Huynh Trưởng Vạn Vạn Tuế

chương 59

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Câu nói ấy của Tưởng Vũ Hách đã làm Ôn Dư ngẩn cả người. Cô mở to mắt nhìn anh, cho rằng mình đã nghe nhầm mất rồi.

Đương nhiệm?

Lúc này, Tưởng Vũ Hách cũng quay sang nhìn Ôn Dư. Dường như có thể nhìn ra sự ngạc nhiên trong mắt cô, anh bèn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, hỏi bằng giọng điệu dịu dàng hơn vài phần:

"Hắn ta đe dọa em thế nào?"

Tiếng "đương nhiệm" đầy bất ngờ ban nãy đã làm Ôn Dư mất tập trung. Dòng suy nghĩ của cô quay về trên người Thẩm Minh Gia, cô há miệng thở dốc, muốn nói nhưng lại không dám thốt thành câu.

Ôn Dư biết rõ rằng từ tận đáy lòng, Tưởng Vũ Hách rất để ý đến Thẩm Minh Gia. Trước đây, khi thân phận bạn trai cũ của hắn ta chỉ là một danh từ, những cảm xúc đó còn có thể kìm nén được. Song nếu anh thật sự nhìn thấy mấy bức ảnh đó, anh sẽ có sự hình dung cụ thể về quá khứ giữa hắn ta và Ôn Dư. Và đến lúc ấy, cô không biết Tưởng Vũ Hách sẽ phản ứng thế nào nữa.

Liệu rằng sự ngăn cách mãi mới có thể mất đi kia có quay trở lại, thậm chí còn tăng lên vì những bức ảnh ấy không?

Ôn Du không biết, cũng không dám thử.

Thấy cô muốn nói lại thôi, Tưởng Vũ Hách như thể đã mất sạch sự kiên nhẫn. Anh cầm luôn chiếc điện thoại dưới đất lên rồi hỏi Thẩm Minh Gia: "Trong này có cái gì?"

Khi Thẩm Minh Gia vừa nghe thấy hai chữ "đương nhiệm", thật ra hắn ta đã tỉnh táo lại.

Thì ra Tưởng Vũ Hách và Ôn Dư không hề chia tay.

Không chỉ thế, giờ họ vẫn còn bên nhau nữa.

Không nhắc tới nhau ở những trường hợp công khai chẳng qua cũng vì cố ý muốn che giấu thôi.

Hắn ta đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của Ôn Dư rồi.

Thẩm Minh Gia biết mình không còn gì có thể đe dọa người ta nữa. Hắn ta chơi không lại Tưởng Vũ Hách.

"Không có gì cả." Hắn ta cúi đầu, nói với vẻ ủ rũ: "Sau này tôi sẽ không gặp lại em ấy nữa, tôi đảm bảo."

Nhưng Tưởng Vũ Hách đâu phải kẻ ngốc. Hành động theo bản năng ban nãy của Ôn Dư đã cho thấy rằng trong điện thoại có thứ gì đó mà cô không muốn cho anh nhìn thấy.

Đó cũng là lợi thế "Đừng ép người quá đáng" trong miệng Thẩm Minh Gia.

Tưởng Vũ Hách sẽ không cho phép bất cứ ai đe dọa đến Ôn Dư. Dù cho biết rằng trong điện thoại có thể sẽ có thứ sẽ khiến anh không thể chấp nhận nổi, anh vẫn muốn mọi chuyện phải rõ ràng.

Tưởng Vũ Hách ném điện thoại đến trước mặt Thẩm Minh Gia, anh nói một cách thờ ơ: "Tự mở nó ra."

Ôn Dư thoáng do dự, cô khẽ bước đến và nắm lấy tay áo anh: "Không có gì thật, anh đừng nên xem."

Tưởng Vũ Hách bĩnh tĩnh nhìn cô: "Giữa hai người có chuyện gì mà anh không nên xem sao?"

… Cô vốn không có ý này.

