Cậu lấy quyển sách che lên phía trên, cũng chỉ là phòng ngừa vạn nhất mà thôi, mặc dù hiện giờ cậu thấy rằng Tống Mộng đại khái sẽ không vào phòng của mình. Tân Tử Trạc liếc mắt nhìn cánh cửa đã đóng, ở bên giường ngồi yên trong chốc lát, ánh mắt lại nhịn không được quay trở về chiếc tủ đầu giường.
Không biết bây giờ Lư Hoằng đang ở đâu?
Tân Tử Trạc nghĩ vậy liền gửi tin nhắn cho Lư Hoằng, nói mình đã về đến nhà.
[ Đồ không bị nhìn thấy chứ? ] Lư Hoằng vẫn lo lắng.
[ Không có, nào có trùng hợp như vậy. ]
[ Vậy thì tốt rồi… ]
Tân Tử Trạc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhìn mãi không thôi một tin nhắn, viết hồi âm [ Em tắm rồi đi ngủ đây ], sau đó lại xóa đi, suy nghĩ một chút, đổi thành [ Anh tìm được chỗ ở chưa? ]. Trước lúc gửi đi lại đổi lượt nữa [ Bây giờ anh đang ở đâu? ]
Chính cậu cũng không biết mình đang do dự chuyện gì, cầm di động trong tay lật qua lật lại, có phần đứng ngồi không yên. Một bên chờ tin nhắn trả lời của Lư Hoằng, một bên khe khẽ mở cửa phòng ra, phòng khách đã tối, Tân Tử Trạc thả nhẹ bước chân đi qua đi lại một hồi, trong phòng Tống Mộng một chút âm thanh cũng không có, đèn cũng không mở, dường như đã ngủ rồi.
Vừa vặn lúc này tin nhắn của Lư Hoằng tới: [ Anh ở khách sạn gần đường Mai Sơn, không xa chỗ làm lắm. ] Tân Tử Trạc đọc xong tin nhắn, trái tim đột nhiên kịch liệt nhảy lên, cậu đứng ở trong phòng khách tối đen như mực, chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên mặt. Cậu nhẹ giọng dò hỏi: “Mẹ? Mẹ đã ngủ chưa?”
Trả lời cậu là một mảnh yên tĩnh.
Xác định Tống Mộng hẳn là đã ngủ, Tân Tử Trạc lại trở về phòng, ngược lại lúc này động tác của cậu lưu loát lên không ít, trực tiếp đem đồng phục với sách vở cần cho ngày mai bỏ vào trong balo. Sau đó cậu mở ngăn kéo, đem lọ bôi trơn cùng áo mưa lúc trước Lư Hoằng mua cất vào trong túi áo.
Động tác của Tân Tử Trạc rất nhanh, chưa đến hai phút đã thu dọn xong đi ra khỏi nhà, lúc đóng cửa tận lực giữ tiếng động thật nhỏ, chỉ sợ đánh thức Tống Mộng, động tác muốn bao nhiêu chậm rãi có bấy nhiêu chậm rãi. Ra khỏi cửa, cậu gần như lập tức chạy đi, thời tiết không còn nóng, nhưng Tân Tử Trạc vẫn chạy ra một thân mồ hôi.
Đêm hôm khuya khoắt, người chạy bộ trên đường cũng không nhiều lắm, trên đường thỉnh thoảng có mấy người đi đường đưa mắt nhìn qua, không biết người trẻ tuổi kia đang vội đi đâu. Lư Hoằng đoán chừng là đợi một hồi lâu cũng không thấy Tân Tử Trạc gửi tin nhắn trở về, lại gửi một tin [ đã ngủ rồi? ], kết quả vừa gửi xong, di động còn chưa buông xuống, Tân Tử Trạc đã gọi tới.
Lư Hoằng có chút kỳ quái nhận điện thoại: “Sao vậy? Chưa ngủ à?”
Tân Tử Trạc vẫn còn thở gấp, vịn đầu gối khom người, nhìn thoáng qua tên khách sạn: “Anh đã ngủ rồi?”
