Mặc dù bị câu nói lạnh lùng kia làm tổn thương đến đau lòng, nhưng chỉ quay người đi được mấy bước, Ôn Thanh Hữu vẫn dừng lại.
Anh ấy đứng đó, biết rằng cái quay người này của mình có lẽ thật sự không thể nào quay lại được, trong cơ thể có hai giọng nói đang giằng co.
Là muốn thích cô ấy một cách thuần túy, hay thành toàn cho cuộc sống của riêng mình.
Nhưng sự đấu tranh này chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, Ôn Thanh Hữu lần nữa quay lại.
Anh ấy nghĩ, chỉ cần Tưởng Lệnh Vi còn ở đó.
Chỉ cần cô ấy không bỏ đi.
Nhưng dưới ánh đèn neon rực rỡ đủ màu, đã sớm không còn bóng người quen thuộc.
Chỉ còn lại những chiếc lá rụng theo gió, hoang vắng một cách trào phúng.
Một khắc đó, Ôn Thanh Hữu mới hiểu được.
Hóa ra giữa bọn họ, không phải mình anh ấy bằng lòng nhượng bộ là được.
Cô ấy không thuộc về anh ấy.
Không thuộc về bất cứ ai.
Mà anh ấy vốn là yêu sự nhiệt tình tự do đó của cô ấy, hiện giờ cần gì phải phá hủy vẻ đẹp này.
Đôi khi, tình yêu cũng là thành toàn theo một cách khác.
Chủ động buông tay.
Đừng ép cô ấy vào một thế giới mà cô ấy không thích.
Trong quán bar, sau khi Tưởng Lệnh Vi vào lại từ bên ngoài cũng không nói chuyện nữa.
Que thử thai là cô ấy cố ý để Ôn Thanh Hữu nhìn thấy.
Cô ấy biết anh ấy sẽ đến hỏi, biến anh ấy sẽ khẩn trương. Nhưng kể từ lần đầu tiên buồn nôn ở nhà vào hôm đó, kể từ khi Ôn Thanh Hữu đề cập đến chuyện kết hôn, cô ấy cảm thấy bất an và lo lắng không thể giải thích được. Truyện Đông Phương
Cô ấy có thể cảm nhận được khát vọng Ôn Thanh Hữu dành cho mình, nhưng lại cảm thấy mình không gánh vác được trách nhiệm này.
Cô ấy không thể cho Ôn Thanh Hữu một tương lai.
Cô ấy không tin, cũng không dám thử một mối quan hệ vẫn luôn bị mình bài xích trước đó.
Khi đến bệnh viện kiểm tra, cô ấy cũng luôn nghĩ nếu thật sự mang thai thì phải làm sao đây.
Nói phá bỏ là để tự trấn an bản thân, Tưởng Lệnh Vi không máu lạnh vô tình như vậy, nhưng nếu giữ lại, cô vẫn chưa làm tốt công tác chuẩn bị vội vàng như vậy.
Mấy ngày nay, thế giới của Tưởng Lệnh Vi loạn cào cào, không biết làm sao.
May mà kết quả kiểm tra cuối cùng chỉ là công việc mệt mỏi khiến nội tiết mất cân đối, còn có uống rượu quá nhiều dẫn đến viêm dạ dày.
Mặc dù kết quả khiến Tưởng Lệnh Vi thở phào nhẹ nhõm, nhưng mâu thuẫn giằng co mấy ngày nay khiến cô ấy ra quyết định như vậy.
Cô ấy chủ động làm một người vô tình, để Ôn Thanh Hữu không cần quay đầu, không cần lãng phí thời gian trên người cô ấy.
Bởi vì biết anh ấy rất tốt, nên lại càng không muốn làm tổn thương anh ấy.
Có người hỏi Tưởng Lệnh Vi: "Chị Vi, người lúc nãy là ai vậy?"
Tưởng Lệnh Vi thất thần hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Người lạ."
Bọn họ vốn không đi cùng đường, lại cố tình trêu chọc nhau.
Nếu không phải chuyện này đột nhiên xảy ra, Tưởng Lệnh Vi cứ nghĩ bọn họ chỉ là yêu đương lãng mạn phong hoa tuyết nguyệt mà thôi.
Lại càng không nghĩ đến, khi Ôn Thanh Hữu nhắc đến hôn nhân, cô ấy lại bất an vì sự từ chối của bản thân.
Cô ấy không biết mình bắt đầu để ý đến cảm xúc của anh ấy từ khi nào.
Tưởng Lệnh Vi không quen với cảm giác này nên vội vàng đẩy anh ấy ra, tạo ra cảnh thái bình giả tạo trong thế giới của mình, hy vọng tất cả sẽ trở về như quá khứ, cô ấy vẫn sẽ vô tâm vô phế như cũ, sẽ không bị bất kỳ ai kiềm chế cảm xúc.
