Huynh Trưởng Vạn Vạn Tuế

chương 29

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tưởng Vũ Hách không bao giờ ngờ rằng người trong bức ảnh lại là Ôn Dư.

Anh đã xử lý rất nhiều hậu quả kinh khủng do người nổi tiếng bị quay lén gây ra. Nhưng nhân vật chính trong bức ảnh hôm nay là Ôn Dư, là người phụ nữ mà anh quan tâm nhất.

Đây thật sự là một việc trớ trêu.

Trong ảnh, Ôn Dư đang ôm một người đàn ông, cử chỉ hai người rất thân mật. Cô mặc chiếc áo khoác màu xanh lá cây từ hôm trước. Thông qua bức ảnh có thể phán đoán thời gian cũng đã hơn sáu hoặc bảy giờ tối.

Tưởng Vũ Hách cuối cùng cũng biết lý do tại sao hôm qua Ôn Dư đột nhiên không muốn mình tới đón cô. Anh cũng hiểu những tin nhắn WeChat liên tục đổ chuông khiến cô mất tự nhiên đến từ đâu. Hoá ra là như vậy.

Tưởng Vũ Hách yên lặng nhìn bức ảnh, mặc dù anh rất muốn đánh thức Ôn Dư dậy để hỏi rõ mọi chuyện. Nhưng tới cuối cùng anh vẫn có thể kìm chế được bản thân.

Anh buộc mình đóng mail lại không nhìn bức ảnh nữa. Anh cố gắng làm cho bản thân quên đi tấm hình kia.

Nếu Tưởng Vũ Hách đã coi mình như anh trai của cô rồi thì làm gì còn tư cách để xen vào thế giới tình cảm của "em gái" nữa.

Anh thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là quả báo của ông trời đối với việc anh ích kỷ giấu điện thoại của cô đi?

Anh không muốn Ôn Dư quay trở lại thế giới của cô, không muốn cô gặp lại người bạn trai trước đây của mình.

Nhưng cuối cùng thì sao chứ? Cô vẫn sẽ gặp những người đàn ông mới, vẫn có những người bạn trai mới.

Tưởng Vũ Hách nhắm mắt lại, anh không ngừng xoa xoa lông mày để bình tĩnh và chấp nhận sự thật này.

Im lặng một lúc lâu, Tưởng Vũ Hách nghĩ ra chuyện gì đó, anh nhấc điện thoại gọi cho thư ký Ninh.

"Để bộ phận công nghệ mạng kiểm tra tài khoản ở email tôi vừa gửi đi. Tôi muốn biết người đó là ai."

Á Thịnh là công ty giải trí lớn nhất Trung Quốc, hàng ngày nơi đây phải đối mặt với nhiều rắc rối liên quan đến công chúng. Vì chuyện này mà Tưởng Vũ Hách đã tự mình thành lập một nhóm hacker kỹ thuật. Những người này có thể tấn công chính xác và phản bác một số kẻ cố tình khiêu khích và bôi xấu các sự cố của nghệ sĩ.

Rõ ràng email lần này cố tình gửi đến cho anh. Anh sẽ không bao giờ để Ôn Dư bị theo dõi. Anh không thể chịu được khi những việc này xảy ra ngay dưới mắt mình.

Sắp xếp xong những thứ này, Tưởng Vũ Hách trầm mặc đi vào bên trong phòng ngủ. Cửa phòng khép hờ, Ôn Dư nằm nghiêng trên giường, nhìn dáng vẻ này có lẽ cô đã ngủ say.

Cho dù ngày thường cô có nhe nanh múa vuốt hay tán tỉnh, nũng nịu với anh như thế nào đi nữa nhưng vào lúc này Ôn Dư lại trầm lặng và dịu dàng. Nhìn khuôn mặt người con gái trên giường dịu dàng như vậy Tưởng Vũ Hách không đành lòng quấy rầy cuộc sống của cô, làm loạn sự lựa chọn của đối phương.

Sau đó, bàn tay vô hình siết cổ anh lại xuất hiện. Hơn nữa nó còn tệ hơn và nặng hơn lần trước. Nó giống như đang trả thù mà quấn chặt lấy anh một cách mãnh liệt.

