Sau khi Ruka rời đi, dường như có gì đó đang thay đổi.
Ngay từ đầu Từ Triết Ấp vẫn nói không nên lời rốt cuộc là khác chỗ nào, nhưng cẩn thận ngẫm lại, dường như cũng chỉ là một bộ phận bé nhỏ không đáng kể. Ví dụ khát nước phải tự mình đi rót, ví dụ trên quần áo sẽ khó tránh không có mùi thơm dễ ngửi, ví dụ toàn bộ trong nhà một món đồ cũng không thiếu, lại đột nhiên trống trải hơn.
Có một ngày y đi siêu thị mua thức ăn, mua đầy một giỏ, thẳng đến một giây trước khi xách đi trả tiền y mới hồi phục lại tinh thần, mấy thứ này đều là tên nhóc kia thích ăn.
Cậu rời khỏi cuộc sống y, lại trước sau như một không bước ra thế giới của y.
Cho tới bây giờ Từ Triết Ấp vẫn không biết tên Ruka, nhưng lại biết cậu thích thịt bò xào cay, không thích tất cả các loại rau xanh, thói quen sau khi ăn cơm uống một chén canh, lúc ngủ luôn ôm người rất chặt, số điện thoại di động là XXXXXX.
Từ Triết Ấp không chỉ một lần ngẩn người nhìn chằm chằm dãy số của Ruka, cảm giác máu toàn thân đều vọt tới tay trái đang cầm di động. Y rất muốn liều lĩnh bấm số, sau đó mượn danh nghĩa nhấn nhầm số làm lý do cùng Ruka nhẹ nhàng bâng quơ nói vài câu.
Nhưng đợi một giây đồng hồ sau lý trí trở về, y lại cảm thấy hành động này không hề ý nghĩa.
Y muốn nghe thanh âm của Ruka.
Y không thể nghe thanh âm của Ruka.
Y đang mâu thuẫn giày vò giữa cảm tính và lý tính, hơn nữa ban đêm, bao giờ cũng mất ngủ không ngủ được nhiều.
Vào những lúc này, y đều sẽ nhớ tới buổi sáng hôm đó, Ruka từ sau ôm chặt y, nhẹ nói với y: Tôi chờ em suy nghĩ kỹ càng.Mà y ngay cả cái gì kêu là suy nghĩ kỹ càng cũng không biết rõ lắm.
A Lập bị tình cảm tổn thương dằn dặt mấy ngày, cuối cùng tỉnh ngộ ra, miệng vết thương cũ cần tình yêu mới chữa trị.
Từ Triết Ấp bị điện thoại của mình gọi về, quyết định ra ngoài hít thở không khí trong lành thay đổi tâm tình, thậm chí còn đi thay đổi kiểu tóc mới, tự nhìn vào gương, cũng cảm thấy cả người sáng bừng hẳn lên.
A Lập vừa nhìn thấy y liền huýt sáo một hơi, trêu đùa nói: “Xem ra hôm nay có người muốn đại khai sát giới rồi.” Tiếp theo đã bị Từ Triết Ấp đánh một quyền vào bả vai.
A Lập thoạt nhìn tinh thần khá tốt, có lẽ đã có quyết tâm chào đón cuộc sống mới.
Từ Triết Ấp hỏi hắn, lần này muốn tìm đối tượng thế nào? A Lập nghĩ nghĩ sau nói, “Có thể cùng tôi chia sẻ cuộc sống.”
Từ Triết Ấp cười hắn, “Vậy cậu nên đi câu lạc bộ độc thân tìm đi?”
A Lập nghiêm mặt trả lời: “Tiêu chuẩn của tôi cao lắm đó.” Tiếp theo liệt ra tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm: “Khuôn mặt đẹp, dáng người tốt, ra được phòng khách, vào được phòng bếp, giới tính không hạn chế.”