Ôn Dư thở dài, nhắm mắt lại. Thôi, nếu đã đến nước này, vậy chẳng bằng đau ngắn còn hơn đau dài, thà để Tưởng Vũ Hách xem nó ngay trong căn phòng này rồi giải quyết xong hết, còn hơn là lộ ra cho cả thế giới xem.

Cô tin rằng anh có khả năng ấy.

Thế là Ôn Dư không do dự nữa, cô dùng giày cao gót đá vào Thẩm Minh Gia:

"Bảo anh mở ra đấy, không nghe thấy à?"

"Không phải ban nãy anh đã rất đắc ý khi cho tôi xem ư?"

Thấy Thẩm Minh Gia vẫn không động đậy gì, Ôn Dư bèn ngồi xổm xuống, tự cầm lấy điện thoại rồi nhập vào mật khẩu khởi động máy trước kia của hắn ta. Vậy mà mật khẩu này vẫn chưa được đổi.

Điện thoại nhanh chóng chuyển đến màn hình chính.

Động tác thuần thục liền mạch ấy của cô làm Tưởng Vũ Hách khẽ cau mày lại.

Ôn Dư dễ dàng mở album ảnh ra, sau đó đưa nó cho Tưởng Vũ Hách rồi thẳng thắn bảo: "Hắn ta dùng những bức ảnh selfie với em của trước kia để uy hiếp em, muốn em cho anh ta một vai diễn, nếu không anh ta sẽ tiết lộ cho công chúng rằng trước đây em và anh ta đã từng hẹn hò."

Khi nói ra những lời này, Ôn Dư đã cụp mắt xuống. Cô không dám nhìn vẻ mặt của Tưởng Vũ Hách.

Cô tự cho rằng nếu là bản thân mình nhìn thấy ảnh chụp của anh và bạn gái cũ ôm nhau, có lẽ chỉ giận ba ngày ba đêm mà thôi.

Sau vài giây im lặng, Ôn Dư chỉ nghe thấy tiếng điện thoại bị bóp nát. Âm thanh ấy rất khẽ.

Ôn Dư thoáng ngẩng đầu lên. Cô nhận ra vẻ mặt của Tưởng Vũ Hách vẫn bình tĩnh, hờ hững như ban nãy, không có bất kỳ dao động nào, thậm chí trong đôi mắt còn chẳng có lấy một chút gợn sóng.

Cô không đoán được tâm trạng lúc này của anh, song lại thấy anh khẽ mỉm cười rồi hỏi Thẩm Minh Gia:

"Thích đe dọa người khác đến vậy cơ à. Thế anh có biết Tưởng Vũ Hách tôi am hiểu nhất là chuyện gì không?"

Dù sao Thẩm Minh Gia cũng đã lăn lộn trong cái giới này được hai năm rồi, đương nhiên là hắn ta cũng đã từng nghe người ta kể về thủ đoạn của ông lớn này.

Bậc cha chú nhà họ Tưởng gia nhập giới giải trí ngay từ những năm chín mươi của thế kỷ trước. Chưa nói đến mấy chục năm qua đã tích lũy được vốn liếng hùng hậu thế nào, chỉ riêng quan hệ xã hội các thứ thôi đã là phức tạp, rắc rối vô cùng.

Cách làm việc của Tưởng Vũ Hách từ lâu đã nổi tiếng là thâm sâu khó lường, không lưu đường sống, không có tàn nhẫn nhất, chỉ có tàn nhẫn hơn.

Thẩm Minh Gia có dự cảm rằng có lẽ hôm nay hắn ta sẽ không thể rời khỏi đây một cách dễ dàng được, song hắn ta vẫn run rẩy, lắc đầu đáp: "Tôi xin lỗi, vì đang say nên tôi mới không tỉnh táo như vậy. Tôi chắc chắn sẽ không đăng ảnh lên đâu, hãy tin tôi."

Tưởng Vũ Hách không nói gì. Anh cầm điện thoại, đứng dậy rồi kéo tay Ôn Dư: "Đi thôi."

