Trong bóng tối ánh lên một mảnh lửa đỏ, Hades tỉnh dậy sau giấc ngủ say, chậm rãi mở to hai mắt, phát hiện ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ, nhướng mày, vươn tay kéo tấm màn đen che khuất cái thứ đáng ghét kia đi.
Ánh mắt đảo nhìn chung quanh một vòng… Sao lại thế này, mình lại ngủ trong một gian phòng nơi phàm giới?
Xoay người rời giường, đầu rất nặng… Muốn nhớ chuyện gì đã xảy ra, cố gắng tìm tòi, chỉ nhìn thấy một gương mặt mơ hồ, những giọt nước trong suốt cứ một giọt lại một giọt rơi xuống, nhưng lại thấy không rõ mặt mũi của y…
Có một loại mất mác khó hiểu hiện ra… Nhưng mà, cũng chỉ trong nháy mắt.
Mình từ trước đến nay đều bình tĩnh tiếp cận lãnh khốc, hai mắt nhìn thấu sinh tử nhân gian, sao lại để ý vài giọt nước mắt này kia chứ?
Phất đi phiền muộn không lí do trong lòng, Hades mặc quần áo, đã đến thời điểm đi đón Persephone .
Vì cái gì lấy nữ nhân này… Đã không còn nhớ rõ, trên người nàng cũng không có chỗ nào đặc biệt, có lẽ là vì nàng coi như đơn thuần so với các nữ nhân khác trên Olympia, có lẽ chỉ là vì minh giới cần một vị nữ chủ nhân… Sao cũng được, tóm lại, phải đi đón nàng trở về thôi.
Lập tức hướng cửa bước đi, khi mở cửa, hơi thở lãnh liệt liền lao tới mở đường vì hắn, dương quang sáng lạn bên ngoài một chút cũng không thể thâm nhập vào thế giới lạnh như băng của hắn.
Hai tay vỗ vào nhau, phát ra âm thanh vang dội, mặt đất bỗng rung động ầm ầm, đột nhiên nứt ra một vực thẳm vô cùng lớn!
Bốn con tuấn mã màu đen từ mặt đất bay lên, kéo theo một chiếc xe ngựa hoa lệ cũng màu đen, hí vang chạy đến trước mặt chủ nhân.
Hades nhảy lên xe ngựa, giơ dây cương lên, tuấn mã gào thét giương cao vó ngựa, xoay người hướng lên không trung bay đi.
Ngay tại khoảnh khắc xoay người, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc không muốn mãnh liệt, Hades nhịn không được… Quay đầu lại nhìn thoáng qua —— chỉ là một gian phòng bình thường đến không thể bình thường hơn của nhân gian thôi mà, rốt cuộc là cái gì làm hắn lòng đau như cắt thế này?
Trong đầu chợt lóe lên gương mặt mơ hồ kia, nhưng không hiểu sao lại đột nhiên biến mất, tựa như lưu tinh khó có thể nắm giữ…
Muốn nhớ lại nhưng vẫn nhớ không nổi, lau lại lau không đi, Hades không biết trong lòng đang oán giận cái gì, quay đầu vũ động dây cương, tăng thêm tốc độ hướng lên trời bay đi.
Phía sau, một đôi mắt rưng rưng đưa tiễn.
Thân ảnh vĩ ngạn kia càng lúc càng xa, rốt cục biến mất không thấy… dõi theo mà lòng người một trận đau nhức, muốn kêu tên hắn lại phát giác một dòng nhiệt lưu từ trong lồng ngực xông lên trên, vừa mở miệng lại trào ra, hóa thành màu đỏ kinh tâm động phách trên mặt đất.
….
Paris sẽ kết hôn, lão Đại lại vào lúc này mà bị bệnh, thật làm cho người ta nóng vội.
Paris trông coi trước giường bệnh của Hermes, nhìn mặt y không có chút huyết sắc, trong lòng thập phần lo lắng nói: “Lão đại, bệnh này sao tới gấp như vậy thế…”
Nghe hắn lầm bầm lầu bầu, Hermes hơi hơi mở mắt, cười an ủi hắn: “Ta không sao, nghỉ ngơi hai ngày thì tốt thôi mà.”
“Lão Đại ngươi đừng lo lắng, ta đã thỉnh cầu quốc vương tìm thầy thuốc tốt nhất dùng dược tốt nhất cho ngươi, ngươi rất nhanh có thể tốt hơn mà.”
“Ha ha, đứa nhỏ ngốc này…”
Này không phải là bệnh, mà là thương… Thương không cách nào trị được.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng thúc giục: “Paris vương tử, đã tới thời điểm thay quần áo .”