“Chưa. Em không ở trong nhà ư? Thế nào lại nghe mệt mỏi vậy? Có việc gì sao?” Lư Hoằng tai nhạy, thoáng cái nghe ra được hô hấp Tân Tử Trạc quá nhanh, hơn nữa còn xen lẫn tiếng gió, vừa nghe là biết không phải ở trong phòng.
Tân Tử Trạc nhịn không được cười: “Em đang ở dưới khách sạn chỗ anh, anh ở phòng nào? Em đi tìm anh.”
“…”
Lư Hoằng ở đầu bên kia điện thoại nói không nên lời, há miệng thật lâu, đại não ngưng hoạt động mấy giây mới đứt quãng nói ra số phòng của mình.
“Em như thế nào…” Lư Hoằng cảm giác mình nói chuyện không lưu loát nổi nữa, vừa hỏi được một nửa điện thoại đã bị dập máy. Anh đột nhiên có chút khẩn trương, đứng lên đi tới đứng ở phía sau cửa, lòng bàn tay hơi hơi đổ mồ hôi.
Chỉ chốc lát sau anh nghe thấy trong hành lang có tiếng bước chân dồn dập, không đợi Tân Tử Trạc đi tới gõ cửa, Lư Hoằng đã mở cửa ra.
“Sao em lại tới đây?” Lư Hoằng hỏi câu hỏi vừa rồi chưa kịp nói ra.
Tân Tử Trạc một đường chạy tới, yết hầu có chút phát khô, thở dốc nhìn Lư Hoằng.
“Ách, đi vào đây.” Lư Hoằng kéo Tân Tử Trạc vào, trở tay khóa cửa lại, anh nhìn thấy Tân Tử Trạc mang theo balo, có chút kỳ quái, “Làm sao vậy, cãi nhau với dì?”
Tân Tử Trạc lắc đầu: “Không phải, bà ấy ngủ rồi em mới đi.”
“Vậy tại sao…”
Lư Hoằng còn chưa nói hết câu, Tân Tử Trạc đã ném balo xuống đất, hai tay ôm lấy gương mặt Lư Hoằng, kịch liệt hôn lên. Lư Hoằng trở tay không kịp, bị cậu hôn mãnh liệt, thoáng cái liền lảo đảo ngồi xuống giường phía sau chưa kịp vén chăn.
Tân Tử Trạc thuận thế co một chân lên, đầu gối chống lên giường, đem Lư Hoằng vây ở bên trong. Lư Hoằng bị Tân Tử Trạc từ trên hướng xuống đè nặng, khuôn mặt cùng toàn thân nhanh chóng nóng lên, cứ như vậy ngã xuống giường. Lúc gáy đụng vào lớp chăn mềm mại mới thanh tỉnh một chút.
“A…… Ha…”
Đôi môi cuối cùng cũng tách ra một khe hở, Lư Hoằng rốt cuộc có thể thở dốc một cái, sắc mặt đỏ bừng hỏi: “Tử Trạc, sao em lại tới tìm anh…?”
“Em rất nhớ anh. Không muốn để anh một mình ngủ ở bên ngoài.” Hơi thở Tân Tử Trạc phun trên mặt Lư Hoằng, thanh âm trầm thấp nói, “Hơn nữa…”
“Anh mua những cái kia, thế nào lại không nói với em?”
Giọng nói Tân Tử Trạc có chút ý tứ oán trách, Lư Hoằng triệt để xấu hổ nói không nên lời, anh có thể nhắc thế nào chứ? Đồ cần dùng anh đã mua đủ rồi, em có muốn làm không? Lời này thật sự là quá khó để mở miệng.
Không đợi Lư Hoằng ấp úng cả buổi vẫn chưa trả lời được, Tân Tử Trạc cũng không để tâm, móc hai đồ vật kia từ trong túi áo ra thả lên giường: “Cái này… Bây giờ dùng có được không?”
Lần này mặt Lư Hoằng lại càng đỏ như thiêu đốt, kỳ thật cũng không phải là anh xấu hổ, ngược lại còn cao hứng với kích động không ít, nhưng một khi Tân Tử Trạc thân mật anh liền không nhịn được như vậy, đại khái trời sinh da mặt tương đối mỏng.