Ôn Dư sững sờ: "Ơ?"

Cứ vậy mà đi sao?

Mọi người vẫn còn ở ngoài cửa, Tưởng Vũ Hách đi ra ngoài, hờ hững nói với Lệ Bạch: "Anh Thẩm đây muốn hát, tìm cho hắn ta hai người đàn ông khỏe mạnh vào."

Lệ Bạch như đã rất quen thuộc với ý ám chỉ trong lời nói của Tưởng Vũ Hách, gã gật đầu đáp: "Vâng."

Ôn Dư không hiểu Tưởng Vũ Hách đang nói về chuyện gì, nhưng từ "khỏe mạnh" khiến cô mơ hồ cảm thấy rằng Thẩm Minh Gia sẽ không có kết quả tốt.

"Anh muốn làm gì?"

Tưởng Vũ Hách không trả lời câu hỏi của cô, anh chỉ nói: "Bảo với bạn em rằng em có việc nên đi trước."

Ôn Dư thoáng kinh ngạc. Cô nhận ra rằng có lẽ đã đến lúc anh tính sổ với cô rồi.

Dù sao thì vừa rồi trong phòng riêng này, anh đã nhìn thấy tất cả những bức ảnh selfie thân mật đó. Tuy rằng không thể hiện sự tức giận ra trước mặt người khác, song hẳn giờ anh đang muốn đưa cô về để trút giận chút đây.

Ôn Dư gửi cho Vưu Hân một tin nhắn rằng có việc cần đi trước, sau đó chậm rãi đi theo Tưởng Vũ Hách vào trong xe.

Trên đường đi, Tưởng Vũ Hách chỉ im lặng lái xe, không hề nói gì với Ôn Dư.

Bầu không khí trở nên kỳ lạ không nói nên lời.

Ôn Dư không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cô có thể cảm giác được rằng có lẽ giờ anh đang không vui. Đây cũng là chuyện thường tình, vì đổi lại là cô, nếu bất ngờ nhìn thấy một đống ảnh selfie của anh và bạn gái cũ, chắc chắn cô cũng sẽ rất khó chịu.

Ôn Dư lặng lẽ liếc nhìn Tưởng Vũ Hách từ khóe mắt, rồi cô ngồi thẳng dậy, hắng giọng, tính nói gì đó để dỗ anh trước.

Dù cho cô cũng biết rằng người đàn ông này luôn là người rất khó dỗ.

"Đừng giận nữa mà, bắt đầu từ ngày mai, em và anh cũng sẽ chụp thật nhiều bức ảnh có được không?"

Lúc này xe chạy đến một con đường ven sông, Tưởng Vũ Hách cũng không dừng lại mà bỗng chợt mở cửa sổ ra rồi ném điện thoại của Thẩm Minh Gia xuống dòng sông mênh mông.

"Trí nhớ tốt thật đấy, đã qua lâu vậy rồi mà vẫn còn nhớ được mật khẩu mở máy của hắn ta."

"..."

Ẩu rồi, đáng lẽ ban nãy cô nên chú ý hơn.

Ôn Dư khẽ ho: "Cái của anh em nhớ rõ hơn, không tin thì anh cứ thử hỏi em mà xem."

Tưởng Vũ Hách không để ý đến cô, một lát sau anh mới tiếp tục nói:

"Vậy nên em cho rằng anh không bằng tên Thẩm Minh Gia kia, chuyện nhỏ này cũng không giúp được em, có đúng không?"

"... Đương nhiên là không." Ôn Dư quay đầu đối mặt với anh, giải thích rằng: "Em chỉ sợ nếu hắn ta công khai những bức ảnh đó, anh xem xong sẽ cảm thấy khó chịu."

Tưởng Vũ Hách im lặng.

Ôn Dư lẩm bẩm: "Anh thấy đó, có phải bị em nói trúng rồi không?"

"Đúng vậy." Tưởng Vũ Hách bình thản nói: "Đúng là anh đã thấy khó chịu khi xem những bức ảnh đó."