Paris đáp: “Chờ một chút…”
“Đi đi, hôm nay là ngày vui của ngài, chậm trễ không được.”
“Chỉ là…”
“Không được chỉ là, ta cũng muốn nhìn một chút hôn lễ của tên đàn em mà.”
Hermes giãy dụa rời khỏi giường, Paris vội vàng đi qua dìu y: “Lão Đại, ngươi có thể chứ?”
“Như thế nào không được? Xú tiểu tử xem ta a, ta chính là lão Đại của ngươi!” Hermes vỗ vỗ bờ vai hắn, “Không có việc gì, Achilles sẽ chiếu cố ta. Nói gì thì ngươi đường đường là vương tử, phía sau không có người hầu sao được?”
“Lão Đại, ngươi đối với ta thật tốt…”
“Được rồi được rồi, nam tử hán đại trượng phu sao có thể chảy nước tiểu ngựa hả! Nhanh thay quần áo đi!”
“Nga, ta đây đi.”
Paris rời khỏi phòng, Achilles luôn luôn yên lặng bên cạnh mới đi đến trước mặt Hermes.
“Sư phụ, ngươi thật sự không có chuyện gì chứ?”
Chỉ có hắn biết rõ chân tướng, là bởi vì đoàn khói đen bảo hộ ở bên cạnh y đã biến mất.
Lúc ban đầu, mình thậm chí còn có một cảm giác mừng thầm ác liệt, nhưng khi nhìn y thương tâm mà tiều tụy, càng lúc càng… gầy yếu không có sức lực, Achilles hận không thể đem cái tên kia trở về bồi bên cạnh y!
Vì cái gì, mình không thể là người mà y muốn…
Hermes tựa hồ nhìn thấu một chút manh mối, lại không biết như thế nào an ủi người trẻ tuổi trước mắt, chỉ phải nhịn đau xót trong lòng xuống, cố gắng mỉm cười: “Achilles, giúp ta đi xem lễ đi.”
Lễ đường kết hôn bố trí thánh khiết mà long trọng, hai người đứng trước thần tượng của Zeus và Hera thề phải trung thành, mới có thể chính thức kết thành vợ chồng.
Paris mặc lễ phục kết hôn đẹp đẽ quý giá, đứng ở trước đài tế ti, ôm trái tim đang nhảy thình thịch trong lồng ngực, lo lắng nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi .
Đây là mộng sao? Làm ơn đây không phải là mộng đi!
Vị công chúa xinh đẹp tuyệt luân kia, hôm nay sẽ thành thê tử của chính mình !
Cảm tạ Hê-ra! Cảm tạ Aphrodite! Cảm tạ tất cả các chư thần trên bầu trời!
Paris ta từ nay về sau nhất định hảo hảo làm người, tuyệt đối phải xứng với Helen công chúa!
Trong lời khẩn cầu im lặng, bọn thị nữ của công chúa tay bưng hoa tươi, kẹo , các loại tế phẩm đi vào lễ đường, hoa đồng đáng yêu cầm theo rổ hoa vung lên, công chúa xuất hiện trong mắt của các vị tân khách, kéo tay quốc vương bước đến phía Paris.
Công chúa người mặc lụa trắng, giống như thiên nữ hạ phàm, khăn che mặt mỏng manh không che được vầng sáng thiên nhiên, một đôi mắt to đẹp sáng lên lấp lánh, dáng người thướt tha bước đi, hơn nữa lại có cách ăn mặc tỉ mỉ vô cùng, tuyệt đối là tân nương đẹp nhất trên đời!
Ánh mắt các tân khách cùng hướng về một nơi, trong lúc nhất thời đều lâm sao khâm phục, đặc biệt là các vương tử không cưới được công chúa nhưng không thể không tuân thủ khế ước phải yên lặng chúc phúc, trong lòng vừa ao ước vừa đố kị đối với Paris.
Rốt cục đi hết chiếc thảm màu đỏ, mắt thấy quốc vương đem nữ nhân giao cho Paris, hai người sẽ ở trước mặt các vị thần tuyên thệ trở thành vợ chồng, đúng lúc này, lễ đường im lặng đột nhiên truyền đến tiếng la của một nam nhân: “Chậm đã!”
Một tiếng hét lớn lập tức hấp dẫn ánh mắt toàn trường, mọi người đều quay đầu lại nhìn lại —— đúng vương tử Menelaus của Xipin!
Chỉ thấy hắn sải bước đi tới, hướng quốc vương hành lễ: “Thật có lỗi bệ hạ, xin tha thứ sự vô lễ của ta! Ta tới xin khuyên ngài, ngàn vạn lần đừng đem nữ nhân gả cho tên lường gạt này!”