Anh có nên thỏa mãn lòng tham của mình hay sẽ hài lòng mà dừng lại với cái hiện thực này. Suy cho cùng thì ngay cả khi Ôn Dư có người mình thích, cô vẫn sẽ gọi anh là anh trai và anh vẫn mãi ở bên cạnh cô.

Tưởng Vũ Hách yên lặng nhìn Ôn Dư. Lại một lần nữa người đàn ông này phải đối mặt với sự lựa chọn trong lòng.

Thực chất Ôn Dư ngủ không sâu, trong lúc mơ hồ cô cảm thấy được có người đi vào. Cô mở mắt ra, ngây người một lát mới khẽ gọi: "Anh trai?"

Ánh mắt người đàn ông nặng nề liếc nhìn cô hai cái rồi nói: "Không có việc gì đâu em ngủ tiếp đi."

Nói xong anh đi ra ngoài. Lúc này trái tim của Tưởng Vũ Hách dường như bớt bối rối hơn.

Có lẽ vì hai chữ "anh trai" hoặc có thể vì cô đang ở phòng ngủ của anh nên người con gái này không hề khoá cửa phòng. Tưởng Vũ Hách biết rằng đây là sự tin tưởng tuyệt đối của cô dành cho anh. Anh không muốn làm vấy bẩn những thứ tốt đẹp này.

Đối mặt với sự lựa chọn trong lòng cuối cùng anh chọn im lặng. Anh chọn giả vờ như không thấy gì, giả vờ như không biết gì. Và anh chỉ là anh trai của Ôn Dư mà thôi.

Hai ngày trôi qua một cách yên bình. Tưởng Vũ Hách không hỏi Ôn Dư về bức ảnh trong email. Mà Ôn Dư cũng không chủ động đề cập tới việc đó.

Mọi người đều giấu kín những bí mật trong lòng và duy trì sự bình yên với đối phương.

Trong vài ngày qua, Thẩm Minh Gia và Ôn Dư trò chuyện rất vui vẻ. Tên của cô cũng được đổi từ "Tiểu Ngư" thành "Tiểu Ngư bảo bối."

Ôn Dư biết rằng không bao lâu nữa hắn ta sẽ có những hành động tiếp theo, chẳng hạn như người đàn ông này sẽ yêu cầu một cuộc hẹn hò hoặc một cuộc gặp mặt.

Bây giờ anh ta đã rơi vào bẫy của cô, nếu cô còn giữ kín quá thì có vẻ không được thành tâm cho lắm.

Ôn Dư có thể tự mình đưa anh ta vào danh sách tìm kiếm nóng một lần nữa và hắn ta sẽ phải tiếp tục nhận lấy sự chê bai và khinh miệt của mọi người.

Nhưng quyết định này cũng không thể dễ dàng mà thực hiện.

Sáng nay khi hai người chuẩn bị đi làm thì điện thoại di động của Ôn Dư đột nhiên vang lên. Cô vội vàng lấy ra xem, hoá ra là điện thoại của Ôn Thanh Hựu gọi tới. Ngón tay nhẹ nhàng ấn nút bỏ qua, cô cười cười, giọng nói có chút khô khốc nói với anh: "Số không xác định."

Tưởng Vũ Hách biết đó là ai nhưng anh vẫn muốn hợp tác mà diễn với cô vậy nên chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Nhưng có lẽ là do anh đã chịu đựng trong nhiều ngày liên tiếp, một số cảm xúc trong lòng đột nhiên mất kiểm soát vì cuộc gọi đột ngột này. Nó giống như dây leo quấn quanh trái tim anh sau đó thắt lại càng ngày càng chặt.

Anh không phải là một người kiên nhẫn. Trong từ điển của anh thì người đàn ông này chưa bao giờ độ lượng và khoan dung với ai đến mức khiến bản thân phải đau đớn. Chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ.

"Sao lại cúp máy." Anh nhìn Ôn Dư nói: "Gọi lại đi."

