Sáng hôm sau khi Du Quai thức dậy, Chrollo, Feitan và Shalnark đã chuẩn bị xong xuôi, đứng bên cửa sổ nhìn con tàu đang đáp dần xuống ngọn tháp cao dưới mặt đất, ném hết trách nhiệm chăm sóc Du Quai cho Gon.
Dù tối qua chơi cướp bóng với Hội trưởng Netero tới tận khuya, nhưng sáng sớm tỉnh dậy Gon vẫn tỉnh táo và tràn trề sức sống. Lưng đeo ba lô, cậu quay sang cười thật tươi với Du Quai: "Chào buổi sáng, Tiểu Quai !"
Du Quai dụi dụi mắt: "Chíp chíp chíp !"
"Eh ? Em đói bụng rồi à ?" Gon đoán, vội vàng dắt tay đưa Du Quai đi ăn sáng.
Vừa vào tới phòng ăn đã thấy Killua ngồi với đĩa bánh ngọt. Gon dắt Du Quai ngồi vào bàn, gọi thức ăn, lại còn dùng dao trát bơ lên bánh mì rồi cắm ống hút vào ly sữa cho nó. Killua rốt cuộc không chịu được, đập bàn: "Gon, cậu chiều nó quá rồi đấy !"
"Ơ, thật á ?" Gon mặt bất ngờ.
"Đây không phải là chiều bình thường nữa, là nuông chiều thái quá rồi." Killua dùng sức dí ngón tay lên trán Gon: " Cậu là mấy bà già trung niên chắc, đến uống sữa còn chăm bẵm từng ly từng tý một như vậy, thử xem có thợ săn nào lại như cậu không ! Cẩn thận bị loại khỏi cuộc thi bây giờ !"
"........Điều này thì liên quan gì đến cuộc thi cơ chứ ?" Gon không hiểu, cậu lau vụn bánh mì trên mặt cho Du Quai, vẫn kiên định nói: "Tiểu Quai là em trai tớ, tớ đã hứa là sẽ luôn bảo vệ và chăm sóc cho em ấy. Dù có trượt cuộc thi thợ săn cũng phải chăm cho em."
"......... Cậu thật là !" Killua bất đắc dĩ thở dài, ngẩng đầu lại thấy Du Quai vẫn bình tĩnh ngồi uống sữa chẳng có phản ứng gì, nổi giận: "Chết tiệt, có nghe thấy Gon nói gì không hả ? Còn ngồi đấy mà ăn nữa !"
"Thôi thôi, đừng bắt nạt em tớ nữa Killua."
Đương nhiên Du Quai vẫn chẳng có phản ứng gì, ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng, đặt ly sữa xuống, quay sang Gon: "Kẹo." Gon liền thò tay vào ba lô lấy cho nó một cái kẹo.
Tàu bay hạ cánh trên đỉnh Tháp Cạm Bẫy, mục tiêu của các thí sinh trong vòng thi thứ này là xuống đến chân tháp. Có thí sinh thử trèo xuống, nhưng bị ma thú trong rừng cắp đi mất, mọi người liền hiểu phải đi xuống từ bên trong.
Gon nhanh chóng tìm thấy sáu lối vào, Kurapika mở thử một lối, con đường lập tức đóng chặt. Còn lại năm đường vừa đủ năm người dùng. Gon nhìn Du Quai ngồi ngơ ngác bên mình liền lo lắng, sợ em xuống dưới sẽ gặp nguy hiểm. Lỡ thằng nhóc vào trong tháp rồi ngồi đó, cậu mất em luôn thì sao ?
Ngẫm nghĩ một lát, Gon dặn Du Quai: " Tiểu Quai, em ngồi yên ở đây chờ anh có được không ? Thi xong anh đón em ngay." Thà để em trượt cuộc thi thợ săn còn hơn để em vào tòa tháp, cậu không muốn mất em lần nữa.
"Gon, đùa gì vậy ?" Killua ngạc nhiên hỏi: " Nó mạnh thế cơ mà, cậu lo gì ?"
"Eh ? Cũng đúng ha." Gon nhớ trận đánh ban nãy của em với Feitan, em cậu giỏi ghê. Nhưng mà: "Em mạnh thật, nhưng tớ sợ em lạc đường mất thôi."
"Em nghĩ vậy là sai rồi, Gon." Chrollo bước tới sau lưng ba người, một tay cầm sách, một tay đút túi quần, anh đứng thả lỏng mà thật tiêu sái, do ngược nắng, hai cậu thiếu niên nhỏ tuổi chỉ thấy được bóng khuất trên khuôn mặt anh. "Đối với bọn anh, không có "Sợ hãi", lại càng không có "Từ bỏ"."
"Hừ, thằng nhóc mà không qua được cuộc thi này thì tự tay ta sẽ xử lý nó." Feitan hừ lạnh, đằng đằng sát khí lườm Gon.
"À, cũng phải." Gon chợt hiểu, cậu cười rạng rỡ: "Nhẽ ra em không nên bảo Tiểu Quai từ bỏ giữa chừng như vậy." Nói xong liền xoa đầu Du Quai: "Anh xin lỗi nhé, Tiểu Quai." Rồi quay sang Chrollo: "Anh hiểu biết nhiều đạo lý thật đó, Chrollo."