Từ Triết Ấp nghe được mấy chữ cuối cùng của hắn, quả thực muốn phun ra một ngụm rượu, mới lại nghe thấy y nói:
“Tôi thật sự sợ phụ nữ.”
Câu nói này bỗng nhiên khiến cho Từ Triết Ấp nhớ đến Mạnh Ban.
Mình thật sự sợ đàn ông.
Một câu này chính là miệng vết thương Mạnh Ban để lại cho y.
Y nghĩ nếu không có Mạnh Ban, có phải y có thể thản nhiên một chút hay không, đơn giản suy xét y và Ruka rốt cuộc có thích hợp hay không, mà không phải một mực cự tuyệt trở thành đồng tính luyến ái.Đối với câu hỏi này Từ Triết Ấp không có câu trả lời, đành phải đi theo A Lập cùng đến quán bar chuốc mình đến mơ hồ, sau đó thấy thời gian không sai biệt lắm, liền dời trận địa đến quán ăn đêm.
Từ Triết Ấp thật lâu không đi những nơi như vậy, ngay từ đầu còn có chút cẩn thận, cứ thế làm ổ ở bên cạnh quầy bar uống rượu. A Lập lại thoát khỏi dạng cá chết khi ở studio, đi tới chỗ nào đều thuận lợi mọi bề, không quá bao lâu thì đi tới gác lên cổ Từ Triết Ấp, kéo y vào trong gian phòng nào đó.
Từ Triết Ấp bị bắt cóc hoàn toàn không rõ lắm tình huống, chỉ có thể nghe A Lập ghé vào tai y thầm giải thích, phòng này là nhóm nữ nghiên cứu sinh đặt để chúc mừng sinh nhật, mà thọ tinh vừa khéo hợp ý Từ Triết Ấp ngồi ở bên quầy bar chơi trò tự kỷ.
“Giả bộ tự kỷ chiêu này quá lợi hại.”
A Lập lén lút giơ ngón cái với y, lập tức đã bị người lừa đảo bắt đi.
Thọ tinh là một mỹ nữ tính tình phóng khoáng, nhìn thấy đối tượng mục tiêu được suôn sẻ đưa đến trước mắt, lập tức cũng không ngượng ngùng, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Từ Triết Ấp vươn tay ra, mỉm cười nói: “Xin chào, em là Ivy.”
Từ Triết Ấp lễ phép nắm lại tay cô ta, “Anh là A Triết.”
“Khiêu vũ không?” Ivy cười hỏi.
“Được.” Từ Triết Ấp có gì không thể đứng dậy hạ bả vai.
Thế là bọn họ xuyên qua đám đông, đi vào sàn nhảy chật chội, sau đó uốn éo phối hợp tiết tấu âm nhạc.
Từ Triết Ấp đưa tay đặt ở ngang hông cô ta, mặc cho cô ta trở tay ôm chặt bờ vai y.
Y không thể phủ nhận, đêm nay y đích xác hoặc ít hoặc nhiều ôm chặt ý đồ chạy theo cái đẹp đến đây, nhưng khi có người thật sự chủ động lấy lòng y, thế nhưng y lại cảm thấy hết sức nâng không nổi hứng thú.
Y cúi đầu, dưới ánh đèn lập loè nhìn Ivy.Thật ra đơn thuần bề ngoài mà nói, nữ sinh này hoàn toàn là kiểu mẫu y thích, tóc dài mắt to, dáng người nhỏ xinh, nhưng y chính là vẫn cảm thấy không hợp chỗ nào.
Nhất là lúc ôm ấp, cảm thấy chiều cao không hợp, mùi nước hoa không hợp, chỗ nào cũng không hợp.
Đến lúc này, Từ Triết Ấp mới phát hiện trong lòng của mình đã có sơ lược khung hình của đối tượng lý tưởng.