Tay hắn chỉ thẳng vào Paris mắng, chỉ một thoáng toàn trường đều sợ hãi, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Paris.
Paris mặt đỏ lên, phản bác hô: “Ngươi nói bậy! Ngươi…”
Hắn còn muốn nói điều gì, lại bị Hermes từ phía sau cầm tay lại, ý bảo hắn bình tĩnh.
Lúc này quốc vương mở miệng : “Menelaus vương tử, ta hiểu tâm tình của ngươi. Lúc trước ta đã nói rất rõ ràng, công chúa sẽ gả cho dũng sĩ đoạt được Kim Bôi. Các vị vương tử đều từng trước mặt các vị thần thề, cho dù thua, cũng sẽ chúc phúc cho công chúa, hơn nữa sẽ cùng nhau phản đối mấy chuyện xoi mói. Ta xin khuyên ngươi hãy chấp nhận sự thật, đến chỗ ngồi củ khách quý nhập tọa đi thôi.”
“Bệ hạ tôn quý, ngài nói rất đúng, nhưng nếu trượng phu công chúa là một vị vương tử chính trực dũng cảm, như vậy ta chúc bọn họ hạnh phúc, nhưng vấn đề là…” Menelaus liếc nhìn Paris một cái, khinh miệt nói, “Người này căn bản không phải vương tử thành Troy gì hết, hắn chỉ là một tên chăn dê tại ngoại ô thành Athens, sau lại thành một kẻ lang thang, hiện tại chạy tới Thành Sparta làm kẻ lừa đảo!”
Một lời nói như đem nước tát vào nồi chảo sôi trào, toàn thành trên dưới đều bắt đầu nghị luận, Paris muốn cãi lại, nhưng vẫn bị Hermes nén lại.
Quốc vương hồ nghi nhìn Paris một cái, lại hỏi Menelaus: “Ngươi có chứng cớ gì?”
“Quốc vương bệ hạ, ta có nhân chứng! Thỉnh ngài cho phép hắn tiến vào đối chất!”
Quốc vương gật gật đầu, ngầm đồng ý .
“Mang nhân chứng lên!”
Thấy Menelaus bộ dạng đã tính toán trước, Hermes đứng phía sau không khỏi ẩn ẩn lo lắng.
Quả nhiên, theo như lời của Menelaus khi nhân chứng đã đến lễ đường, sắc mặt của Paris bá một cái đã trắng bệch.
Tới không phải người nào người khác, mà chính là cố chủ trước kia của hắn ở nông trường Athens, tên lão bản vô lương khất tiền công của hắn!
Tên kia xem xét Paris một cái, âm trầm mà cười lạnh, quay lại hướng quốc vương hành lễ: “Quốc vương bệ hạ.”
“Ngươi là người phương nào?”
“Tại hạ là Ahriman, là một gã chủ nông trường ở ngoại ô Athens.”
Quốc vương đánh giá hắn một phen, quay đầu lại nhìn Paris, biểu tình cực kỳ nghiêm túc: “Ngươi nhận thức Paris vương tử?”
“Hồi bẩm quốc vương, tại hạ nhận thức, nhưng hắn không phải vương tử gì hết, chỉ là ta một gã chăn cừu thủ hạ của ta.”
“Ngươi nói bậy!” Paris lớn tiếng giận mắng, “Ta là vương tử thành Troy, phụ thân là quốc vương Priam, mẫu thân là Hequyp vương hậu!”
“Hắc hắc, Xú tiểu tử, ngươi gạt được người khác không gạt được ta, ngươi một năm trước vào nhà của ta ở, lúc ấy ngươi đói khổ lạnh lẽo, là ta hảo tâm thu nhận ngươi, không ngờ ngươi vong ân phụ nghĩa, cư nhiên cùng người khác giả thần giả quỷ, lừa hết thân gia tài sản của ta! Quốc vương bệ hạ, việc này không phải ta nói bậy, nếu ngươi cần càng nhiều nhân chứng, hàng xóm của ta cũng có thể làm chứng đó!”
Quốc vương vừa nghe nổi giận, chuyển lại đây chất vấn Paris: “Hắn nói có phải thật hay không? !”
“Ta…” Paris nhất thời nghẹn lời, nhưng không biết phải nói gì.
Lúc này, Hermes phía sau hắn bổng đứng dậy: “Quốc vương bệ hạ, nhân duyên này là thuộc về công chúa, không bằng nghe một chút ý kiến của Helen công chúa như thế nào?”
Còn không chờ quốc vương hỏi, Helen đứng ở bên cạnh lo lắng thốt ra: “Phụ vương, ta yêu Paris! Bất luận hắn có phải vương tử hay không, ta cũng thương hắn!”