Ôn Dư có chút khẩn trương cầm điện thoại, thậm chí đầu ngón tay có có chút run rẩy: "Nhưng… Nhưng chúng ta sắp phải đi làm rồi. Hay trở về em sẽ…"

"Ngay bây giờ." Tưởng Vũ Hách ngắt lời cô, anh chậm rãi đi sang một bên dựa vào cửa nhìn đối phương: "Anh không vội."

"..."

Ôn Dư biết rằng nếu cô vẫn tiếp tục ngắt điện thoại một cách bất thường như vậy thì sẽ càng khiến Tưởng Vũ Hách nghi ngờ hơn. May mắn thay người đàn ông này đang đứng cách cô một khoảng.

Ôn Dư mím môi, cô mở điện thoại và gọi lại trước mặt Tưởng Vũ Hách.

"Dư Dư?" Là giọng nói của Ôn Thanh Hữu.

"Vâng."

"Vừa rồi không tiện nói chuyện sao?"

"Vâng."

"Đã ba ngày trôi qua rồi em đã nghĩ tới những gì anh nói chưa?"

"Em biết."

"Rồi sao đó?"

"..."

Ôn Dư ngẩng đầu nhìn Tưởng Vũ Hách đứng cách đó không xa lại phát hiện anh cũng đang nhìn mình. Cô có chút chột dạ mà liếc nhìn đi chỗ khác rồi vội vàng cúp điện thoại: "Được, em hiểu rồi."

Ôn Thanh Hữu: "?"

"Là cuộc gọi tiếp thị mà thôi." Ôn Dư nói: "Em đã đến trung tâm thương mại để đăng ký làm thành viên, hiện tại họ bảo em đến lấy quà."

Tưởng Vũ Hách không biết tại sao bản thân lại tự muốn tìm đau khổ vào người. Bây giờ anh đang tận mắt chứng kiến Ôn Dư nói dối mình.

Trong phòng khách yên tĩnh một hồi, anh cười tủm tỉm nói: "Vậy chúng ta đi thôi."

Không ngờ dì Mười Hai từ đâu xuất hiện nói: "Quà gì vậy? Nếu không rảnh thì dì đi lấy cho cháu. Hôm nay dì không có việc gì làm."

Ôn Dư hơi sửng sốt, cô không nghĩ tới dì Mười Hai sẽ đột nhiên xuất hiện, giọng nói có chút lúng túng: "Cái này…"

Tưởng Vũ Hách nhàn nhạt nói: "Nếu dì đang rảnh thì đi thu dọn phòng của chị với bà giúp cháu. Tháng sau hai người họ sẽ quay về."

Dì Mười Hai: "..."

Ôn Dư thở phào nhẹ nhõm thầm cảm ơn Tưởng Vũ Hách đã giúp cô thoát khỏi vòng vây.

Tất cả những chi tiết nhỏ này đều bị anh nhìn thấy. Sự áy náy, lảng tránh, biết ơn, thoải mái trên mặt cô khiến anh khó chịu. Khi ngồi trong xe nghĩ đến những điều này, Tưởng Vũ Hách không khỏi tự cười nhạo mình.

Hoá ra người như anh cũng sẽ có một ngày nào đó tự lừa dối mình như vậy.

Bởi vì cuộc điện thoại của Ôn Thanh Hữu khiến cho Ôn Dư lo lắng cả một ngày. Vì sợ bị Tưởng Vũ Hách phát hiện nên cô vẫn để điện thoại ở chế độ im lặng.

Dù cho đã để điện thoại ở chế độ im lặng khiến cho các âm thanh biến mất hết nhưng không có nghĩa là rắc rối của cô sẽ biến mất. Quan trọng nhất là hai vị cao thủ khác của nhà họ Tưởng sắp trở lại.

Cô không biết liệu có phải ông trời đang gợi ý cho cô rằng đã đến lúc phải đi hay không.

Khi Tưởng tiểu thư và bà của anh trở lại thì người em gái giả như cô chắc chắn không còn nơi nào để trốn.

Ôn Dư thở dài, cô đi vào nhà vệ sinh rồi âm thầm gửi tin nhắn cho Ôn Thanh Hữu: "Anh à, hôm nay khoảng bảy giờ tối em sẽ đến gặp anh."