Sau một lúc lâu, anh mới trầm giọng nói thêm: "Nhưng đâu phải bây giờ."

Ôn Dư nghe mà hoang mang: "Là sao ạ?"

Lúc này, Tưởng Vũ Hách đột nhiên rẽ vào một góc ở ngã tư. Sau khi xe chạy thêm vài phút, Ôn Dư mới nhận ra rằng đây không phải đường về nhà mình.

Mà là đường về biệt thự nhà họ Tưởng.

Ôn Dư buồn bực: "Anh đưa em đi đâu vậy?"

Tưởng Vũ Hách đáp: "Về nhà anh."

"Đã hơn mười một giờ đêm rồi, chắc chắn bà nội với chị đều đã ngủ rồi, giờ anh còn đưa em về nhà anh làm gì?"

"Cho em xem mấy thứ này."

"..."

Xe cứ vậy mà chạy thẳng đến biệt thự Tưởng gia. Mười phút sau, xe dừng ở tầng hầm, Tưởng Vũ Hách đưa Ôn Dư đến phòng làm việc trên tầng hai.

Trong nhà rất yên tĩnh, không ai biết Ôn Dư tới đây.

Tưởng Vũ Hách kéo Ôn Dư đến chiếc ghế trước bàn rồi để cô ngồi xuống.

Ôn Dư khá căng thẳng, cô không biết Tưởng Vũ Hách muốn cho cô xem thứ gì, song không hiểu sao lại có một loại cảm giác hồi hộp khó tả.

"Rốt cuộc là xem gì ạ?"

Tưởng Vũ Hách mở ngăn kéo thứ hai ở bên trái bàn làm việc và lấy từ đó ra một chiếc điện thoại di động.

Rồi anh đưa nó cho Ôn Dư: "Nhìn quen không?"

Ôn Dư không thể tin mà nhìn thứ đồ trong tay anh, phải một lúc lâu sau khi sững sờ, cô mới chậm rãi nhận lấy: "Điện thoại của em?"

"Đúng, là điện thoại của em."

"Sao nó lại ở chỗ anh? Làm sao có thể..." Ôn Dư vô cùng kinh ngạc. Cô luôn cho rằng điện thoại của mình đã bị mất trong vụ tai nạn xe cộ lần đó, không ngờ rằng vậy mà giờ đây nó lại ở trong phòng làm việc của Tưởng Vũ Hách.

Tưởng Vũ Hách bình thản nói với cô: "Từ cái hồi em mới theo anh đến công ty làm việc, cục cảnh sát đã thông báo cho anh để lấy lại chiếc điện thoại này."

Ôn Dư ngơ ngác nhìn Tưởng Vũ Hách, trong đầu có rất nhiều những suy nghĩ đang đấu đá lẫn nhau: "Vậy vì sao anh..."

"Bởi vì anh muốn giữ em lại." Tưởng Vũ Hách bình tĩnh ngồi xuống cạnh bàn. Anh nhìn cô và nói tiếp: "Bởi vì anh không muốn em rời đi, không muốn em đi tìm bạn trai cũ."

"..."

Ôn Dư bị sự thật bất ngờ này làm cho sốc đến mức không nói nên lời.

Thì ra người đàn ông này đã có ham muốn chiếm hữu và khống chế cô như vậy từ lâu, thế mà cô lại hoàn toàn không hay biết gì.

Tưởng Vũ Hách tiếp tục bình tĩnh nói: "Cho nên những bức ảnh selfie trên điện thoại của Thẩm Minh Gia cũng chẳng thể ảnh hưởng đến anh nữa. Anh đã thấy hết những bức ảnh giống vậy trên điện thoại của em từ lâu rồi."

Anh thoáng dừng lại: "Dù rằng đúng thật là anh đã từng bị tra tấn trong nhiều đêm dài."

Im lặng hồi lâu, Ôn Dư mới khẽ giọng nỉ non: "Vậy nên em là con mồi của anh, có đúng không?"

