"Bây giờ là chào buổi tối rồi." Illumi nói, vỗ vỗ đầu Killua, nghiêm túc giới thiệu thêm lần nữa :" Đây là em trai anh Killua, em không được gϊếŧ."
Thấy Du Quai gật đầu, nhưng vẫn chưa yên tâm, Illumi bổ sung thêm :" Nó không dành kẹo với em nữa đâu!"
"Aniki ? !" Du Quai chưa nói gì, Killua đã bất mãn trước. Bị Illumi dùng niệm lạnh lùng lườm cho một cái :"Em mà thắng đươc thì anh cho đi dành kẹo thoải mái."
Dù vẫn đang âm thầm bảo vệ Killua, nhưng anh không thể ở cạnh nó mãi được. Nếu còn để Killua trêu chọc Du Quai vậy thì chưa hết khóa huấn luyện này cậu ta đã chết mất thôi.
Killua bị Niệm tạo áp lực đến không dám nói gì nữa, cậu không dám chống đối anh, cũng hiểu rằng mình không đánh lại Du Quai được, chỉ có thể không cam lòng đồng ý.
Illumi dạy dỗ thằng em xong lại quay sang Du Quai, nói :" Đánh trong này kiếm ít tiền lắm, em đên nhà Zoldyck đi. Nhà Zoldyck vừa có kẹo, em lại còn được nhiều tiền nữa."
Illumi đã mời Du Quai từ mấy năm trước, nhưng khi đó Lữ Đoàn vẫn còn sống ở Phố Sao Băng, Du Quai khi đó chỉ biết đi cướp bánh mì mốc ăn, nhà Zoldyck không có gì đủ để dụ dỗ nó. Ngược lại thì Chrollo đầy hứng thú hỏi :" Tiền? Là một vật dụng dùng để trao đổi hàng hóa ở thế giới bên ngoài phải không? Dùng thế nào? Không ngại hướng dẫn cho tôi chứ?"
"............."
Đối diện là đám Uvogin, Nobunaga và Feitan đang nhìn mình rất hổ báo, vì vậy lần đầu trong đời thiếu niên mê tiền Illumi lại mất đi mười nghìn Jenny cộng thêm một thẻ ngân hàng chứa một trăm nghìn Jenny. Vì Chrollo nghe bảo thẻ ngân hàng có thể dùng để mua bán....... Sau đó Feitan bẻ mất cái thẻ, mặt đầy khinh thường nói :" Thứ yếu ớt này mà trao đổi được hành hóa? Thế giới bên ngoài thật dở hơi. Du Quai, không được đi."
Nói xong, Feitan đưa cái thẻ ngân hàng gãy cho Du Quai.
"Ah." Du Quai nhận lấy, học Feitan bẻ thẻ thành bốn phần.
Âm thanh thẻ gãy như đâm vào con tim Illumi, Du Quai lại còn thấy kêu răng rắc vui tai, thích lắm. Nó bẻ thẻ thành vụn nhỏ, rồi lại xòe tay chạy tới trước mặt Illumi, nói :"Muốn nữa!"
.............. Sau sự kiện đó, cả nửa năm trời Illumi không đến thăm Du Quai nữa.
Giờ Du Quai bị thả lại Đấu Trường Trên Không một mình, nó có thể đi theo anh, ở nhà có rất nhiều kẹo cho Du Quai ăn đến chán thì thôi, nó lại còn không hiểu ý nghĩa đồng tiền, Illumi có thể trả lương bằng kẹo để nó đi làm nhiệm vụ miễn phí cho mình. Càng nghĩ càng thấy hay —- Bằng không Illumi đã chẳng dám dụ dỗ nó như vậy, anh không có nhiều thẻ ngân hàng đến vậy để cho nó bẻ chơi.
Tiếc rằng bé con rất nghe lời Feitan, Feitan và Chrollo dặn là không được đi ra ngoài Đấu Trường nếu không có họ đến đón. Hơn nữa nó ở đây vẫn đang thấy thích, vì vậy Du Quai không để ý đến anh nữa mà bỏ về phòng ăn kẹo.
Sau vụ đó, Illumi lại mất tăm, đi làm nhiệm vụ hay đang ẩn náu rong bóng tối thì Killua cũng không rõ. Du Quai có thể nhận ra, nhưng nó không quan tâm.
Killua nghe lời Illumi, trong khoảng thời gian dài không dám gây ra tranh chấp với Du Quai, gần như cứ thấy nó là đi đường vòng. Nhưng Đấu Trường bầu trời chán ngắt, chẳng có gì Kullua thích trừ kẹo. Ai dè kẹo ngon nhất bị Du Quai chiếm, Killua chẳng thèm động vào mấy loại kẹo thường khác.
Rốt cuộc một ngày nọ, Killua lén mua kẹo trước Du Quai, lo lắng ba ngày vẫn không thấy bé con đến tìm cậu. Thế là khi đang đi trên hành lang, nhìn thấy nó, Killua sợ tới mức nhảy lên trần nhà, đứa bé lại còn chào hỏi với cậu :" Chào buổi sáng, Killua." Ngoài ra không còn phản ứng khác.
Mấy ngày sau, Killua lại mua trước kẹo của bé con rồi núp sau tường quan sát. Thấy thằng nhóc đến mua kẹo, nghe bảo hết rồi thì ngẩn người một lát lại về phòng, trông chẳng hề tức giận, mà cũng chẳng hề muốn gϊếŧ người.
Không phải là Du Quai hiền lành gì đâu, chỉ là Số và Số dạy nó gϊếŧ những kẻ có sát khí, nhưng không dạy nó phải gϊếŧ những đứa dành kẹo của mình. Chrollo và Feitan cũng không dạy nó về vấn đề này nên bé con chẳng biết phải làm gì trong trường hợp như vậy.
Killua nhanh chóng hiểu rõ tính cách của Du Quai, vì vậy lại có cảm giác thỏa mãn " Nó mạnh hơn thật nhưng không thông minh bằng mình." Cũng không sợ Du Quai nữa, có hôm vui vui còn cho nó một hộp kẹo, đắc chí nói :" Xin lỗi nha, tôi lấy hết chỗ kẹo này đây."
"Ah." Du Quai được một hộp kẹo là đủ thỏa mãn rồi. Một hộp là đủ, chỉ cần đừng để nó thấy vác hàng đống hộp đi, bằng không nó sẽ cướp ———- giờ bé con biết từ "tất cả" rồi, không còn ngơ ngác đứng nhìn như lần trước nữa đâu. Vậy mới nói Killua đúng là may mắn.
Trong khoảng thời gian này, mỗi lần tham gia hoạt động của Lữ Đoàn nó đều đòi :" Tôi ~ muốn ~ tất ~ cả ~." Lữ Đoàn lại nhường cho nó lần thứ hai. Cho đến lần thứ ba nó nói :" Tôi ~ muốn ~ tất ~ cả ~", Chrollo nghi ngờ, đưa cho nó một hộp châu báu, bé con hài lòng nhận, không nói gì thêm.
Vì vậy Lữ Đoàn phát hiện ra mình bị lừa, thằng nhóc chẳng hề có ý thức của một tên cướp đâu, mà là chẳng biết học đâu từ "tất cả", dù nó chẳng hiểu từ đó nghĩa là gì —– Nếu bảo tất cả kẹo thì Du Quai hiểu, nhưng cái khác thì không, ví dụ như tất cả châu báu, vậy là sao ta?
Shalnark tức giận xách cổ áo Du Quai lên lắc lắc :" Chết tiệt, lần trước có máy tính đặc biệt tôi muốn bao lâu nay, trả lại đây trả lại đây trả lại đây trả lại đây AHHHHH! !"
Du Quai không chút lưu tình đá văng anh ra, bé con sửa cổ áo nhăn nhúm, phát hiện có vết máu dây vào khi Chrollo gϊếŧ người, không vui nói :" Quần áo bẩn rồi."
Shalnark bi phẫn không thôi :" Đoàn trưởng, tôi muốn bỏ việc—–! ! !"