Đi như thế nào và đi lúc nào cũng là vấn đề quan trọng cần cô suy nghĩ kỹ lưỡng. Cũng may sáng sớm đã tìm được lý do. Lúc tan sở Ôn Dư dùng dáng vẻ tự nhiên nhất mà nói với Tưởng Vũ Hách: "Anh, anh về trước đi. Em đi siêu thị mua ít quà rồi sẽ về."

Tưởng Vũ Hách mím chặt môi. Anh dừng lại, dời mắt khỏi máy tính nhìn cô: "Có muốn anh đưa em đi không?"

"Không cần." Ôn Dư vội vàng từ chối nói: "Anh bận rộn cả ngày rồi. Em sẽ đi taxi tới."

Không biết đã qua bao lâu Tưởng Vũ Hách mới nhẹ giọng đáp: "Được."

Chỉ có anh biết rằng mình phải kiềm chế bao nhiêu mới nói ra được một cách bình tĩnh đến vậy. Rõ ràng từ sáng đến giờ người đàn ông này đã chìm trong sóng gió của sự thất bại. Mặc dù bị lừa dối nhưng cả ngày hôm nay, anh vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Sau khi Ôn Dư rời đi không bao lâu thì Tang Thần cũng đi tới. Thực ra cô ta đã đứng ở cửa rất lâu. Mặc dù người quản lý nói rằng Tưởng Vũ Hách chỉ bảo cô ta tới văn phòng chứ không nói thêm gì cả nhưng Tang Thần biết rằng nếu người đàn ông này muốn điều tra những gì cô ta đã làm thì không gì có thể che giấu được.

Cô ta đứng ở cửa do dự một lúc. Mãi cho đến khi nhìn thấy Ôn Dư từ trong văn phòng đi ra, thấy cô lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, nhìn lướt qua, sau đó vò nát ném vào thùng rác. Tang Thần có chút tò mò nên đi tới cúi người nhặt lên.

Sau khi nhìn rõ nội dung trên danh thiếp, hai mắt cô ta mở to, bàn tay nắm chặt danh thiếp một lúc.

Cô ta không biết có phải mình vừa phát hiện ra điều gì quan trọng hay không. Người phụ nữ dừng chân lại, hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa phòng làm việc.

"Giám đốc Tưởng, tôi đến rồi."

Ngay khi Tang Thần bước vào văn phòng thì cô ta đã cảm thấy một bầu không khí khác thường. Đó là một cảm giác ớn lạnh và ngột ngạt, khiến người có tội như cô ta cảm thấy bí bách và khó chịu.

Tưởng Vũ Hách ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô ta hồi lâu. Sau đó anh bình tĩnh hỏi: "Cô muốn làm gì?"

Anh không hỏi về bức ảnh cũng không hỏi về người đàn ông trong ảnh. Không có bất kỳ câu hỏi nào về vấn đề của Ôn Dư được đặt ra. Thay vào đó anh đã trực tiếp hỏi mục đích của Tang Thần. Cán cân tình cảm của người đàn ông này từ đầu đến cuối hoàn toàn nghiêng về phía Ôn Dư.

Tang Thần nhắm mắt lại, chút hi vọng duy nhất trong lòng cô ta hoàn toàn biến mất.

"Tôi nghĩ cô ấy vừa làm anh thất vọng." Cô ta nói.

Bức ảnh đó không đủ để giải thích điều này sao? Ôn Dư đã bắt cá hai tay. Cô vừa tận hưởng sự ưu ái của Tưởng Vũ Hách trong khi lại ôm ấp người đàn ông khác một cách tình cảm trên đường. Tang Thần nghĩ thầm.

Sau khi cô ta nói ra những lời này thì Tưởng Vũ Hách vẫn không nói gì cả. Anh gõ gõ chiếc bút trong tay lên bàn, âm thanh từ đó phát ra không nặng không nhẹ nhưng lại khiến người phụ nữ trước mặt hoảng sợ như đang đi trên băng mỏng.

