Chưa nạp đủ năng lượng, ban nãy lại tiêu hao nốt chút lực lượng cuối cùng, Du Quai mệt mỏi, nó chui trong chăn ngủ rất say. Mơ màng nghe thấy tiếng mắng của Feitan trên đầu giường, Du Quai vùi đầu vào gối dụi dụi, dù sao Feitan cũng suốt ngày giận, không quan tâm.
Lúc tỉnh trời đã tối, Du Quai dui mắt chui ra khỏi chăn, gọi:" Feitan, em đói."
Không ai trả lời, Du Quai ra khỏi giường, dụi mắt nhảy xuống tàng hai, gọi lại:" Feitan, em đói."
Feitan không trả lời, Pakunoda chạy ra từ bếp:" Du Quai, em tỉnh rồi à. Đói bụng không?"
"Đói bụng." Du Quai gật đầu
"Chờ một tí, sắp xong rồi."
Du Quai gật đầu, ngoan ngoãn ngồi dưới sàn nhà, nhìn hai bên, không thấy Feitan, cũng chẳng thấy những người khác đâu. Pakunoda bưng nồi ra, thấy Du Quai ngơ ngác nhìn quanh, biết là nó đang tìm Feitan, ánh mắt hơi buồn.
"Feitan, Chrollo và mọi người đi công việc rồi."
Đặt nồi xuống cạnh Du Quai, vừa múc canh cho nó, Pakunoda lo lắng không nhịn được mà lẩm bẩm:" Chrollo nói người kia do chiến đấu với người có Niệm, cận kề cái chết thì bỗng bộc phát năng lương Niệm, nên chiến đấu với người có Niệm sẽ kích phát sức mạnh, họ ra tìm đối thủ luôn rồi." Pakunoda nhìn Du Quai ngoan ngoãn uống canh, cười khổ:" Chị yếu quá, không làm được gì, chỉ có thể ở đây chờ."
Câu này Du Quai nghe hiểu, nó nói:" Canh ngon."
Đối với Du Quai lúc này, công dụng của Pakunoda là rất lớn, vì nó không còn sức đi kiếm ăn, nên nó nguyện ý nói cho Pakunoda sự hữu ích của cô. Còn về những điều cô nói trước đó, không hiểu, nên không thèm quan tâm.
Ăn cả nồi canh thịt rồi, có hồi phục được chút, nhưng nó vẫn mệt. Du Quai ngáp nhỏ một cái, chạy lên tầng đi ngủ.
Nửa đêm, nó bị một lực lượng lạ đánh thức, Du Quai mở mắt, trường kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay. Lực lượng này giống thứ đã tấn công họ lúc trước!
Nhảy xuống tầng, nó khó hiểu nhìn Feitan và mọi người bê bết máu, lại không thèm để ý đến vết thương chưa ngừng máu của mình, tất cả đứng đấy, mặt đầy vui mừng, sức mạnh ban nãy truyền ra từ cơ thể họ, áp lực khiến Pakunoda khó thở.
Du Quai không có ý kiến, nó cũng chẳng hiếu kỳ gì về nguồn năng lượng mới này, thấy là Feitan, không thèm để ý nữa, thu kiếm dụi mắt về ngủ.
Vừa xoay người đã bị nhấc lên, Du Quai ngẩng đầu lên thì bị véo má:" Nhóc con chết tiệt, rốt cuộc cũng chịu tỉnh!"
Giọng Feitan hung dữ, nhưng không dấu được niềm vui, Du Quai thấy đưọc Feitan thật ra không có giận, mà dù có giận Du Quai cũng chẳng bao giờ quan tâm. "Feitan ngủ ngon."
Feitan tặc lưỡi, nhàm chán đặt nó xuống. Đang định nói gì, bỗng nghe thấy giọng nói từ phía sau:" Nhóc con, đánh với ta một trận."
Người nói là Uvogin. Việc mình thua một đứa nhóc khiến hắn rất không phục, giờ đây mình kiếm được sức mạnh cường đại mới, đương nhiên muốn dành lại thắng lợi từ tay thằng nhãi.
Du Quai không biết tỉ thí, đối với nó đánh một trận đồng nghĩa với việc gϊếŧ đối phương. Feitan không bảo rằng Uvogin là đồng bạn, nên nó cũng không ngại phải gϊếŧ hắn. Thấy mọi người nhìn mình, Du Quai nghiêng đầu sang phía Feitan:" Có thể gϊếŧ không?"
Dù việc đánh bại thuộc hạ của Khu trưởng Khu chứng minh họ cũng có thực lực, nhưng Feitan cũng muốn biết lực lượng này mạnh tới đâu, và Du Quai là cột mốc so sánh hoàn hảo. Nhìn sang Chrollo, thấy anh gật đầu mới nói với Du Quai:" Được."
Ban đầu, ấn tượng của Feitan đối với Chrollo là đầu óc thông minh, sức chiến đấu không tệ. Nhưng trong lần hành động vừa rồi, Chrollo dẫn họ xâm nhập toà nhà của Khu trưởng, không những vậy sau khi bị đòn tấn công bằng Niệm, anh vẫn bình tĩnh, kích phát năng lực của mình, lại còn nhanh chóng không chút do dự chuyển hóa ra cho đồng bạn.
