sáng rất yếu, nhưng xem như đó là thứ ánh sáng duy nhất trong màn đêm đen kịt lúc này. Tôi nhanh bước cõng anh tới đó, đem anh ngồi xuống, ở dưới ánh sáng nhạt nhạt nhìn thấy khuôn mặt anh, tôi nói: “Lúc trước em nói gì, và anh đã đồng ý gì? Em nói rồi, những điều đó em không muốn nghe lại bất cứ lần nào nữa, anh cũng đã đồng ý! Em hỏi anh, anh có trí nhớ không hả?! Trong đầu anh chứa cái gì vậy? Dùng trang trí thôi sao?”
“Đồng ý gì…có liên quan gì đâu?”
Trên mặt anh lúc này nước mưa lẫn nước mắt không phân biệt nổi, cười khổ bảo tôi: “Tiểu Diễn, anh muốn ở bên em…bởi vì anh thích em. Anh có thể làm gì đây? Đến làm người nhà cũng không được, thế giới của em không hề có chỗ cho anh..anh nên làm gì đây? Anh không dám tưởng đến khi không nhìn thấy em, không nghe giọng em…anh sẽ chết…nhất định chết…”
Nháy mắt đó tôi thấy mình không thở nổi, nghĩ anh nhất định điên rồi, liên lụy tôi cũng điên rồi.
“…Thần kinh!”
“Đúng vậy, thần kinh.” Anh gật đầu, nói. “Anh biến thái, em muốn nói anh thế nào cũng được, không sao hết.Nhưng mà…Tiểu Diễn, em nói anh thần kinh, em không thế sao?”
“Em?” Tôi nhíu mày. “Đừng gộp em vào với anh.”
“Chính là…Tiểu Diễn, em cũng thích anh đúng không?”
Anh yên lặng nhìn tôi, dưới ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt đen láy ấy như sáng ngời, phảng phất một tia sáng mạnh mẽ soi thẳng đến góc tối trong tâm can tôi.
“Em cũng thích anh phải không, Tiểu Diễn?”
“Chính là em không thừa nhận thôi, là em không chịu thừa nhận, em bắt chính mình không được thừa nhận, bắt chính mình oán hận, là có thể..có thể bỏ đi tình cảm này…Nó không tồn tại sao?”
…
Cái gì a, anh đang nói cái gì…
“Em…thích anh? Anh! Anh tưởng tượng cũng phong phú quá rồi!”
“Là tưởng tượng sao?” Anh bỗng nhiên vươn tay, chạm vào g ngực tôi. “Tiểu Diễn, nếu em thật sự không để tâm, thì nói cho anh biết, vì sao vòng cổ anh tặng em vẫn luôn đeo?”
Tôi cúi đầu nhìn. Bên trong lớp áo, chính là chiếc vòng bạc ngày đó, chiếc vòng có thể đặt ảnh ai đó bên trong. Đó là món quà sinh nhật năm mười hai tuổi mà anh tặng.
“Cái này sao…” Tôi cầm mặt dây chuyền lên, mở ra, bên trong là một tấm ánh nhỏ màu trắng, người phụ nữ trên ảnh cười rất rạng rỡ.
Tôi chậm rãi đưa đến trước mặt anh.
“Anh có biết ai đây không?”
Sắc mặt anh khẽ biến, tôi lại có mộ chút ác ý, đem ảnh đó càng sát anh hơn. “Đó là mẹ em.”
“Anh nhìn kĩ đi, đây chính là mẹ em, bộ dạng rất xinh đẹp đúng không? Thế nhưng có ý nghĩa gì, bỏ lại tất cả, bỏ lại đứa con này, bị ép tự tử cũng không phản kháng, chỉ là một người đáng buồn mà thôi.”
“Cho nên, bởi vì sao em vẫn chưa ném chiếc vòng này đi? Là bởi vì bên trong có ảnh của mẹ, không vì vòng anh tặng. Có tấm ảnh này theo, mỗi giờ mỗi khắc đều nhắc em không quên, vĩnh viễn không quên mẹ, vĩnh viễn cũng không quên vì sao mẹ chết!”
-Hết chương -