Vài phút sau, Tưởng Vũ Hách cười thành tiếng hai lần. Anh đứng dậy, đi tới trước mặt Tang Thần, bàn tay to lớn nâng cằm cô ta lên: "Khi nào thì đến lượt cô quản chuyện của tôi?"

Tang Thần chỉ cảm thấy một cơn đau nhói ở quai hàm, sự đau đớn này nhanh chóng biến thành sự ngột ngạt khiến cô ta không thể thở được, ngay cả nói cũng không lên lời.

Hai tay Tưởng Vũ Hách để ở cổ đối phương, anh lạnh lùng nói: "Tôi cảnh cáo cô tốt nhất là làm tốt bổn phận của mình, đóng bộ phim của bản thân rồi trở thành ngôi sao. Còn những thứ khác cô đừng có nhúng tay vào. Hơn nữa cô phải tự hiểu bản thân cũng không xứng để động vào."

Khi Tang Thần ngồi vào vị trí nữ minh tinh số một của công ty cũng có người tới nói cho cô ta biết Lê Mạn ngày xưa từng huy hoàng ra sao. Nhưng không biết vì lý do gì đối phương xúc phạm tới Tưởng Vũ Hách khiến bản thân vĩnh viễn không thể quay đầu.

Khi nghe thấy chuyện này cô ta cũng không quá để tâm, thậm chí còn cho rằng Tưởng Vũ Hách tuy rằng có chút lạnh lùng không dễ gần nhưng lúc đó ở trường học, anh chỉ vào cô ta nói anh muốn người này, khi đó nụ cười của anh vô cùng dịu dàng.

Nhưng bây giờ, cô ta đã hiểu rõ ràng, tất cả chỉ là một giấc mơ do chính mình tưởng tượng ra. Đôi lông mày và ánh mắt dịu dàng đó của anh chỉ dành cho người phụ nữ kia. Anh bao dung tới nỗi không quan tâm đến bức ảnh đó.

Tưởng Vũ Hách buông tay: "Đi ra ngoài."

Tang Thần ho khan mấy tiếng, giấc mộng bị phá vỡ khiến cô ta không cam tâm mà bật cười. Không biết người phụ nữ này đang cười bản thân ngu xuẩn, hay cười Tưởng Vũ Hách đang lừa gạt chính mình.

Cô lấy tấm thẻ vừa nhặt được ra nói: "Hy vọng cô ta thật sự sẽ không làm anh thất vọng."

Nói xong, cô ta rời khỏi văn phòng với khuôn mặt nhợt nhạt.

Tưởng Vũ Hách nhìn tấm danh thiếp nhàu nát ở trên bàn. Đó là thẻ đặt phòng của khách sạn 5 sao ven sông ở Bắc Kinh, bên cạnh có ghi số phòng 2201 viết bằng tay.

Tưởng Vũ Hách cau mày không phản ứng gì. Nhưng khi nghĩ đến những lời của Tang Thần, trái tim anh nhanh chóng chùng xuống.

Cô ta đang ám chỉ Ôn Dư sao? Phòng khách sạn…

Tưởng Vũ Hách dường như đã hiểu ra điều gì đó nhưng anh không dám nghĩ xa hơn.

Anh ngồi trở lại chỗ của mình rồi vội vàng châm một điếu thuốc. Nhưng người đàn ông này vẫn không thể ngăn được những suy nghĩ và hình ảnh hiện ra trong đầu anh. Những cảm xúc bị kìm nén trong nhiều ngày đã bị sự điên cuồng đốt cháy.

Ôn Dư điên rồi sao? Họ quen nhau bao lâu rồi? Người phụ nữ này tuy có lúc thông minh nhưng chọn đàn ông thì không có suy nghĩ gì cả. Đặc biệt là loại đàn ông đeo kính, cô dường như không có sức phản kháng với họ.

Ở Giang Thành, cô tình cờ lên xe của một người đàn ông xa lạ, cách đây không lâu lại cùng người đàn ông khác ra ngoài đón năm mới.

Bây giờ anh thậm chí không biết cô đã gặp người đàn ông đó từ khi nào. Cô hẹn hò sau lưng anh, cô ôm hôn đối phương và bây giờ... Lại đến khách sạn thuê phòng phòng?

