Dù chưa làm tới bến, nhưng Du Quai vẫn bị khó chịu. Giữa hai đùi bị sưng đỏ lên, khi đi bộ còn đau.
Du Quai không biết nguyên nhân vì sao lại vậy, nhưng nó vừa kêu đau thì Feitan đã bế nó lên ngay. Nó cũng không quan tâm đến hành động tối hôm qua của Feitan. Feitan lại càng không cảm thấy áy náy, XXOO một lần thôi mà, có gì to tát đâu, còn chưa làm thật, có kể ra chắc cũng bị cười cho thối mũi, có gì mà phải áy náy.
Feitan có nhà ở trong mấy thành phố liền, để tránh phiền phức không đáng có, Shalnark thường mua các căn biệt thự sang trọng này theo con đường chính quy. Chỗ ở này cách xa khu dân cư, phong cảnh đẹp, quan trọng nhất là cách âm tốt, bảo đảm dù cho Feitan, Uvogin và những người khác đánh nhau gϊếŧ người thì bên ngoài cũng không nghe thấy được. Đương nhiên, vật liệu xây dựng căn nhà cũng là loại tốt nhất, tuy không chịu nổi một đấm của Uvogin, nhưng đủ để làm chỗ ở tạm thời.
Nghĩ tới sự kiện sắp tới ở Yorknew vào tháng , Feitan chọn căn biệt thư trong một thành phố cách đó không xa. Đến lúc đấy qua lại cho tiện.
Dù ngoài mặt tưởng chừng như không quan tâm, nhưng ba năm qua không lúc nào Feitan ngừng tìm kiếm tung tích của Du Quai. Sau mỗi phi vụ của Lữ đoàn là hắn lại biến ngay, bảo là đi chơi, nhưng thật ra toàn là đi tìm Du Quai, ba năm qua chưa giờ phút nào buông lỏng.
Bây giờ tìm lại thằng nhóc rồi, cảm giác lười biếng rảnh rỗi mới ập đến. Bộ dụng cụ tra tấn mới tinh dưới hầm cũng không đủ cuốn hút hắn. Giờ chỉ muốn ngồi chơi điện tử cả ngày, bên cạnh là nhóc tì ngồi ăn kẹo.
Như vậy là đủ rồi.
Và Feitan làm thế thật, chơi game bất kể ngày đêm, Du Quai ngồi ngẩn người cạnh hắn. Trên cổ tay hay người buộc sợi dây dài một mét, đề phòng việc Du Quai chạy lung tung lạc mất khi hắn mải chơi game.
Du Quai đương nhiên có thể dễ dàng giật đứt sợi dây, nhưng không ai bảo nó làm vậy cả, nó cũng chẳng muốn đi đâu, ngoại trừ lên giường đi ngủ buổi tối. Nhưng Feitan bảo nó ngủ luôn đây, Du Quai cũng không kén cá chọn canh, nằm ngủ luôn trên đùi Feitan. Sau đó sáng hôm sau tỉnh dậy trong lòng ngực Feitan.
Trừ ngủ ra, còn vấn đề quan trọng nữa là kẹo.
Feitan không phải người bị trói buộc bởi đạo đức. Hắn đã ra tay với Du Quai, cảm thất rất tuyệt, liền không kiềm chế bản thân nữa. Nhưng Du Quai còn bé quá, dù có muốn làm thật thì Feitan cũng phải chờ nó lớn hơn đã.
Nhưng trước đó tòm tem một chút cũng không sao.
Feitan nhìn Du Quai chớp đôi mắt to đầy tin tưởng nhìn mình, nói: "Muốn ăn kẹo lúc nào cũng được, ta cho. Nhưng trước đấy ta phải kiểm trả xem trong miệng ngươi có kẹo không đã thì mới cho tiếp được."