“Đương nhiên.” Thanh âm Lư Hoằng có chút nhỏ, nhưng trả lời vô cùng nhanh, rất kiên quyết. Bất luận là chuyện gì, anh đều sẽ đáp ứng Tân Tử Trạc, huống chi thật ra anh cũng đã tưởng tưởng làm chuyện này từ rất lâu rồi, chẳng qua là đã quen ở vào thế bị động, anh không dám đề cập đến. Ở trong lòng Lư Hoằng, Tân Tử Trạc dù sao vẫn là thiếu niên so với mình nhỏ hơn vài tuổi, từ đầu đến cuối anh vẫn sợ Tân Tử Trạc cùng một chỗ với mình là nhất thời xúc động thời kỳ trưởng thành, sợ rằng về sau nếu như Tân Tử Trạc “thanh tỉnh”, sẽ đối với chuyện này cảm thấy hối hận.
Nhưng thỉnh thoảng Lư Hoằng cũng sẽ có mấy lần xúc động cố lấy dũng khí như vậy.
Ví dụ như lần trước trần trụi thổ lộ tâm ý, ví dụ như bây giờ.
Lư Hoằng chủ động vươn tay với lên gáy Tân Tử Trạc kéo cậu xuống, ngửa đầu hôn cậu một cái ngắn ngủi. Sau đó bàn tay từ chỗ cổ trượt xuống ngực Tân Tử Trạc.
Cúc áo sơ mi bị cởi, ngực Tân Tử Trạc bị Lư Hoằng vô ý đụng phải mấy lần, g ngực bị tiếng tim đập cực lớn chiếm cứ, Tân Tử Trạc không động thủ mà thẳng tắp nhìn Lư Hoằng chủ động giúp mình cởi quần áo, cúi đầu liên tiếp hôn đứt quãng lên bờ môi anh.
Lư Hoằng giống như nhận được cổ vũ, đầu óc càng thêm trống rỗng, hạ thân kề sát với Tân Tử Trạc nóng bỏng chống đỡ lẫn nhau, trong lúc nhất thời anh triệt để đem những cố kỵ trong quá khứ ném ra sau đầu, chỉ một lòng mong muốn có thể cùng người mình thích dán vào nhau chặt chẽ thêm một ít.
Quần áo hai người rất nhanh đã bị ném xuống đất, chỉ còn lại hai thân thể trần trụi chặt chẽ ôm quấn lấy nhau nằm ở trên giường. Trước kia Tân Tử Trạc cũng cùng Lư Hoằng giúp nhau giải quyết, nhưng chưa từng làm đến bước cuối cùng, Tân Tử Trạc cầm lọ bôi trơn ở trên giường mở ra, cầm trong tay có điểm không biết nên làm thế nào mới đúng.
“Em làm giúp anh nhé?”
Lư Hoằng cầm lấy lọ nhỏ trong tay Tân Tử Trạc: “Đừng… Anh tự làm. Anh còn muốn… tẩy một chút.” Dứt lời liền lập tức trở mình xuống giường, cầm lọ bôi trơn trốn vào trong nhà vệ sinh.
Tân Tử Trạc phản ứng chậm nửa nhịp, “Này” một tiếng, phát hiện cửa phòng tắm đã bị Lư Hoằng khóa trái.
“Em đừng giục anh… Rất nhanh sẽ xong!” Thanh âm Lư Hoằng cách một cánh cửa hơi mỏng, ngữ khí rất gấp. Tân Tử Trạc tưởng tượng bộ dạng Lư Hoằng ở bên trong tự mình chuẩn bị phía sau, trong nháy mắt toàn thân huyết dịch sôi trào.
Tuy rằng Tân Tử Trạc rất muốn tận mắt nhìn, nhưng Lư Hoằng đã khóa cửa lại, cậu cũng không cố tình nói muốn đi vào nữa, dù sao sau này bản thân vẫn có rất nhiều cơ hội “Động thủ”, không phải sao?
—————-
Khách sạn Lư Hoằng ở là khách sạn tiết kiệm giá rẻ, chức năng được đơn giản hóa, chủ yếu chỉ để dừng chân nghỉ lại, chỉ phục vụ bữa sáng.