Tưởng Vũ Hách hỏi lại cô: "Anh thì không phải con mồi của em sao?"

"..."

"So với em, anh đã cam tâm tình nguyện bước vào chiếc lồng của em những hai lần. Nếu anh là thợ săn, vậy cũng là thợ săn bị con mồi chinh phục."

Ôn Dư đã sửng sốt rất lâu sau khi nghe câu nói này.

Hình như đúng là vậy thật.

Trong trò chơi kéo dài ba tháng đó, họ đã coi đối phương như vật trong lòng bàn tay mình. Chẳng qua là Ôn Dư lại bị động và có mục đích thôi.

Còn Tưởng Vũ Hách là bên chủ động, anh đã từng bước giữ Ôn Dư lại bên mình.

Họ cũng coi như là hai kẻ ngang sức ngang tài, gặp nhau và tranh đấu với nhau.

Ôn Dư cúi đầu xuống, cô bỗng chợt mỉm cười: "Em cảm thấy có lẽ giờ nên đổi thành anh chứng minh bản thân mình cho em mới đúng. Thế mà lại âm thầm muốn giữ em lại bên cạnh chứ, đúng là quá xấu xa, có khi ngày nào đó em bị anh ăn mất cũng không biết."

Nghe vậy, Tưởng Vũ Hách đang dựa vào bàn bèn quay lại và nhìn cô với vẻ không rõ ý nghĩa.

Nhìn thấy ánh mắt này, Ôn Dư lập tức biết lời nói ấy của cô lại được thốt ra mà không suy nghĩ kỹ rồi. Cô vén lọn tóc bên tai lên, song còn chưa kịp nói ra lời bào chữa thì Tưởng Vũ Hách đã đột nhiên cúi người, nhẹ nhàng luồn tay vào tóc cô.

Ôn Dư mở to hai mắt, cảm nhận được sự ấm áp đột nhiên truyền đến từ đôi môi.

Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông mạnh mẽ xông vào, đầu lưỡi chiếm hữu quấn lấy rồi lại khuấy đảo trong miệng Ôn Dư. Ôn Dư ngồi trên ghế, theo bản năng tìm điểm dựa, mò mẫm hồi lâu mới phát hiện hai bên đều trống không.

Lúc này, Tưởng Vũ Hách đè hẳn lên. Hai tay anh đặt phía sau bàn, giam cô trong một nơi nho nhỏ trên ghế ngồi.

Ôn Dư như con mồi chạy trốn không thoát. Cô cảm thấy như không khí đã bị nụ hôn này chặn ở nơi sâu trong cổ họng, khiến cô gần như không thể hít thở nổi. Cô theo bản năng đẩy anh ra, nhưng đổi lại là sự kiểm soát và những lần liếm sâu hơn.

Ôn Dư liên tục thở gấp, trong mắt dường như đã dâng lên hơi nước. Cô không nhịn được mà bật ra tiếng nức nở cầu xin.

Tưởng Vũ Hách dừng lại, anh nói với giọng trầm khàn: "Có cần chứng minh nữa không?"

Ôn Dư điên cuồng lắc đầu, song dường như anh chỉ đang hỏi đùa thôi vậy, Ôn Dư còn chưa kịp hít một hơi dài thì anh lại ôm lấy mặt cô, hôn lên đôi môi cô một lần nữa.

Khí nóng không ngừng ập đến ấy khiến cơ thể Ôn Dư tê dại hết cả. Cô nhắm chặt mắt lại, chậm rãi cảm thụ nụ hôn của người đàn ông đang lướt từ môi đến gò má tựa như đang thưởng thức, không vội vã, không chậm chạp, nhẹ nhàng mà tùy ý.

Cuối cùng, ngón tay anh thong thả dừng lại nơi mái tóc cô. Anh khẽ vuốt ve nó và nói khi từng đợt hơi nóng đương phả vào tai cô:

"Bắt đầu từ hôm nay, em là của anh."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio