Du Quai ngậm kẹo, thấy mấy người kia lao lên, nó xoay lòng bàn tay, trường kiếm xuất hiện, lóe vụt qua, hàng loạt những cái đầu rơi xuống đất. Thị trưởng kinh hãi ngồi bệt xuống đất, nghe thấy âm thanh sau lưng, quay đầu đã thấy hai tên hộ vệ còn lại bị chém làm đôi. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt vàng lạnh lẽo.
Phập.
Rút dao ra khỏi ngực Thị trưởng, lau vết máu trên dao lên áo xác chết, Fetan quay sang Du Quai :" Nhóc con, đi thôi."
"Ưʍ." Du Quai chạy tới, cái má phồng phồng bị Feitan véo một cái. "Đi thôi."
Hai người nhảy trên những nóc nhà, bỗng Du Quai ngã xuống. Feitan đang đi sát nó, kinh ngạc ngẩn người, vội vàng lao xuống, may mắn đỡ được Du Quai.
"Sao vậy?"
"Oa ~~~~"
Giọng nói ngơ ngác của Du Quai lần đầu tiên có cảm xúc như vậy, làm cho Fetan càng thêm hoảng :"Đau quá........."
"Cái gì ? !"
Feitan khiếp sợ, cảnh giác dùng "viên", nhưng cũng không phát hiện ra công kích. " Làm sao? Đau ở đâu?"
Du Quai lắc đầu, tay ôm má, giọng nói run rẩy :" Feitan, đau......."
Du Quai không có mấy phản xạ về đau đớn, cơ thể nó có chức năng tự chữa trị, thường qua đêm là vết thương lành, vì vậy nó cũng chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác đau, bây giờ chỉ hơi đau nó cũng không chịu nổi. Du Quai không biết diễn tả đau thế nào ở đâu, chỉ thấy miệng đau ơi là đau, nó muốn che vết thương này lại nhưng sờ cũng không thấy vết thương đâu.
Feitan quay cuồng chẳng biết phải làm sao, trước kia Du Quai bị Khu trưởng Khu đánh trọng thương cũng không thấy kêu đau, giờ lại đau đến mức ngã xuống, có thể thấy được mức độ nghiêm trọng. Nhưng hắn dùng "viên" trong phạm vi rộng nhất có thể rồi mà vẫn không phát hiện ra kẻ địch nào. Cẩn thận bế Du Quai lên, Feitan chạy hết tốc lực về nhà, trên đường vẫn để "viên" ở mức độ lớn nhất, không dám lơ là mảy may.
Lúc về đến nhà, Du Quai đã đau đến mức co tròn trong lòng hắn, nước mắt lưng tròng, nhỏ giọng khóc thút thít :"Đau quá......."
"Chết tiệt !"
Feitan vội vàng gọi điện thoại :" Đoàn trưởng, tới đây nhanh, thằng nhóc bị công kích."
Chrollo vô cùng kinh ngạc, lúc này anh đang ở trong phòng khách sạn, người bạn tình xinh đẹp ôm lấy eo anh từ đằng sau :"Sao vậy, Chroll........."
Thuận tay bẻ gãy cổ người phụ nữ, Chrollo xuống giường :"Chuyện gì xảy ra?"
"Không rõ, tôi không tìm thấy kẻ tấn công, cũng không biết đây là Niệm lực gì. Thằng nhóc cứ kêu đau, Đoàn trưởng....."
"Feitan...... hu hu......"
Vừa nghe thấy tiếng khóc mềm mại của bé con ở bên kia đầu dây, Chrollo biến sắc. Có thể khiến Du Quai đau phát khóc, rốt cuộc là bị thương tới mức nào?
"Tôi qua ngay !"
Có tiếng gõ cửa, Shalnark bước vào :"Đoàn trưởng, Pakunoda với Machi vừa đi......"
"Yên lặng, theo tôi." Chrollo nói xong, nhanh chóng nhảy ra cửa sổ, chạy hết tốc lực.
Shalnark theo sát, tò mò hỏi :" Đoàn trưởng, làm sao vậy?" Họ đang chuẩn bị cướp một bức tranh quý trong bảo tàng, Machi và Pakunoda cũng đã lên đường, Đoàn trưởng lại bỗng rời đi.
"Tiểu Quai bị Niệm lạ tấn công, đau đến phát khóc." Chrollo mặt xanh mét nói.
Shalnark khựng lại, trầm mặt xuống, lấy điện thoại ra bấm:" Sân bay Lạc Khắc mới nhập một tàu bay mới, tốc độ cực cao, phút nữa khởi hành."
"Qua đó ngay."
Feitan cúp máy xong, cẩn thận ôm lấy Du Quai, kéo tay nó ra định quan sát vết thương, nhưng bé con che mặt không cho đụng vào. Nước mắt lưng tròng, nó nhìn Feitan nói :" Feitan, đau...... hu hu....." Vừa nói xong lại càng đau thêm.
"Ngoan, thả tay ra ta kiểm tra xem."
Feitan không kéo tay Du Quai ra được, chỉ có thể cẩn thận dỗ dành, mãi nó mới thả tay, thì thấy má nó đã sưng lên :" Chết tiệt, rốt cuộc là công kích gì !"
Feitan muốn thò ngón tay vào miệng để kiểm tra cho Du Quai, nó lắc đầu nguây nguẩy, đau lắm, nó không cho ai đụng vào.
"Ngoan nào, há miệng ra."
"Hu hu....." Lắc đầu.
Feitan lại dỗ lúc lâu, vừa thò tay vào đụng vào hai bên, bé con đã khóc òa lên, cắn mạnh vào ngón tay hắn, máu bắn ra. Feitan không quan tâm, vẫn cứ tiếp tục kiểm tra, không có vết thương, dùng "ngưng" cũng không thấy có Niệm, chỉ thấy má nó sưng đỏ lên, không biết là bị làm sao.
Dù cướp được tàu bay nhanh nhất, nhưng Duy Gia Thị vẫn ở quá xa, khi Chrollo và Shalnark đến nơi thì năm ngày đã trôi qua. Năm ngày đó, Feitan không dám rời Du Quai nửa bước, vẫn luôn giữ "viên" trong phạm vi m, ngày đêm cảnh giác canh chừng kẻ dùng Niệm bí ẩn này. Khi Chrollo và Shalnark chạy tới nhà, khuôn mặt Feitan đã tái nhợt, thả Niệm trong thời gian quá dài, hắn gần như kiệt sức. Trong lòng hắn, Du Quai bé nhỏ ngủ mê man, thi thoảng lại khóc thút thít.