Ở Phố Sao Băng, có được đồng bạn rất khó, nhưng cũng rất dễ. Vì vậy Feitan, Nobunaga, Uvogin thực sự coi Chrollo là đồng bạn chân chính. Trong một đoàn thể, Du Quai muốn gϊếŧ một đồng bạn khác, Feitan phải hỏi ý kiến Chrollo, dù sao anh ta đầu óc thông minh, biết chừng đâu lại có kế hoạch mới. Nếu Uvogin vì quá yếu mà bị Du Quai gϊếŧ, Feitan hoàn toàn không quan tâm.
Chrollo đương nhiên muốn thử nghiệm Niệm, hơn nữa anh phát hiện, Du Quai thật sự hoàn toàn không có Niệm. Rốt cuộc Du Quai mạnh hơn hay Uvogin sau khi có Niệm mạnh hơn, Chrollo thật sự muốn biết.
Du Quai bước lại gần Uvogin, trường kiếm nắm trong tay, tàn ảnh xẹt qua, người nó biết mất. Uvogin chợt lùi ra sau, trên mặt là một tia máu. Tàn ảnh trước mặt hắn lại lóe lên, biến mất lần thứ .
"Chết tiệt, đi ra cho ta ! !"
Nghe tiếng Uvogin, Du Quai ẩn vào góc, khuôn mặt núp trong bóng tối không chút biểu cảm.
Thân thể nó còn chưa khôi phục hoàn toàn năng lượng, không định đánh từ từ như lần trước, nhanh nhanh gϊếŧ Uvogin rồi về đi ngủ thôi.
Nó biến mất, rồi tức khác mũi kiếm xuất hiện sau lưng Uvogin, ngay chỗ trái tim. Uvogun cảm nhận được nguy cơ, lúc này xoay người cũng không còn kịp nữa, hắn thét lên, Niệm lực tăng vọt, cơ bắp cuồn cuộn căng cứng lại, mũi kiếm của Du Quai đâm qua da liền không vào được nữa.
Lần trước đánh với Khu trưởng Khu đã gặp qua tình huống như vậy, dù Du Quai không có năng lực suy nghĩ gì, nhưng bản năng chiến đấu của nó rất mạnh, con ngươi nó xẹt qua tia lửa điện, xoay cổ tay, thanh kiếm không ngần ngại đâm sâu hơn vào người Uvogin.
"Dừng!"
Chrollo lên tiếng, nhưng Du Quai không để ý, nó và Chrollo đâu có quen thân gì. Feitan vội vàng gọi :"Dừng lại!" Du Quai chậm chạp dừng lại, nhìn Feitan, mặt rõ ràng không vui. Số từng dạy, đã định gϊếŧ ai đó là phải gϊếŧ chết hẳn, ai cầu xin tha thứ cũng không được, bằng không tương lai đối phương sẽ trả thù.
Trả thù là gì Du Quai không biết, nhưng cầu xin tha thứ thì nó hiểu, Số nói những người trước khi bị gϊếŧ đều cầu xin tha thứ, không cần quan tâm. Feitan bắt nó dừng lại, nhưng Feitan là đồng bạn, xấu tính và thích gϊếŧ người giống Số , trong lòng nó coi Feitan là Số , nên rất nghe lời hắn, vi phạm lời dặn quan trọng nhất trong việc ám sát của Số .
Feitan không biết Du Quai đang nghĩ cái gì, nhưng thấy nó ngoan ngoãn nghe theo thì hắn cũng hài lòng gật đầu, nói:"Uvogin là đồng bạn, không cần phải gϊếŧ."
Du Quai gật đầu, thu kiếm, ngáp một cái, dụi mắt về đi ngủ. Nó còn chưa khôi phục hoàn toàn, mệt lắm.
Vết thương sau lưng Uvogin trông không lớn, chỉ chảy nhiều máu, nhưng bên trong lại bị thương rất nặng, suýt nữa là đâm đến tim rồi. Nuốt xuống ngụm máu trong họng, Uvogin càng hưng phấn kêu:" Nhãi con chờ đấy, đợi anh đây luyện Niệm giỏi sẽ cho mày biết tay!"
Du Quai nghe vậy xoay người lại, vì quá lùn, nó phải ngẩng đầu hết sức để nhìn mặt Uvogin, nghiêng đầu sang một bên, rồi nói:" Có cầu xin tha thứ cũng không được đâu."
Nếu không phải vì Feitan ngăn cản, nó đã gϊếŧ chết hắn rồi, cho nên cầu xin tha thứ cũng không được. Du Quai nghĩ vậy, nhưng Uvogin không biết, bị tức phun ngụm máu.
"Nhãi ranh chết tiệt kia, ta muốn gϊếŧ ngươi ! !"
Lời còn chưa dứt, trước mắt nổ đom đóm, Uvogin đã ngã rầm, sau lưng hắn là Nobunaga đang giơ chuôi kiếm.
"Dù sao cũng không đánh thắng được, nằm yên đê."
"Đúng vậy." Chrollo xoa cằm quan sát Du Quai :" Hơn nữa Du Quai còn không có Niệm........ người bình thường có thể mạnh đến thế sao?"