Feitan cho nó kẹo bất cứ lúc nào nó muốn thì Du Quai cũng không việc gì phải chạy ra ngoài nữa, cũng không còn vì kẹo mà phải chém Feitan. Chỉ cần cho Feitan kiểm tra miệng là được.
Từ đó, mỗi sáng thức dậy, Du Quai ngóc đầu khỏi lồng ngực Feitan, việc đầu tiên nó làm là đụng môi mình lên môi Feitan. Sau đó miệng nó sẽ bị Feitan dùng lưỡi mở ra một cách linh hoạt, cuốn lấy lưới nó hút cho tới khi bé con thở dốc mới buông ra.
"Chíp chíp.....chíp." Bé con thở hổn hển nói. "Feitan, kẹo."
Feitan nhéo mạnh má nó, dúi cho cây kẹo, bắt đầu một ngày mới.
Cuộc sống của Feitan khi không tra tấn gϊếŧ người thì cực kì bê tha. Trừ ăn cơm chỉ có chơi game, bên màn hình là một xấp đĩa game, bất kể ngày đêm chơi cho đến hết thì lại chạy đi mua game mới.
Dạo này có thêm Du Quai nữa thì thuận tiện vừa mua game vừa mua bánh ngọt.
Du Quai còn bé quá, nên Feitan không muốn "thịt" sớm. Chơi game nhiều, Feitan cũng phải đi kiếm người "dập lửa". Vậy mà không hiểu sao, hắn không cảm nhận được chút khoải cảm nào. Bình thường ở với Du Quai, hắn vô cùng thoải mái, vậy nên giờ ở bên người lạ hắn không thể nào bỏ xuống lòng cảnh giác mà thoả mãn du͙ƈ vọиɠ được. Trước kia không thấy gì, bây giờ có Du Quai làm so sánh, Feitan dứt khoát về nhà với Du Quai.
Gọi bé con dậy, cởϊ áσ ngủ của nó. Du Quai dụi mắt, vì thấy là Feitan nên nó không công kích, chỉ bực bội đạp chân. Feitan nhân cơ hội đưa tay giữ chân nó lại, cắm vào giữa, du͙ƈ vọиɠ nóng bỏng ra vào giữa hai chân nó.
"Ưʍ...... Feitan........"
Du Quai không rõ đó là thứ gì, nhưng bị cái vật cứng nóng hổi đó ma sát nhiều làm nó khó chịu, liền đưa tay ra ấn một cái. Feitan hít mạnh một hơi, sau đó xé toạc quần của nó. Sau đó hai chân Du Quai lại sưng đỏ, chỗ ấy bị Feitan xoa rất khó chịu.
Bé con không hề ngoan ngoãn mà để Feitan khi dễ vậy đâu, chỉ do Feitan vừa ôm vừa ghé vào tai nó thì thầm : "Ngoan ngoãn không được cử động, mai cho ăn viên kẹo."
Du Quai thì không sợ đau, nên kệ cho Feitan cắn cổ với sờ mó nó.
Thật ra Feitan cũng buồn bực lắm, rõ ràng là được hưởng tí ngọt bùi, nhưng sao thấy mình dỗ nhóc con, giống ý hệt bọn buôn người ở Phố Sao Băng ngày hắn còn bé vậy, cũng dùng thức ăn và an toàn lừa trẻ nhỏ về bán cho những kẻ biếи ŧɦái. Hắn thì lừa về tự hưởng, đối tượng còn là cộng sự của hắn nữa.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Feitan vẫn vui vẻ hưởng thụ phúc lợi hàng đêm của mình.
Hai tháng cứ thế trôi qua, Feitan chơi hết cả một tủ game. Nhóc con hình như cũng ăn nhiều kẹo quá rồi....... đêm về muốn nó "chiều" thì phải cống nạp đủ loại kẹo bánh.
Feitan gọi điện thoại cho Shalnark: "Qua đây kiểm tra răng cho thằng nhóc, tiện thể mua khoảng trăm đĩa game luôn."
Có liên quan