Như cô ấy mong muốn, sau đêm đó ở quán bar, Ôn Thanh Hữu không liên lạc với cô ấy nữa.
Có lẽ, lời chia tay của người trưởng thành đều là như vậy, vẻ vang rời đi, không hề quấy rầy.
Một buổi sáng nào đó nửa tháng sau, Tưởng Vũ Hách nói với Tưởng Lệnh Vi: "Anh ta sắp về New York rồi."
Tưởng Lệnh khựng lại, sau đó cúi đầu: "Khi nào."
"Ngày mai."
"..."
Mặc dù muốn mau chóng thoát ra khỏi mối quan hệ này, mặc dù Tưởng Lệnh Vi từng cảm thấy mình sẽ không bị bất kỳ ai trói buộc, nhưng lần này, cô ấy đã đánh giá quá cao bản thân rồi.
Vào ngày bay, là Tưởng Lệnh Vi lái xe đưa Tưởng Vũ Hách đến.
Nhưng cô ấy không vào, cũng không cho em trai nói mình đến đây.
Đưa tiễn dừng lại trước cửa, từ nay về sau kẻ lên núi người xuống biển, mỗi người ở một chân trời riêng.
Khi máy bay cất cánh, Tưởng Lệnh Vi nói một câu trân trọng từ tận đáy lòng, nhưng vẫn không muốn thừa nhận khóe mắt cay xè vào lúc đó.
Cô ấy chỉ có thể tự an ủi mình, chỉ là có chút không quen mà thôi, so với cuộc sống tự do không ai ràng buộc cả đời, giờ khắc này chẳng là gì cả.
Cô ấy là Tưởng Lệnh Vi, là Tưởng Lệnh Vi của chính cô ấy.
Một đoạn quan hệ không đến nửa năm cứ như vậy mà kết thúc đột ngột, vào thời điểm nồng nhiệt nhất, cũng bằng cách nhiệt tình nhất.
Ban đầu Tưởng Lệnh Vi nghĩ rằng cô ấy sẽ có thể quay lại như quá khứ rất nhanh, nhưng đến những người xung quanh cũng có thể nhìn ra, từ khi Ôn Thanh Hữu rời đi, cả người cô ấy đều thay đổi.
Ban đầu cô ấy vẫn sống theo cách của quá khứ, nhưng trong tiềm thức, cô ấy luôn bỗng nhiên thất thần vào một lúc náo nhiệt nào đó.
Như thể mất đi gì đó, trong tim thiếu vắng gì đó.
Dần dần, cô ấy bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Chán ghét ánh đèn chói mắt, chán ghét tiếng nhạc chói tai, chán ghét đám đông ồn ào.
Đến cuối cùng, Tưởng Lệnh Vi không biết liệu cô ấy có chán ghét bản thân mình không.
Tám tháng sau, Tưởng Vũ Hách chuẩn bị cầu hôn Ôn Dư, dự định mời hết người thân của cô từ Mỹ về, cùng chứng kiến thời khắc hạnh phúc của bọn họ.
Một khắc đó, Tưởng Lệnh Vi cảm thái trái tim tĩnh lặng đã lâu của mình cuối cùng cũng có chút gợn sóng.
Cô ấy cuối cùng cũng phát hiện, hóa ra trong tiềm thức, cô ấy vẫn luôn chờ mong tất cả tin tức có liên quan đến người đàn ông này.
Chỉ là lòng kiêu hãnh nực cười kia vẫn luôn không chịu thừa nhận mà thôi.
Hóa ra.
Cô ấy chưa từng buông bỏ.
Nhưng mà cuối cùng, Tưởng Lệnh Vi vẫn phải thất vọng.
Vào đêm cầu hôn, hai nhà Tưởng Ôn đều có mặt trên sân thượng.
Chỉ thiếu Ôn Thanh Hữu.
Anh ấy không trở về.
Không chừa cho nhau chút đường sống nào.
Đến cả em gái được cầu hôn cũng không muốn về, Tưởng Lệnh Vi biết rõ, trong lòng anh ấy, câu chuyện với mình có lẽ đã trở thành quá khứ mà anh ấy không bao giờ muốn đối mặt nữa.
Sau đêm đó, Tưởng Lệnh Vi ngày càng ít nói, mỗi ngày ngoại trừ làm việc, thì vẫn là làm việc.
Hai người sống ở hai thế giới khác nhau, thỉnh thoảng sẽ từ lời nói của em trai em gái biết được tình hình gần đây của đối phương, nhưng, cũng chỉ có vậy.