“Công chúa…” Paris trong lòng cũng một trận kích động, “Quốc vương bệ hạ, ta cùng công chúa là thật tâm yêu nhau, thỉnh ngài tc thành cho chúng ta đi!
“Câm mồm!” Quốc vương phẫn nộ quát, “Ta sao có thể cho con gái ta chiều chuộng gả cho một tên chăn cừu thân phận đê tiện? Nhưng trọng yếu hơn là, ngươi còn là người không thành thực! Lừa gạt tài sản của cố chủ trước kia, còn dám giả mạo vương tử hướng nữ nhi của ta cầu hôn! Quốc gia của chúng ta tuyệt không chứa chấp kẻ lừa đảo như ngươi!”
“Bệ hạ xin ngài nghe ta giải thích, ta đúng là vương tử thành Troy, đi làm người chân cừu cho người ta là do bất đắc dĩ…”
“Đủ rồi, ta không muốn nghe ! Vì lợi ích của nữ nhi ta, ta cũng không bắt ngươi ngồi tù, ngươi lập tức rời khỏi quốc gia của chúng ta!”
“Bệ hạ!” Hermes thành khẩn nói, “Tuy rằng Paris không xuất thân vương tộc, nhưng hắn cũng là một dũng sĩ chính thức! Vì công chúa hắn vượt qua gian khổ suýt nữa mất mạng, cuối cùng vẫn mang Kim Bôi về, chỉ bằng điểm này, chẳng lẽ ngài không cảm động sao? Công chúa cùng hắn thật tình yêu nhau, nếu ngài cứ như vậy chia rẽ bọn họ, Aphrodite bảo hộ tình yêu sẽ vì vậy cảm thấy phẫn nộ!”
“Người trẻ tuổi, ngươi nói có chút đạo lý… Vì hạnh phúc của nữ nhi ta ta quả thực hao hết tâm cơ!” Quốc vương tựa hồ có chút bình ổn lửa giận, thở dài thật dài, “Chỉ là …ngươi biết không, chỉ có tình yêu là không đủ! Ngươi nghĩ rằng ta thật sự để ý huyết thống vương tử sao? Ngươi nghĩ rằng ta vì cái gì phải làm nhiều nan đề như vậy để chọn rể? Nhìn đám người theo đuổi nữ nhi của ta dưới đài đi, bọn họ không phải quốc vương cũng là vương tử! Nếu ta không chọn ra một vị có quốc gia có thực lực, lại là một nam tử dũng cảm có khả năng đảm đương làm trượng phu của nàng, ngươi nói những người phía dưới kia có thể cam tâm sao?”
“Thực xin lỗi, ta không biết ngài dụng tâm lương khổ như vậy…tình yêu quả thật không thể tượng trưng cho tất cả…” Hermes hình như có động cảm xúc, yên lặng cúi đầu, rồi hướng Paris bên cạnh nói, “Chúng ta đi thôi.”
“Không, lão Đại! Ta và Helen yêu nhau mà!”
Hermes van nài khuyên bảo : “Paris, coi như hết, không phải của ngươi cũng đừng miễn cưỡng nữa…”
“Không! Ta không đi! Ta thật là vương tử thành Troy! Phụ thân là Priam quốc vương! Mẫu thân là Hequyp vương hậu! Các ngươi phải tin tưởng ta! Ta nói đều là sự thật!”
Nhưng trên dưới toàn trường, kể cả Hermes, không ai tin lời hắn nói, mọi người đều nghĩ hắn muốn có được Helen đến điên rồi.
“Đi nhanh đi!” Hermes cầm lấy cánh tay Paris, “Ngươi làm như vậy sẽ hại nàng đó!”
“Không ——! ! ! Ta chỉ muốn Helen! Ta muốn cùng nàng kết hôn! Ta có thể đem tất cả quốc gia đều kính dâng cho nàng…”
Paris thống khổ đến nổi điên không khống chế được, đến cuối cùng chỉ đành nhờ Achilles ra tay, từ sau gáy hắn đập đến một chưởng, làm cho hắn yên tĩnh trở lại.
“Thực xin lỗi, quấy rầy .”
Hermes hướng quốc vương hành lễ tạ lỗi, cùng Achilles khiêng Paris ra đi, yên lặng rời khỏi lễ đường.
Phía sau, Helen bật khóc thút thít, có vẻ thê lương bất lực vô cùng.
Quốc vương an ủi nữ nhân, thở dài thật sâu nói: “Người trẻ tuổi a, đều tỉnh lại đi, tình yêu chỉ là một hồi mộng đẹp mà thôi!”