Rốt cuộc thì Shalnark chẳng được bỏ việc, mà những tài sản Du Quai cất đi cũng không lấy lại được. Thật ra Du Quai chẳng quan tâm đâu, nó còn chẳng hiểu cái chìa khóa treo trên cổ mình là ra làm sao, ai muốn cũng có thể lấy. Chỉ có điều Feitan âm trầm rút kiếm :" Ta cũng muốn biết, kẻ nào dám lấy đồ của thằng nhóc?"
Mọi người không nói thêm gì, chẳng ai muốn vì chút ít châu báu mà đắc tội Feitan, bởi đắc tội Feitan là bao gồm cả Du Quai, hai đứa này mạnh nhất nhì Lữ Đoàn, mọi người đành nhường thôi.
Du Quai cứ thế ngơ ngác ôm hộp châu báu bị thả về Đấu Trường. Vác cái hộp to tướng, nó không về phòng trước mà chạy xuống tầng. Trên đường đi lại còn vấp ngã, Killua thấy thế thì cười sằng sặc.
"Đúng là đồ ngốc mà. Nè, tôi mua hết kẹo viên Sô cô la rồi, giữ cho cậu hai hộp đây. Cảm ơn tôi đi."
"Cảm ơn." Du Quai nhận kẹo, lịch sự đáp. Nó chậm chạp nhìn đầu gối của mình.
Không hiểu sao dạo gần đây người nó hay bị đau nhức. Lấy phản ứng thần kinh của Du Quai mà nói, để nó cảm thấy đau là một vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng bé con không hiểu, cũng chẳng biết nói cho Feitan, nó chỉ tự thắc mắc không hiểu vì sao lại bị đau thôi.
"Ê, đừng nói là ngã bị thương rồi nhé?" Killua thấy Du Quai ngồi im dưới đất nhìn đầu gối của mình thì kinh ngạc hỏi.
"Ưhm." Du Quai nghiêng đầu, khó hiểu nói :" Đau."
Killua bĩu môi :" Đúng là vô dụng." Nói xong liền ngồi xổm xuống :"Lên đi, bản thiếu gia đành cõng nhà ngươi vậy. Nhớ, mười ngày tới kẹo viên Sô cô la đều là của tôi, đấy là trả công, biết chưa?"
"Ah." Du Quai ngoan ngoãn đáp, còn có làm thật hay không thì để xem mai nó có còn nhớ không đã.
Bốn tháng sau, lại là một lần hoạt động của Lữ Đoàn. Feitan dạo này cao lên không ít, kẹp Du Quai dưới tay xách nó tới một tòa nhà bỏ hoang. Các thành viên Lữ Đoàn đã đến đông đủ, Shalnark thấy Du Quai thì hung tợn trừng:" Chậm thế!", có vẻ như là oán niệm chưa tan.
Feitan hừ lạnh, mặc kệ anh, đặt thằng nhóc xuống một bên. Du Quai ngồi dưới đất, cúi đầu không nói gì, cũng chẳng nói chào buổi sáng.
Mọi người đều không để ý tới sự khác thường đó, Chrollo bước ra, theo sau là chị Pakunoda sεメy. Chrollo đung đưa lọ thủy tinh trên tay, bên trong là một con mắt đỏ như bảo thạch.
"Đoàn trưởng, đó là gì vậy?" Phinks hỏi.
"Đây là thứ tôi tìm được trong kho báu của một tên phú thương. Măt của tộc Kurta, nghe đồn mỗi khi tâm tình kích động, đôi mắt họ sẽ chuyển sang màu đỏ. Nó được xưng là một trong bảy đại mỹ sắc trên thế giới. Tôi có hứng thú với mắt của tộc người này, tìm nửa năm mới xác định vị trí ẩn cư của họ."
Chrollo tung chiếc lọ lên xuống, con mắt đỏ trôi nổi theo trên không:" Tôi tuyên bố nhiệm vụ lần này : Gϊếŧ sạch người tộc Kurta, cướp một trong bảy đại mỹ sắc, Những con mắt đỏ ( Scarlet Eyes, 緋の眼, Hi no Me)."