Có lẽ tình yêu cuối cùng dành cho nhau, chính là không quấy rầy lẫn nhau.
Lại qua thêm vài tháng, Tưởng Lệnh Vi không báo với bất kỳ ai, mua vé máy bay đi Mỹ, một mình bắt đầu hành trình.
Điểm đến cũng không phải là New York, mà là Miami.
Nơi mà cô ấy và Ôn Thanh Hữu gặp nhau lần đầu tiên.
Lại là tháng tư, kể từ lần gặp đầu tiên, đã qua một năm.
Có lẽ là muốn cho đoạn tình cảm không bệnh mà chết kia một dấu chấm hết trong lòng, Tưởng Lệnh Vi mới quay lại thành phố này lần nữa.
Bạn thân Châu Nha biết cô ấy đến, rất nhiệt tình tiếp đón, còn dẫn cô ấy về nhà mình làm khách.
Con của Châu Nha đã hơn một tuổi, biết đi rồi, bi bô tập tễnh đi về phía Tưởng Lệnh Vi, rất đáng yêu.
Tưởng Lệnh Vi trêu chọc đứa nhỏ, nhìn xung quanh hỏi: "Cậu chuyển nhà lúc nào vậy?"
Châu Nha: "Chồng tôi luôn biết tôi muốn có một khu vườn, nên cố gắng làm việc để mua căn nhà này cho tôi, mỗi buổi sáng tôi sẽ cùng con chơi trong vườn, anh ấy thì ở bên cạnh làm việc cùng mẹ con tôi."
Tưởng Lệnh Vi cảm khái nói: "Một năm trước cậu gặp tôi còn oán trách chăm con mệt."
Châu Nha cười cười: "Tôi cũng đã nói với cậu rồi, có người biết cậu ấm lạnh, bằng lòng ở bên cậu, giúp đỡ cậu là một chuyện rất hạnh phúc."
Cô ấy quay đầu lại nhìn chồng đang pha sữa cho con: "Ít nhất trong một năm này, bọn tôi đều đã học được cách làm cha mẹ, sự cố gắng của anh ấy khiến tôi bất ngờ, chúng tôi đều đang tiến bộ."
Tưởng Lệnh Vi không nói gì, có chút đăm chiêu lắng nghe.
"Cuộc sống mà, phải luôn tiến về phía trước, thử các vai trò khác nhau cũng là trải nghiệm rất tuyệt, ít nhất là đến hiện tại." Ánh mắt Châu Nha rất hài lòng: "Tôi cảm thấy rất may mắn vì có anh ấy và bé cưng của tôi."
Tưởng Lệnh Vi gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cậu hạnh phúc là tốt rồi."
"Còn cậu thì sao? Vẫn định sống độc thân à?"
Châu Nha cũng không biết chuyện của Tưởng Lệnh Vi và Ôn Thanh Hữu, cô ấy cũng giống như những người bạn khác, một năm nay vẫn luôn xem Tưởng Lệnh Vi là đại tiểu thư tự do tự tại, thích gì làm đó như trước.
Đối mặt với câu hỏi này, lần đầu tiên Tưởng Lệnh Vi không dứt khoát trả lời như vậy.
Nếu đổi thành trước đây, cô ấy đã sớm thốt ra hai chữ "đương nhiên".
Nhưng bây giờ, cô ấy im lặng hồi lâu cũng không đáp.
Châu Nha thấy cô tựa hồ có tâm sự, hỏi: "Sao vậy, có người mình thích rồi?"
Tưởng Lệnh Vi lắc đầu, cười cười, một lúc sau mới hỏi cô ấy: "Lúc trước cậu và chồng cậu kết hôn, thực sự không có chút do dự nào sao?"
Châu Nha: "Không có."
"Vì sao vậy?"
"Bởi vì tôi hoàn toàn chắc chắn anh ấy là người tôi yêu, tôi yêu anh ấy, tất cả tâm tư của tôi đều nói với tôi rằng tôi muốn ở bên anh ấy, muốn có gia đình với anh ấy, muốn có một đứa con giống tôi và anh ấy."
Tưởng Lệnh Vi dừng một chút: "Vậy nếu sau này..."
Nếu sau này không yêu nữa thì sao.
Nếu hôn nhân đầy những chuyện nhỏ nhặt, nếu những chuyện vụn vặt như cơm áo gạo tiền, nếu...
Trong lòng Tưởng Lệnh Vi có quá nhiều nếu.