Cô là một cô gái ngây thơ không biết gì về thế giới bên ngoài. Điên mất thôi!

Nhưng trách mắng cô cũng không thể giải tỏa được sự bất an trong lòng Tưởng Vũ Hách. Anh không thể chịu đựng được ý nghĩ rằng Ôn Dư sẽ bị người đàn ông khác chiếm lấy.

Anh có thể giả ngốc đồng ý cho cô yêu đương nhưng anh không thể chấp nhận việc cô lên giường với người khác sớm như vậy.

Tưởng Vũ Hách biết rằng suy nghĩ của mình là mâu thuẫn, là vô lý nhưng anh không thể giả vờ mù quáng được nữa.

Không muốn đợi thêm một phút nào, anh nhanh chóng thông báo cho Lệ Bạch đi thẳng đến khách sạn bên bờ sông.

Trên đường đi, tâm trạng anh vô cùng hỗn loạn, có dằn vặt, có tức giận khiến anh mất hết tinh thần.

Anh ép buộc bản thân phải biết ranh giới của mình, biết vị trí của mình, ép buộc bản thân tuân theo những quy tắc đã đặt ra. Nhưng thực tế và suy nghĩ của anh luôn đấu tranh lẫn nhau. Dường như có hai con người cùng sống trong cơ thể Tưởng Vũ Hách, chúng đấu tranh rồi làm hoà rồi lại đấu tranh.

Dưới tốc độ không đổi, Lệ Bạch lái xe với vận tốc nhanh nhất đến khách sạn.

Mười lăm phút sau, Tưởng Vũ Hách có mặt tại khách sạn ven sông. Thang máy từ từ đi lên, đèn báo màu đỏ nhảy từ tầng này sang tầng khác và cuối cùng dừng lại ở tầng 22.

Tưởng Vũ Hách không do dự. Hiện tại trong đầu anh không nghĩ gì khác ngoại trừ hình ảnh kia. Và việc anh đến đây là để ngăn cảnh tượng đó xảy ra.

Trước cửa phòng 2201, anh giơ tay gõ cửa. Chẳng mấy chốc cửa mở ra.

Hiện tại Tưởng Vũ Hách đang nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông, khuôn mặt này giống hệt với người đàn ông trong bức ảnh.

Lúc này người đàn ông mặc áo choàng tắm, tóc hơi ướt, hiển nhiên là vừa tắm xong.

Một số cảm xúc trong nháy mắt trào dâng trong lồng ngực, Tưởng Vũ Hách siết chặt tay, nhưng không bộc phát sự tức giận của bản thân ra ngoài.

Anh không muốn suy đoán về những gì mình nhìn thấy, vì vậy anh chỉ bình tĩnh hỏi: "Cô ấy ở đâu?"

Ôn Thanh Hữu không ngờ Tưởng Vũ Hách lại tìm được nơi này. Anh ấy đang suy nghĩ nên trả lời vấn đề của anh ra sao thì giọng nói của Ôn Dư trong phòng truyền đến: "Ai vậy anh?"

Tưởng Vũ Hách: "..."

Ôn Dư ngậm một miếng bánh pizza đi ra thì nhìn thấy Tưởng Vũ Hách đứng ở cửa. Cô ngây người đứng tại chỗ. Chiếc bánh pizza cũng rơi xuống sàn.

"...Anh, anh?"

Ôn Thanh Hữu nhìn cô với ánh mắt "Anh không biết là anh ta."

Anh trai thật và anh trai giả gặp nhau. Đây là bữa tiệc chết chóc hả!

Ôn Dư hoảng sợ, lảo đảo tiến lên một bước: "Anh, không… Anh nghe em nói."

Nhưng Tưởng Vũ Hách không cho cô cơ hội để nói. Anh trực tiếp nắm lấy cổ tay cô rồi kéo đi một cách mạnh mẽ.

Ôn Thanh Hữu còn muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Lệ Bạch và mấy người đi cùng ngăn lại. Bọn họ cũng không che giấu sự uy hiếp và cảnh cáo đối với anh ấy.

"...?"