"..........Hiểu nhiều đạo lý ư..........?" Chrollo nâng cằm: "Đạo lý, theo định nghĩa của từ điển, là quy luật của sự vật, là lý do, căn cứ, là tình lý.......Tình lý là gì? Mình đã bao giờ học về đạo lý? Dù đã đọc từ điển............."
Không nên trách Chrollo IQ cao như chót vót mà lại hâm bất chợt như thế. Lữ Đoàn nào có dùng "đạo lý" bao giờ.
"Đoàn trưởng !" Shalnark gọi, anh rất bất đắc dĩ với cái tính đôi khi não offline, lạc vào dòng suy nghĩ của Đoàn trưởng nhà mình.
"Ah." Chrollo bừng tỉnh, cười với Gon: "Vậy thì giao Tiểu Quai cho em, bọn anh xuống trước."
"Vâng." Gon gật đầu: "Chrollo, Feitan, Shalnark, mọi người cố lên !"
"Ah, cố lên."
"Chrollo, Shalnark, hẹn gặp lại dưới chân tháp." Kurapika cũng rất thân thiện nói.
"Tạm biệt, đừng để thua đó, Kurapika." Shalnark cười hì hì vẫy tay.
"Không đâu."
Sau đó năm người chọn cho mình một lối vào, Gon nắm chặt tay Du Quai, dặn nó: "Tiểu Quai, nhớ là phải đi xuống chân tháp, không được dừng lại, trừ khi gặp nguy hiểm nhé."
Du Quai nghiêng đầu, nhìn mặt là biết chẳng hiểu gì. Dạo này bé con ngày càng lười, không phải chém gϊếŧ ai thì đừng hòng bảo nó tự nhúc nhích.
"Thật là......." Gon lo lắng gãi đầu: "À, nếu em xuống được tới chân tháp, anh sẽ cho em hai cái, không, ba cái kẹo liều, chịu không ?"
Du Quai chẳng biết ba cái kẹo là bao nhiêu, nhưng thấy Gon nghiêm túc thế thì tưởng là nhiều lắm, nó liền gật đầu, trịnh trọng đồng ý.
"Ngu ngốc." Killua đỡ trán, không muốn thừa nhận mình từng bị thằng nhóc này đánh bại. Leorio và Kurapika cũng phì cười, xoa đầu Du Quai: "Cố lên nhé, Tiểu Quai."
"Phải cẩn thận đó nhóc con."
Sau đó năm người bước vào, bị bóng tối nhấn chìm. Đến khi thấy được ánh sáng mới nhận ra họ đều đang ở cùng một gian phòng. Gon hưng phấn ôm lấy Du Quai: "Tuyệt quá đi, Tiểu Quai !"
Du Quai nói: "Kẹo."
Gon bóc một cái đút cho nó, lại dỗ: "Bao giờ xuống đến chân tháp mới được ăn ba cái kẹo nha!"
Má Du Quai phính ra vì ngậm kẹo, nó gật đầu.
Năm người đeo đồng hồ lên tay, Gon dạy Du Quai cài nút, bị Killua khinh bỉ, Gon chỉ cười ha ha, không quan tâm.
Vượt qua các loại bẫy rập, họ đi tới cuối con đường. Giữa vực sâu tăm tối là một sân đấu hình vuông, có năm người mặc áo choàng xám đứng chặn trước lối vào.
Theo lời giải thích của giám khảo, họ phải đánh bại năm tên tù nhân đáng sợ này mới được đi tiếp, suy tính một lát liền chọn cách đấu vs.
Kurapika nhìn đồng bạn của mình, Leorio chỉ là người thường, ba đứa còn lại chỉ là trẻ con, đứa mạnh nhất là Du Quai trông còn chưa tới tuổi, làm sao cậu có thể để họ tiến lên sâu đấu mà mình lại nấp đằng sau được.
"Để tôi lên trước." Leorio nói.
"Anh không phải là đối thủ của hắn đâu." Kurapika nắm cây kiếm gỗ của mình." Người này là lính đánh thuê không biết đã gϊếŧ bao nhiêu người, Leorio, anh không đủ khả năng."
"Tch." Leorio buồn bực kéo lỏng cà vạt: "Cậu cố lên."
"Ừm."
Tên kia quả nhiên rất mạnh, Kurapika gần như bị đánh bại, trận chiến diễn ra vô cùng quyết kiệt. Đến lúc cuối khi Kurapika tháo lớp gỗ mọi người mới biết thanh kiếm của cậu là kiếm thật. Rốt cuộc thì cậu dành thắng lợi, thanh kiếm kề sát cổ tên lính đánh thuê kia.
Trận đấu nguy hiểm này khiến Kurapika bị thương nhẹ, mọi người không dám thả lỏng chú nào, cuối cùng, với sự đồng ý của Gon, Du Quai được cử vào đánh vòng hai.
Nó dù ngốc thật, nhưng lại là đứa mạnh nhất trong cả đám.