Châu Nha lại như thể biết cô ấy muốn hỏi gì, cười nhẹ:
"Làm gì có nhiều cái sau này như vậy, cậu nghĩ nhiều rồi, vậy sao cậu không nghĩ, nếu ngày mai chính là tận thế, cậu ngay cả tư cách bàn về sau này cũng không có, thứ hạnh phúc vốn thuộc về cậu biến mất khi cậu lo được lo mất như vậy, cậu không cảm thấy tiếc nuối sao."
"..."
"Cho dù ngày nào đó anh ấy không yêu tôi nữa, hoặc là tôi không yêu anh ấy nữa, tôi thất bại trong hành trình hôn nhân này, nhưng tôi đã được trải nghiệm qua, cũng không hối hận."
Cuối cùng, Châu Nha nói: "Cậu đó, là do chưa gặp được đúng người mà thôi."
Lúc rời khỏi nhà Châu Nha đã là năm giờ chiều.
Tưởng Lệnh Vi lái xe thẳng đến bãi biển cô và gia đình nghỉ dưỡng một năm trước.
Bãi biển vẫn náo nhiệt như vậy, nhưng trong lòng Tưởng Lệnh Vi lại khó có thể xao động nữa.
Rốt cuộc có một số thứ thay đổi chính là thay đổi, trước đây cảm thấy nơi này phong tình lãng mạn, bây giờ nhìn lại, chỉ còn lại cảnh còn người mất.
Tưởng Lệnh Vi đến khách sạn bên cạnh bờ biển, đặt căn phòng mà cô và Ôn Thanh Hữu ở lúc trước.
Nhưng lại được nhân viên lễ tân báo lại... "Xin lỗi, phòng đó đã được đặt trước rồi."
Tưởng Lệnh Vi đề nghị đổi phòng với vị khách đó với giá gấp đôi, thập chí là gấp mười.
Nhưng nhân viên lễ tân vẫn lắc đầu: "Sorry."
Tưởng Lệnh Vi mất mát đứng đó hồi lâu, xoay người định rời đi, nhưng vẫn chưa từ bỏ, quay đầu hỏi: "Có thể hỏi vị khách để tôi vào xem một cái được không."
Chỉ liếc mắt một cái là đủ rồi.
Hôm nay là kỷ niệm một năm họ quen biết nhau.
Nhân viên lễ tân có chút khó xử, nhưng Tưởng Lệnh Vi cố gắng bổ sung một câu: "Đó là nơi tôi và bạn trai yêu nhau, nhưng chúng tôi chia tay rồi."
Tưởng Lệnh Vi không ngừng thuyết phục, cuối cùng, nhân viên lễ tân như thể cũng bị thuyết phục, dùng bộ đàm hỏi phục vụ phòng, sau đó nói với Tưởng Lệnh Vi.
"Có thể, cô có thể lên đó một lúc, vị khách kia đã đi rồi."
Tưởng Lệnh Vi nói cảm ơn, vội vàng vào thang máy.
Đến cửa phòng, nhân viên buồng phòng đã nhận được lệnh từ quầy lễ tân, mở cửa cho cô ấy.
"Thưa cô, tối đa là mười phút."
Tưởng Lệnh Vi gật đầu, vào phòng.
Trong phòng rất sạch sẽ không có dấu vết của người ở, mở cửa ban công, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy bãi biển cách đó không xa.
Đêm đó, bọn họ từng ở đây hóng gió biển, vốn tưởng rằng chỉ là chơi một trận vui vẻ, không ngờ cuối cùng lại trở thành dấu ấn sâu đậm nhất trong đời bọn họ.
Nghĩ đến, lòng lại thêm đau.
Một năm trôi qua, Tưởng Lệnh Vi cũng không tiêu sái như cô ấy nghĩ.
Cô ấy nhìn bờ cát xa xa, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, tuy có tiếc nuối, nhưng lại khiến người ta thỏa mãn.
Ít nhất còn có thể có một ký ức như vậy, chứng minh cô ấy từng có được.
Vậy là đủ rồi.
Tưởng Lệnh Vi cười nhẹ, hít một hơi, chuẩn bị rời đi.
Cô bước ra khỏi phòng, nhưng khi đi đến cửa, vô tình nhìn thấy một bó hoa diên vĩ màu xanh đặt trên đầu giường.
Cô ấy dừng bước, như thể bị chọc trúng gì đó, bỗng nhiên đứng ngây ra đó.
Ngôn ngữ hoa của diên vĩ là tự do, là loài hoa mà cô thích nhất.
Anh ấy biết.
Hoa diên vĩ màu lam lẳng lặng đặt ở đầu giường, không hiểu vì sao, tim Tưởng Lệnh Vi bỗng đập rất nhanh.
Cô ấy chậm rãi tiến lên phía trước, cầm lấy đó hoa kia, nhưng không phát hiện tấm thiệp nào.
... Là của vị khách kia để lại sao?