Ở bên trong khung hình đó, cô gái kia rõ ràng cao hơn chút, mùi nước hoa trên người nhạt hơn… hay nhất là cô ấy không cần xức nước hoa, lúc ôm, thì y có thể ngửi được mùi sửa tắm hay mùi bột giặt trên người cô ấy.
Cô ấy và y, đều không thích ra ngoài, cũng chỉ là ngồi ở nhà, nơi nào cũng không đi, cùng y chơi trò chơi điện tử đến kết thúc; cô ấy thích sạch sẽ, lúc nào cũng dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp gọn gàng, để y hoàn toàn không cần phiền não xử lý việc nhà; Cô ấy cưng chiều quả banh trắng trong nhà đến tận xương tủy, vô luận gió nổi trời mưa đều tự nguyện dẫn nó ra ngoài đi dạo, mà y thì ở trong nhà chuẩn bị tốt bữa tối, nấu một nồi canh nóng, chờ bọn họ về nhà.
Đến đây Từ Triết Ấp đã không cách nào trốn tránh, hình ảnh quá mức rõ ràng như vậy, quả thực giống như vì ai mà đo ni đóng giày.
“Anh có bạn gái chưa?”
Vào lúc khoảng giữa âm nhạc tạm dừng, y nghe Ivy hỏi như vậy.
Y ngẩn người, sau đó bắt đầu trầm mặc.
Ngay khi Ivy cho rằng y không trả lời, cô ta bỗng nhiên nghe y nhẹ giọng nói:
“Anh có bạn trai.”
Anh có bạn trai.
Từ Triết Ấp đời này chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ nói ra những từ này, nhưng một khi nói ra miệng, lại cảm thấy cũng không rối rắm giống như trong tưởng tượng của y, ngược lại không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù chỉ là mấy từ đơn giản, đối với y lại như là từng bước chân của Amstrong, một cước mạnh mẽ đá thủng bức tường bên ngoài Đài tưởng niệm Tưởng Giới Thạch, nhảy vào một thế giới mới không biết.Y không biết bộ dạng của thế giới mới rốt cuộc như thế nào, có màu sắc ra sao, bốn mùa lại vận chuyển như thế nào.
Nhưng những thứ này không quan trọng.
Y chỉ biết là Ruka đứng ở nơi đó chờ y, vừa nhìn thấy y sẽ không kiên nhẫn nhăn mày nói:
“Em cũng không khỏi để tôi chờ quá lâu rồi?”
※
t
※
※
Đêm hôm đó trở về, Từ Triết Ấp nằm ở trên giường, gửi tin nhắn hỏi Ruka, Này tên khai sinh của cậu là gì thế.
Đối phương không trả lời ngay lập tức, ước chừng cách năm phút đồng hồ mới trả lời: Lộ Ca.
Từ Triết Ấp vừa nghe thì vui vẻ, tiếp tục hỏi tới: sinh nhật? Bạn đang �
Tám tháng tư.
Chiều cao?
Một tám tám.
Nhóm máu?
…
Ruka cuối cùng không kiên nhẫn gọi tới, trực tiếp hỏi y: “Em sẽ không phải đang làm thêm công việc phỏng vấn viên chứ?”
Từ Triết Ấp nhịn không được liền nở nụ cười.
Một đêm đó bọn họ nói chuyện đến rất khuya, một mạch trò chuyện đến tám giờ sáng, trò chuyện đến hai bên mệt mỏi, kiệt sức.Bọn họ thật ra cũng không phải là người nói nhiều, hơn nữa còn cách di động, câu có câu không chuyện trò những chuyện mấy ngày qua, đề tài lại càng buồn chán đến cực kỳ không dám nghe, nhưng không người nào mong muốn cúp điện thoại trước.
Lúc cuối cùng, Từ Triết Ấp nghĩ Ruka sẽ hỏi y, em cuối cùng đã nghĩ thông suốt chưa?
Nhưng Ruka lại chỉ nói: “Ngày mai gặp.”