Thật không ngờ, anh trai giả của em gái còn độc đoán hơn cả anh trai thật.

Ôn Thanh Hữu mỉm cười không nói gì và đóng cửa lại.

Trên đường trở về, Ôn Dư xoa xoa cổ tay suýt chút nữa bị gãy, cô cẩn thận quan sát Tưởng Vũ Hách.

Khuôn mặt người đàn ông này hiện giờ rất lạnh lùng và khó coi. Từ sau khi lên xe anh vẫn luôn im lặng không nói.

"Anh trai..."

"Câm miệng." Tưởng Vũ Hách không thèm nhìn cô một cái, giọng điệu tuy rằng bình tĩnh nhưng Ôn Dư có thể biết đây là khúc dạo đầu cho một trận cuồng phong.

Ôn Dư không trách Tưởng Vũ Hách vì đã tức giận như vậy.

Lần trước cũng vậy, cô bảo đi làm đẹp nhưng cuối cùng lại đón Tết cùng "đàn ông" khác trong nhà hàng, khách sạn.

Hôm nay thì nói là đi nhận quà, nhưng kết quả còn kinh khủng hơn, cô trực tiếp cùng đàn ông chạy vào phòng khách sạn.

Ôn Dư không biết nên giải thích như thế nào. Không, khung cảnh này vốn dĩ không thể giải thích được. Cô không thể nói rằng cô đã đến phòng của ai đó để lấy một món quà.

Ôn Dư cúi đầu âm thầm thở dài. Quên đi, hôm nay phải ở một chỗ bị ăn mắng rồi. Cứ coi như cái giá phải trả cho việc lừa dối anh mấy tháng nay đi. Nếu trước khi đi bị anh mắng thì sau này nghĩ lại cũng không thấy quá áy náy.

Suốt quãng đường cả hai người đều im lặng. Khi họ về đến nhà thì dì Mười Hai đang dọn dẹp trên lầu hai: "Cháu về rồi à?"

Chữ cuối cùng vừa nói ra, Tưởng Vũ Hách đã kéo Ôn Dư như một cơn gió đi vào trong phòng, cửa phòng đóng rầm một cái.

Gương mặt dì Mười Hai cũng biến mất.

"...?"

Hai người lúc nào cũng mạnh bạo như vậy. Có thể đối xử tốt với bà lão như tôi tốt một chút không?

Khi Tưởng Vũ Hách đi vào, anh đẩy Ôn Dư ra sau cánh cửa, cảm xúc bị kìm nén suốt chặng đường cuối cùng cũng bộc phát.

"Chơi vui không."

"..."

"Nói chuyện! Anh hỏi em có vui không."

"..."

Ôn Dư bị Tưởng Vũ Hách giam giữ trong vòng tay khiến cô không thể di chuyển.

Không vui vẻ gì cả. Cô có thể nhìn ra Tưởng Vũ Hách đang rất tức giận. Cô im lặng không nói muốn dựa vào phương pháp lúc trước, làm một cô bé ngoan ngoãn cố gắng hết sức tự cứu mình.

Vì vậy, cô cẩn thận chọc chọc vào ngực Tưởng Vũ Hách: "Anh à, sao không uống chút nước trước khi mắng em."

Không ngờ Tưởng Vũ Hách lại cười lạnh một tiếng, anh đưa tay ấn cô vào cửa.

"Anh trai?"

"Ai là anh trai của em?"

"Tôi hay anh ta?"

"Vừa rồi không phải gọi người kia là anh trai sao?"

"Em thích gọi người khác là anh trai phải không?”

Đèn trong phòng không bật, Ôn Dư không có cách nào nói xen vào, cô chỉ có thể thở dài: "Em không phải…"

Nhưng anh vội vàng ngắt lời.

"Em đã gọi hắn như vậy thế thì từ nay về sau vị trí anh trai giao cho hắn luôn đi."

Tưởng Vũ Hách nói xong, đột nhiên cởi cà vạt ra. Trong mắt anh là loại tình cảm khó nói. Người đàn ông ôm lấy gáy Ôn Dư hôn một cái:

"Anh không muốn làm nữa."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio